Đến lúc đó, cô nên đứng về phía nào? Như Ý cảm thấy hỗn loạn.
“Hoàng hậu nương nương, đồ đến rồi!” Tử Yên rất nhanh đã mang vài món ăn lên đây.
Nhìn thấy gương mặt bầu sầu của Như Ý, nàng cảm thấy đau lòng, gần đây cảm xúc của Như Ý rất thất thường: “Nương nương có chuyện gì không vui sao?” Tử Yên nhìn Như Ý, quan tâm hỏi.
Lúc này Như Ý mới phản ứng lại, cô cười, thu lại cảm xúc của mình, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ nhà mà thôi!” Như Ý nhớ nhà sao, nhà của cô ở Trác phủ, hay là hiện đại, cô cũng không biết nữa.
Tử Yên cũng không nói nhiều, bày thức ăn ra bàn, sau đó dịu Như Ý đến bàn: “Nô tỳ làm mấy món thanh đạm, đêm cũng khuya lắm rồi, nô tỳ nghĩ nếu ăn đồ dầu mỡ thì không tốt!” Tử Yên cười giải thích cho Như Ý.
Như Ý cười, vừa ăn cơm, vừa bảo Tử Yên ngồi xuống: “Em cũng ăn một ít đi!” Như Ý nghĩ Tử Yên chắc cũng vất vả rồi, nhìn thức ăn mà cứ nuốt nucows miếng, nên cô bảo nàng ăn cùng.
Lúc đầu Tử Yên vẫn không chịu ăn, chỉ việc ngồi xuống không thôi, đã là làm trái quy tắc rồi, bây giờ còn ăn cùng, vậy thì không phải ngang hàng với Như Ý rồi hay sao, chuyện này mà truyền ra ngoài, lúc đó phải làm sao mới tốt chứ.
“Không sao, chúng ta cứ vừa ăn vừa nói chuyện!” Như Ý muốn có thể yên bình ngồi nói chuyện, những ngày tháng như vậy cô cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa.
.
Truyện Dị Giới
Tử Yên biết tính cách của Như Ý, nên lúc này cũng không đùn đẩy nữa, sau đó mới cùng Như Ý ăn, thật ra nàng cũng rất thích cảm giác này, Như Ý đối xử với nàng ta như tỷ muội, trừ Hoàng Thượng ra, Như Ý cũng được xem là người thân thiết nhất của nàng rồi, vì vậy nàng hi vọng Như Ý có thể sống tốt cùng Hoàng Thượng.
“Tử Yên à, em có muốn xuất cung không!?” Như Ý giống như là tùy tiện mở miệng hỏi.
Nào biết được, Tử Yên là một người rất nhạy cảm, nàng lập tức buông bát quỳ xuống đất: “Hoàng hậu nương nương, có phải nô tỳ đã làm gì sai rồi hay không, mong nương nương chỉ rõ, nô tỳ nhất định sẽ thay đổi, xin hoàng hậu nương nương đừng đuổi nô tỳ đi, cầu xin hoàng hậu nương nương!” Nói xong, Tử Yên dập đầu xuống đất.
Như Ý liền cảm thấy đau lòng, suy cô đối xử với Tử Yên lạnh nhạt, nhưng cô vẫn rất thích cô gái này, chỉ là những gì đã xảy ra khiến cô cảm thấy sợ hãi, vì vậy cô mới đối xử lạnh nhạt như vậy, cô đặt bát xuống, dìu Tử Yên dậy.
“Nha đầu ngốc, em làm rất tốt, rất chu đáo, chỉ là em cũng biết nữ nhân chỉ có vài năm thanh xuân, ta muốn nhân lúc em còn trẻ trả lại tự do cho em, cho em quyết định, chỉ là hỏi em có muốn hay không thôi, nếu như không muốn, ta cũng không miễn cưỡng!” Như Ý dịu dàng cười, nói với Tử Yên, nụ cười đó còn ấm áp hơn ánh nắng mùa đông.
