Cưng Chiều Của Bạo Quân


“Chuyện này thật sự hơi khó, Như Ý luôn nhớ mãi không quên đứa bé mất tích kia, hơn nữa bây giờ còn dùng nó để uy hiếp Bình tài nhân.”
Người đàn ông nghe vậy thì hơi tức giận: “Hừ, lúc trước ta đã nhắc nhở rồi, đừng đối nghịch với Như Ý, sớm muộn gì bà cũng là người chịu thiệt thôi, nhưng bà cứ một mực không nghe theo, giờ gặp chuyện rồi lại đến tìm ta, nói cho bà biết, chuyện này ta không giúp được…” người đàn ông vẻ mặt khinh thường, chẳng nể mặt Thái Hậu chút nào, xem ra mối quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản, nên người đàn ông mới dám có thái độ như thế với Thái Hậu.

Mặc dù Thái Hậu tự nhận tính cách mình rất tốt, nhưng bị giáo huấn như thế, mặt cũng hơi đỏ lên, Như Ý phát hiện cả tai bà ta cũng đỏ lựng, vào mùa này, thời tiết hơi lành lạnh, người không biết còn tưởng do gió thu vấn vương mà thành.

“Tốt xấu gì ta cũng là chủ nhân của ông, ông không thấy không nên nói chuyện với ta bằng giọng đó à?” Thái Hậu nhanh chóng lấy lại khí thế, nhìn người đàn ông với ánh mắt sắc bén.

Nhưng ông ta dường như không hề sợ hãi: “Ta gọi bà một tiếng chủ nhân, đó là coi trọng bà, phải biết rằng ta chỉ có một chủ nhân, bằng không ban đầu khi chủ nhân yêu cầu giúp đỡ bà, bà nghĩ ta sẽ tình nguyện làm thủ hạ cho bà sao, bà thật ngây thơ, nói cho bà biết, ta sẽ điều tra rõ, rốt cuộc giữa bà với chủ nhân đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt ông ta nhìn Thái Hậu càng lạnh lùng hơn, làm người khác thấy lạnh hơn trời đông giá rét.

Như Ý không biết, rõ ràng hai người rõ ràng là đang thương lượng với nhau, tại sao lại trở nên như vậy, rốt cuộc mối quan hệ này là như thế nào, hay là bọn họ đang diễn kịch cho cô xem?
Thái Hậu nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, nhưng nhớ đến mục đích thật sự của mình khi ra ngoài hôm nay, bà nhắm mắt lại kiềm chế cảm xúc của mình rồi nói: “Những chuyện này tạm thời bỏ qua một bên, giải quyết xong chuyện trước mắt đã, ông xem nên rốt cuộc nên đổi cách gì để xử lý Như Ý, mà không khiến Trác phủ làm phản, bây giờ đúng là khó làm, sao ta cứ cảm thấy Như Ý bây giờ càng khó hiểu hơn Như Ý trước đây, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện đáng ngờ.” Dường như mỗi lần nhắc đến Như Ý, Thái Hậu đều hận đến mức muốn chém đối phương thành ngàn mảnh.

người đàn ông trầm tư, xoay người nhìn Thái Hậu, dáng vẻ rất lạnh nhạt: “Chuyện đứa bé có nói với bà cũng vô dụng, giờ muốn đối phó với Như Ý, còn phải xem các người có đủ bản lĩnh không đã!” Lời người đàn ông nói không có chút ý mập mờ nào.

Nhưng Thái Hậu nghe xong thì trong lòng hừ lạnh, sao mấy người này đều cung phụng Như Ý như thần vậy, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào à, bà không tin.


“Trước khi kế hoạch chúng ta hoàn thành, đứa bé đó không được đột ngột xuất hiện, thân phận Như Ý đã đủ mơ hồ rồi, sao ta cảm thấy thân phận đứa bé này càng truyền kỳ hơn thế.” Thái Hậu càng nghe đối phương nói càng cảm thấy hoang mang.

Ông ta liếc nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thái Hậu, rồi nở nụ cười tàn nhẫn, đúng, là tàn nhẫn, điều ông ta biết sẽ không chia sẻ với ai, đây gọi là số trời: “Ta không thể nói với bà chuyện đứa bé, nhưng bà nên biết rằng, kế hoạch tiến triển càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, còn nữa bà biết Huyền Hắc Lệnh đúng không?”
Huyền Hắc Lệnh, Thái Hậu vừa nghe từ này thì lảo đảo, suýt không đứng vững, nhưng bà cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Đương nhiên ta biết, nhưng nó đã mất tích nhiều năm như thế, giờ ông nhắc đến nó là có ý gì, chẳng lẽ nó có liên quan đến kế hoạch của chúng ta?” Thái Hậu nhìn thẳng vào người đàn ông, muốn có thêm thông tin từ ông ta.