“Nô tỳ, nô tỳ không muốn rời đi, một mình nô tỳ không biết phải đi đâu cả, trong cung, trong cung có Hoàng Thượng đã từng cứu mạng nô tỳ, còn có nương nương đối xử rất tốt với nô tỳ, nô tỳ muốn ở cùng nương nương cả đời này!” Tử Yên tha thiết nhìn Như Ý, muốn nói rõ sự kiên định của mình.
Như Ý hiểu rõ gật đầu, cũng phải, một nữ tử cổ đại giống như nàng, ở bên ngoài phiêu bạt, có thể thật sự không biết phải làm sao sống qua nửa đời còn lại, so với việc như vậy, không bằng ở lại trong cung: “Được thôi, nếu như ngươi đã không muốn rời đi, vậy thì cứ ở lại bên cạnh bản cung!” Lời nói của Như Ý giống như một lời hứa hẹn, cô kiên định nói.
Tử Yên nghe thấy Như Ý nói như vậy, tảng đá trong lòng cũng đã đặt được xuống, nhìn Như Ý cười, nụ cười đó còn đẹp hơn cả những bông hoa đang nở, rất nhiều năm sau, Như Ý nhớ về nụ cười này, trong lòng luôn cảm thấy ấm áp, rồi sau này lại trở thành một niềm đau.
“Được rồi, ta ăn no rồi, lúc này muốn đi ngủ!” Như Ý lười biếng vươn eo, đi rửa mặt mũi, rồi đi ngủ, Tử Yên thấy Như Ý như vậy, đột nhiên cảm thấy cô cũng có một mặt đáng yêu, không giống với những lúc lạnh nhạt thường ngày.
Trác Lỗi nhận được thư từ Bạch Dực, sau khi xem xét kĩ lưỡng, sắc mặt trở nên cực kì tồi tệ.
Hắn làm theo những lời Như Ý nói, phân tích những việc hắn làm cùng Thác Bạt Liệt, lúc này mới cảm thấy ban đầu quả thực hắn không hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Có điều, nhìn đến tờ giấy thứ hai, Trác Lỗi trừng lớn mắt, đây là gì? Tuy hắn đọc không hiểu những nét chữ phía trên, nhưng sự hiểu biết và cảm giác quen thuộc của hắn với quyển sách này, đương nhiên biết những chữ này không khác lắm so với những chữ trong quyển sách, chỉ có một điều duy nhất không giống, đó là chữ này đơn giản hơn so với những chữ trong quyển sách, chỉ là những điều này có gì liên quan đến nhau sao? Trác Lỗi cảm thấy nhất định sẽ có điều liên quan đến nhau, nếu không Như Ý sẽ không đưa món đồ này đến.
“Bạch Dực, cảm ơn ngươi!” Trong bức thư Như Ý còn đề cập đến con thần thú đáng yêu của cô, Trác Lỗi nhớ đến lời của Như Ý, không khỏi nhìn con thần thú trông có vẻ bình thường này bằng một cặp mắt khác.
Bạch Dực cũng là một người kiêu căng, tuy Trác Lỗi cũng xem như là tôn kính nó, nó cảm thấy như vậy, nhưng đối với chuyện lần trước, nó vẫn còn canh cánh trong lòng, kiểu nhận thức này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.
“Hàn!” Lúc quay người lại, ánh mắt Trác Lỗi trở nên nghiêm trọng, dường như có chuyện gì rất lớn xảy ra, căng thẳng một cách khác thường.
Hàn vừa nghe thấy giọng điệu của Trác Lỗi, đối với sự hiểu biết của hắn về tính cách khác thường của Trác Lỗi, đương nhiên biết chuyện này khẳng định không đơn giản.
“Chủ tử! Có chuyện gì thế?” Hàn đứng trước mặt Trác Lỗi, cung kính hỏi.
Trác Lỗi nhìn Hàn, nghiêm túc mở miệng: “Triệu hồi người điều tra chuyện năm đó về đây!”
“Chủ tử, chuyện này…” Hàn có chút khó tin, chuyện này cũng quá đột ngột rồi, chân tướng đã sắp xuất hiện, sao lúc này Trác Lỗi đột nhiên lại triệu hồi người về, hơn nữa còn là Hoàng Thượng dặn dò, sao lại vậy?
Trác Lỗi nhíu chặt mày, có chút cảm thán nói: “Không cần nghi ngờ quyết định của ta, việc điều tra đó đã không còn chút ý nghĩa nào nữa rồi, hơn nữa chuyện này đã có sự thay đổi, chúng ta cần phải bảo vệ thực lực của chúng ta!” Lúc Trác Lỗi nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía hoàng cung, mang theo sự u buồn.
“Đúng vậy! Chỉ là chủ tử, Hoàng Thượng đã dặn dò thế nào?” Hàn vẫn còn chút lo lắng, Thác Bạt Liệt kia cũng không phải một người dễ lừa, tuy hung bạo tàn nhẫn, nhưng không ảnh hưởng đến năng lực phán đoán mọi chuyện của hắn: “Chủ tử, người không thể một mình gánh vác mọi việc như vậy, Trác phủ này không thể không có người!” Hàn biết người và chuyện mà Trác Lỗi quan tâm đến, vì vậy nói lời này, hắn mong có thể thay đổi được quyết định của Trác Lỗi.
Trác Lỗi cười, vỗ lên vai Hàn: “Yên tâm, ta sẽ khiến Trác phủ trở nên hùng mạnh hơn, còn có chuyện này, trước tiên đừng nói cho đám người Trác Tuấn biết, ta sợ bọn họ sẽ nghĩ nhiều, còn về việc ta triệu hồi người về, ngươi làm thế này…” Trác Lỗi ghé vào tai Hàn thì thầm vài câu.
Hàn nghe xong lời của Trác Lỗi, lại trở nên vô cùng hoang mang: “Chủ tử, đây lẽ nào là muốn mưu phản sao?” Hàn nói chuyện vô cùng cẩn thận, tuy hắn biết Trác Lỗi vẫn luôn nghe theo lời lão tướng quân, luôn làm việc tròn trách chức với Hoàng Thượng, hơn nữa vẫn luôn trung thành, nhưng hành động lần này, hiển nhiên vượt ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn không thể không nghĩ như vậy.
Trác Lỗi lắc đầu: “Chúng ta chỉ là tự bảo vệ bản thân mà thôi!” Lời này của Trác Lỗi không phải là giả, nếu như Thác Bạt Liệt không đối phó hắn, hắn cũng sẽ không phòng ngự như vậy, bây giờ, lời của Như Ý, hắn nhất định sẽ nghe theo, chỉ là ngay từ khi bắt đầu hắn đã có chút lo lắng cho Như Ý, chuyện này đã dần dần được giải đáp, có khi nào sẽ khiến Như Ý không tiếp nhận được hay không.
“Làm theo đi, những chuyện khác, sau này ngươi sẽ biết!” Đối với Hàn, Trác Lỗi cũng khá yên tâm, vậy nên hắn mới giao chuyện này cho Hàn làm.
Hàn cũng biết chuyện này vô cùng nghiêm trọng, Trác Lỗi tin tưởng hắn, đương nhiên hắn phải làm tốt chuyện này mới được.
“Thuộc hạ cáo lui!”
Trác Lỗi gật đầu, nhìn bóng lưng kiên định của Hàn, trong lòng cảm thấy sầu muộn khác thường, Trác Lỗi nghĩ về mọi chuyện Như Ý nói cho hắn, mang theo sự u sầu, không cần nói cũng biết, phụ thân, đây là người mà người muốn bảo vệ sao? Trác Lỗi cảm thấy không đáng cho cha mình.
Gió xuân nổi lên, Trác Lỗi cảm thấy mặt mình ẩm ướt, đây không phải nước mắt, một người đàn ông như hắn sao có thể dễ dàng rơi lệ như vậy chứ, đây là ông trời cảm thấy bất công thay cho cha hắn, vì vậy nên lúc này trời mới đổ mưa, biểu thị sự công bằng.
Trác Lỗi nhớ đến muội muội trong cung của mình, hắn muốn cho Như Ý một danh phận, khiến cô có thể chân chính bước vào tộc phổ của Trác phủ, nhưng mà… hắn lại nghĩ nếu như có một ngày Thác Bạt Liệt thực sự đối đầu với hắn, có khi nào Như Ý sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan hay không, vậy nên cuối cùng Trác Liệt đã bỏ suy nghĩ để cho Như Ý vào tộc phả, nếu như có thể qua được ải lần này, rồi nhập tộc phả có lẽ cũng không muộn.
“Nương, người xem gì vậy?” Trác Lỗi không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp Trác lão phu nhân đang ngồi một mình trong viện, nhìn về phía biên giới, ánh mắt có chút mơ màng.
“Lỗi, dường như ta nghe thấy tiếng của phụ thân con, ông ấy đang nói gì đó, lại giống như đang tâm sự điều gì đó? Nhưng ta có thể cảm nhận được là lúc này ông ấy rất đau khổ!” Trác lão phu nhân giống như đang nói chuyện với Trác Lỗi, nhưng càng về sau càng giống như tự thì thầm với bản thân, bà dường như rơi vào trong sự sợ hãi.
Trác Lỗi cảm thấy đau lòng, ôm lấy Trác lão phu nhân: “Nương, là do người quá nhớ đến phụ thân mà thôi, vì vậy mới nghĩ như vậy, chỉ là ảo giác mà thôi, không sao đâu, người đừng nghĩ quá nhiều, sẽ tốt lên thôi, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi!” Trác Lỗi chậm rãi nói, không biết hắn đang đưa ra quyết định gì, ánh mắt ngày càng trở nên kiên định.
“Thật sao?” Ánh mắt Trác lão phu nhân nhìn Trác Lỗi, giống như đã bị cảm nhiễm, cam xúc của bà trở nên tốt hơn, nhìn Trác Lỗi hỏi.
Trác Lỗi gật đầu: “Nương, yên tâm, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi!”
Cuối cùng, Trác lão phu nhân lúc này mới yên tâm hơn, Trác Lỗi thấy Trác lão phu nhân đã thật sự mệt rồi, thuận tay điểm huyệt cho bà, suy nghĩ trong lòng hắn dần dần trở nên kiên định hơn.
Chỉ là, bọn họ không biết, Trác lão tướng quân đang kêu gào, ông ta cảm giác được một sự ô uế kì lạ đang xuất hiện, cảm giác đó không phải một người có thể cảm nhận được, ông ta bây giờ cũng không thể xem như một người, cảm giác của ông ta vô cùng nhạy cảm, cảm giác này đè nén khiến ông cảm thấy rất khó chịu, ông ta muốn nói với người khác, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, hơn nữa không phải tất cả mọi người có thể khiến ông ta mở miệng, ông ta thở dài, dần dần cảm thấy tuyệt vọng, Trác lão tướng quân ngày càng trở nên già nua.
“Ông già kia, kêu cái gì vậy?” Lúc này Vệ Quốc Công đang đứng trước mặt Trác lão tướng quân, cười nói với ông ta.
Trác lão tướng quân không thể nói ra được một chữ hoàn chỉnh, ông ta chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy sự thù hận nhìn đối phương, nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này Vệ Quốc Công không biết đã bị lăng trì bao nhiêu lần rồi, chỉ có điều đáng tiếc là, mọi chuyện không theo ý mà ông ta muốn.
Vệ Quốc Công tuy bị ông nhìn đến mức cảm thấy phiền phức, nhưng ông ta vẫn xem như là người đã từng chinh chiến lâu năm, khí thế cũng không thua năm đó, chỉ là có thêm vài phần giảo quyệt, một chút cũng không để ý mà nói: “Ngươi trừng mắt cái gì, ngươi cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, từ từ mà đợi, đợi quyển sách đó được giải đáp, e là ngươi cũng không có cơ hội để trừng mắt nữa!” Nói xong, Vệ Quốc Công cười càng điên cuồng hơn, ông ta cũng không nhìn Trác lão tướng quân nữa.
Trác lão tướng quân lại kêu lên một lần nữa, cũng không biết là đang phẫn nộ hay đang cảm thấy xót xa, hoặc là cảm thấy nực cười, chỉ là âm thanh rất lớn, khiến nhiều người không thể chịu nổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...