Ông ta cười giống như đang mỉa mai, nói: “Bà đúng là không đủ bình tĩnh, chỉ một truyền thuyết đã làm bà căng thẳng như thế, ta thật sự hoài nghi bà làm thế nào để thực hiện tốt kế hoạch của mình, bà tự đưa ra quyết định giải quyết chuyện này đi!” Nói xong, người đàn ông định rời đi.

“Đợi đã!” Dường như Thái Hậu không muốn cho đối phương đi, lắc người chặn trước mặt ông ta: “Đừng vội rời đi như thế, tốt xấu gì ta cũng là chủ nhân của ông, cho dù không phải chủ nhân, cũng là người mà chủ nhân trước kia của ông quan tâm nhất, ông phải nghe lệnh ta, giờ ta muốn ông tiết lộ thân phận thật sự của mình, không được che giấu nữa!” Thái Hậu cưỡng ép, vươn tay định kéo khăn che mặt của ông ta xuống.

Ông ta không ngờ lần này Thái Hậu lại sốt ruột như thế, lắc người, cũng may trốn nhanh: “Biết hay không thì sao, rốt cuộc bà đang lo lắng điều gì?” Ông ta hơi khó chịu, lời nói cũng bộc lộ rõ sự cứng nhắc.

Thái Hậu xoay người lại, thấy hành động của mình không thực hiện được thì hơi tức giận: “Rốt cuộc ông che mặt là có ý gì, ta nghĩ ông đã biết thân phận ta rồi, bằng không sẽ không nghe theo mệnh lệnh của ta như thế, giờ ta lấy hai thân phận yêu cầu ông, thế mà ông dám chống lại, không ngờ lão già kia lại có thuộc hạ như ông, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!” Thái Hậu hừ lạnh, vẻ mặt hiện rõ sự khinh bỉ.

Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, siết chặt nắm đấm, như kiềm chế điều gì đó, rồi ngẩng đầu nhìn Thái Hậu, ánh mắt cực kỳ kiên định: “Bà sỉ nhục ta thì được, nhưng bà không được sỉ nhục chủ nhân ta, tốt nhất bà đừng nên nhắc lại nữa, nếu không đừng trách ta không nể mặt bà, trong mắt ta, chỉ thừa nhận một mình ông ấy làm chủ nhân trong khắp thiên hạ này, đừng nghĩ đến việc ta tôn kính bà, càng đừng nói chuyện nghe theo người khác.


Đương nhiên ta biết thân phận bà, không phải vì chủ nhân đã nói với ta, mà vì chiếc lá trong tay bà, chiếc lá này không phải ai cũng có, ta chỉ thừa nhận chiếc lá này, không nhận người!” Câu này của ông ta càng tuyệt tình hơn, chỉ thừa nhận chiếc lá, không nhận người.

Thái Hậu bị đả kích, hận đến nghiến răng, cắn môi dưới, ánh mắt hung ác dị thường lộ ra vẻ phẫn nộ, cuối cùng, không nhịn được nữa, giơ tay ra tấn công người đàn ông.

“Không biết tự lượng sức mình!” người đàn ông thốt ra mấy chữ, rồi lùi ra xa mấy trăm mét, nhảy lên một cái cây, nhìn xuống Thái Hậu đang nhìn chằm chằm mình.

“Ngươi đợi đó, đợi ta làm xong kế hoạch này, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha ngươi!” Thái Hậu biết công phu mình không bằng đối phương, ban nãy chỉ định tập kích bất ngờ, giờ đã mất cơ hội rồi, bà chỉ có thể lùi bước.

Người đàn ông thấy Thái Hậu rời đi, thu lại nụ cười, trên mặt phủ tầng sương lạnh, quét mắt nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng phi thân đi.

Như Ý bước ra từ sau một cây đại thụ, đoạn sau cuộc đối thoại, thân phận quái dị giữa chủ nhân và thuộc hạ, xem ra, khinh công của người đàn ông đó rất cao, không được, cô phải nhanh chóng quay về nói chuyện này với Thác Bạt Liệt, đây không phải chuyện nhỏ.

Lúc Như Ý quay về, lại bị chặn ngoài cửa Ngự thư phong, chuyện kỳ lạ là, cô không nhìn thấy Lý công công thường đối xử tốt với cô: “Giờ bản cung muốn vào trong, vậy mà các ngươi dám ngăn cản bản cung!” Như Ý khí thế dọa người, cộng thêm những nô tài này trước giờ không có mắt nhìn.

“Xin Hoàng hậu thứ tội, Hoàng Thượng có chỉ, giờ ngài ấy đang nghị sự, không ai được làm phiền!” Thái độ người này cực kỳ kiên định, thái độ cứng rắn với Như Ý không có dấu hiệu nhượng bộ.


Cô nhíu mày, rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì vậy: “Mấy người Lý công công đâu, kêu ông ta tới đây cho bản cung, bản cung có chuyện muốn hỏi!” Như Ý chẳng muốn quan tâm đến mấy nô tài cố chấp này, căm hận hỏi.

“Bẩm Hoàng hậu, hôm nay Lý công công không khỏe, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng!” Một nô tài khác của Như Ý cũng biết cách ăn nói hơn, giọng cũng dịu dàng hơn nhiều.

Như Ý nhìn hai cọc gỗ một nóng một lạnh ở trước cửa, cô cũng không biết làm cách nào để xông vào, đành nở nụ cười, ánh mắt hiện lên tia gian xảo: “Được rồi, lát nữa bản cung sẽ quay lại!” Nói xong, Như Ý khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, xoay người rời đi.

Nhưng cô không thật sự rời đi, phải biết rằng những chuyện cô không làm được, phải tìm mọi cách khác, cô đều không từ bỏ.

Như Ý mỉm cười, phát hiện xung quanh không có ai, cũng không có hơi thở người nào đang ẩn giấu xung quanh, cô tung người, nhảy lên mái nhà ngự thư phòng, cuối cùng cô cũng cảm thấy những người cổ đại này có điểm hay, khinh công rất vui.

Cô gỡ một tấm ngói, cố gắng nghe cuộc đối thoại của người bên trong.

“Vệ Quốc Công, vất vả cho ông rồi, Trẫm cảm thấy mấy phát hiện này rất quan trọng!” Thác Bạt Liệt nói cảm tạ, nhưng trong lòng lại không hề có cảm xúc nhiệt tình của cảm tạ, theo hắn, cho dù có hàng ngàn lý do về chuyện mẫu hậu qua loa với mình năm đó, cũng không có cách nào giải hết khúc mắc trong lòng.

Vệ Quốc Công đứng dậy, cung kính cúi đầu: “Việc Hoàng Thượng giao vi thần làm chính là thánh chỉ, thần nhất định sẽ cố gắng hoàn thành, thần nghĩ Trác lão tướng quân đó thật cứng miệng, đến giờ vẫn chưa lên tiếng, điều thần cảm thấy kỳ lạ là Trác Lỗi còn có Như Ý nữa, thật khiến người khác nghĩ mãi không ra! Hoàng Thượng, ngài phải cẩn thận đề phòng!” Vệ Quốc Công nói rất nghiêm túc, nếu cô không để ý đến nụ cười quỷ dị trên khóe miệng ông ta, cô chắc cũng cảm thấy ông ta trung thành.

“Nhưng giờ Như Ý là phi tử của Trẫm, đương nhiên Trẫm có thể quản nàng ấy, bằng không sao có thể tề gia trị quốc, bình thiên hạ chứ!” Thác Bạt Liệt nói rất tự tin, tỏa ra uy nghiêm làm cả phòng như bao phủ trong màn sương, hơi ngột ngạt.


Như Ý cảm thấy tim mình đang từ từ rỉ máu, đây là người cô yêu sâu đậm ư? Cô siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nghĩ tới trước khi mình xuyên không thế nào, bây giờ thế nào, tại sao lại cảm thấy Thác Bạt Liệt yêu mình chân thành chứ, phụ nữ đúng là ngốc nghếch.

Cô định đứng dậy rời đi, không ngờ vì cảm xúc không ổn định nên vô tình đụng phải một tấm ngói.

“Ai?” Thác Bạt Liệt và Vệ Quốc Công đều là người luyện võ, đương nhiên thính tai nghe thấy tiếng động trên nóc nhà, nhanh chóng hét lớn lên, định ra ngoài đuổi theo.

Như Ý nhận ra hành động thất thố của mình, nhanh chóng phi thân đi.

Cô nhìn người đang đuổi theo, rắc thứ màu trắng lên người, tạm thời ngăn cản đường đi của đối phương.

Sau đó cô tung người, đi tới con đường từ Phượng Nghi Cung của mình đến Ngự thư phòng, rất tự nhiên bước vào.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng!” Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt với ánh mắt sắc bén, trong lòng cười lạnh, quả nhiên Vệ Quốc Công đó làm việc không hề có sơ hở nào, đúng là một âm mưu tốt.

Thác Bạt Liệt không ngờ sẽ gặp Như Ý trong này, rõ ràng hơi ngạc nhiên, vì không bắt được người kia nên không vui, cũng không có biểu hiện tốt với cô: “Đứng lên đi!” Nói xong hắn định rời đi.

Bình tài nhân đứng phía xa là theo ý Thái Hậu, tiếp xúc với Như Ý nhiều thêm, không ngờ lại nhìn thấy Thác Bạt Liệt lạnh nhạt với Như Ý, trong lòng nàng ta vui như nở hoa, phải biết rằng nàng ta thật sự sợ hãi Như Ý về rồi, Hoàng Thượng sẽ không còn nhiệt tình với nàng ta nữa, giờ thấy hắn ngó lơ Như Ý, nàng ta thật sự cảm thấy bản thân cách chiến thắng không còn xa, trước mặt đều là ánh rạng đông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui