Cưng Chiều Của Bạo Quân


Bởi vì Thác Bạt Liệt không yên lòng về cô nên cố gắng đuổi theo.

Chẳng bao lâu, Như Ý đã bị Thác Bạt Liệt đuổi kịp.

“Chạy đi đâu?” Thác Bạt Liệt lại tăng thêm sức lực, cơ thể lộn nhào, đã chắn ở trước mặt Như Ý.

Như Ý chau mày, không ngờ được công phu của Thác Bạt Liệt tự nhiên lại tiến bộ lớn như vậy.

“Buổi tối trốn trong xó nhà của người ta nghe ngóng, nhìn chuyện phòng the của người ta chỉ sợ không phải là việc một phụ nữ như nàng nên làm đâu!” Ánh mắt Thác Bạt Liệt nhìn người phụ nữ này, trong đầu hắn bất giác nhớ tới ánh mắt Như Ý.

Hắn đã có nghiên cứu kỹ về ánh mắt giảo hoạt này của Như Ý, hắn càng thích ánh mắt Như Ý như vậy, mang theo sự thông minh cùng mê hoặc, lại làm cho hắn si mê.

Như Ý vừa nghe Thác Bạt Liệt nói vậy, tâm trạng bản thân không tốt, bây giờ càng tệ hơn.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ cách xem làm thế nào để thoát thân.

“Bạch Dực!” Như Ý vừa gọi, sau đó nhân lúc Thác Bạt Liệt quay đầu lại cô vội vàng phi thân rời đi.

Nhưng phản ứng của Thác Bạt Liệt cũng không tệ, đã lập tức hiểu ra.

Hắn vừa nghe cô gọi dường như là tên của một người đàn ông thì cơn giận bốc cháy trong lòng hắn, nghĩ những ngày gần đây hắn vì diễn trò hay mà phải khổ cực như vậy, tâm hồn còn bị hành hạ, không ngờ người phụ nữ vẫn không biết tốt xấu, tự nhiên lại trêu chọc người nào.

Thác Bạt Liệt bỗng ghen tuông, nhảy, nhanh chóng lại chắn ở trước mặt Như Ý.

“Nàng còn muốn chạy à, không dễ dàng như vậy đâu!” Thác Bạt Liệt nói xong cũng im lặng, trực tiếp phân cao thấp với Như Ý.

Như Ý ngược lại không ngờ được khi tính tình Thác Bạt Liệt nóng nảy lại xông đến, nhìn ánh mắt kia như muốn giết chết người vậy.


Mình đâu phải nghe được điều gì không nên nghe, hắn tự nhiên có phản ứng lớn như vậy làm cô tức chết rồi: “Thác Bạt Liệt, ngài không phải là đàn ông!” Như Ý tức giận không biết mắng những lời thô tục, cô nhất thời không ngờ được bình thường mình giỏi biện giải như vậy lại ngã trên phương diện này, bảo cô có thể không tức giận được sao.

Chỉ có điều mặt Thác Bạt Liệt vẫn còn tức giận, vừa thấy Như Ý cũng tức giận miệng lầm bầm, tuy bị khăn che mặt che mất nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được sự oan ức cùng tức giận trong con mắt kia.

Hắn chẳng những không tức giận nổi mà trái lại mềm lòng, giọng nói còn kèm theo chút đùa cợt: “Ta có phải là đàn ông hay không, vậy nàng thử một chút chẳng phải sẽ biết sao!” Nói tới đây, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào khóe miệng bị cắn đang như ẩn như hiện của Như Ý.

Như Ý sửng sốt rồi càng thêm tức giận, không ngờ Thác Bạt Liệt phong lưu như thế, ngay cả thích khách ban đêm tới thăm dò Hoàng cung cũng không tha, tức giận trong lòng càng thêm thiêu đốt.

Như Ý giậm chân: “Thác Bạt Liệt, ngài thật vô sỉ!”
Nhưng khi cô tức giận, ảo ảnh của Thác Bạt Liệt dời bước, tự nhiên bước cực nhanh tới bên cạnh Như Ý, ôm cô vào lòng và chợt hôn lên, trong mắt đầy ý cười.

Như Ý giật mình, trợn tròn mắt, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi đối diện với cặp mắt của Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt rời khỏi khóe miệng của Như Ý, sau đó nói với vẻ rất nghiền ngẫm: “Thế nào, nàng có hài lòng với hôn kế của ta không?” Thác Bạt Liệt nói câu này đúng là quá mức tự cho mình là đúng.

Mắt Như Ý sáng như đuốc, mặt tái xanh, thật muốn xông tới cho Thác Bạt Liệt một tát, tuy nhiên hình như vẫn có người còn nhanh hơn nàng.

Vào lúc có một bầu không khí nào đó đang quanh quẩn giữa hai người, Bạch Dực chợt tung người, cắn vào tay Thác Bạt Liệt đang ôm lấy Như Ý.

“A…” Thác Bạt Liệt chợt bị đau nên thả Như Ý ra.

Lúc này Như Ý mới khôi phục lại lý trí, nhìn vết thương bị cắn trên tay Thác Bạt Liệt.

“Ngài thế nào rồi?” Nàng vội đi tới kiểm tra, trong lòng trong mắt đều đau lòng, cũng quên mất thân phận của mình lúc này.

Giờ phút này, Bạch Dực đứng ở bên cạnh tức giận nhìn Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt thấy Như Ý khẩn trương như vậy thì đau đớn vừa rồi không tính là gì cả, sóng mắt dịu dàng, cứ nhìn chằm chằm vào Như Ý như vậy, nhất thời không hề rời mắt.


Như Ý cảm giác được ánh mắt Thác Bạt Liệt, lúc này mới ý thức được động tác của mình, gương mặt cô chợt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng rụt tay mình lại và lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách của hai người.

Như Ý lui lại một bước, Thác Bạt Liệt lại đuổi theo, một người lùi một bước, một người tiến lên trước một bước, giống như đang chơi đuổi bắt.

“Đừng chạy nữa, ta biết nàng là ai!” Ánh mắt Thác Bạt Liệt kiên định nhìn chằm chằm vào Như Ý.

Như Ý sửng sốt, cũng không ngượng ngùng, nhưng hoàn toàn không nể mặt Thác Bạt Liệt: “Biết thì thế nào? Tôi cũng không phải đặc biệt tới thăm ngài, chẳng qua là tiện đường thôi!” Như Ý bĩu môi, cao ngạo nhìn Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt cười, lập tức nhớ tới cái tên Như Ý vừa gọi: “Bạch Dực là ai?” Hắn bỗng chốc sửng cồ lên, nhìn Như Ý, trong đôi mắt sáng lấp lánh còn kèm theo vẻ xem kỹ và ngang ngược.

Như Ý hơi nghi ngờ, có phải tư duy của Thác Bạt Liệt nhảy quá nhanh không.

“Ngài nghĩ thế nào mà lại hỏi tên Bạch Dực?” Như Ý cẩn thận hỏi.

Trong mắt Thác Bạt Liệt lại nhìn thành một ý khác.

Nghĩ đến trong những người Như Ý quen biết có kẻ hắn không biết, trong lòng hắn có cảm giác như bị lường gạt.

“Bạch Dực là ai?” Hắn nắm lấy tay Như Ý, hoàn toàn không để ý tới vết thương trên tay mình.

Ánh mắt Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Hóa ra ngài không biết à? Ngài kích động như vậy làm gì chứ, Thác Bạt Liệt?” Như Ý lại không rõ, Bạch Dực làm gì khiến cho Thác Bạt Liệt kích động như vậy.

Hắn không nhớ rõ bản thân đặt tên này cho thần thú sao?
“Ta có thể không kích động à? Trên miệng nàng gọi một người đàn ông mà ta không biết, nàng bảo ta làm sao không khẩn trương chứ?” Thác Bạt Liệt nói câu này cực kỳ giống như một đứa trẻ chịu oan ức khó chịu nổi, vết nhăn bên khóe miệng đã chứng tỏ lúc này hắn khó chịu tới mức nào.


Như Ý vừa thấy vẻ mặt này của Thác Bạt Liệt, cơ mặt không khỏi giật giật, vẻ mặt bỡn cợt nhíu mày: “Điều này chứng tỏ ta được hoan nghênh, có đúng không Bạch Dực?” Như Ý muốn trêu chọc Thác Bạt Liệt nên nhìn vào không khí gọi tên Bạch Dực.

“Chủ tử, ngài rất cao hứng à?” Bạch Dực nhìn thấy vẻ mặt kia của Như Ý, tuy trong lòng muốn đắc ý về lời này của Như Ý nhưng nó cũng biết Như Ý làm vậy là cố ý nên trong lòng càng thêm khổ sở.

Như Ý thầm nói trong lòng: “Ta vui mừng chỗ nào chứ? Ta chỉ là trêu chọc ngài ấy một chút thôi, không ngờ Thác Bạt Liệt cũng có chỗ đáng yêu như vậy!” Như Ý nói tới đây còn nhếch miệng.

Trong lòng Bạch Dực lầm bầm, như vậy mà còn bảo không phải là vui mừng à.

Nhưng vì bảo đảm sự thận trọng của mình, nó không nói gì thêm, vừa rồi nó cắn Thác Bạt Liệt thật sự là do quá kích động.

Lúc này hai người một vật đều theo đuổi tâm tư của mình.

Thác Bạt Liệt vừa nghe Như Ý gọi Bạch Dực nhìn xung quanh, nhưng không tìm được Bạch Dực trong miệng Như Ý, lẽ nào đối phương là cao thủ như vậy, tự nhiên có thể ẩn thân giống như vô hình, vậy mình không phải là đối thủ của đối phương.

Không, Như Ý là của mình, mình là vua của một nước, sao có thể để cho đối phương cướp Như Ý đi được.

“Nhớ kỹ, nàng đã nói nàng là người phụ nữ của trẫm, đừng vọng tưởng lao vào vòng tay của người khác!” Thác Bạt Liệt kéo Như Ý lại, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai cô.

Như Ý mỉm cười, sau đó thì thào nói.

Khi Thác Bạt Liệt đã có thái độ phẫn nộ đối với Như Ý, Như Ý lại tới gần và cắn vào tai Thác Bạt Liệt cười nói: “Nhớ kỹ, ngài là người đàn ông của Như Ý tôi, đừng vọng tưởng ôm những người phụ nữ khác vào lòng!” Giờ phút này, ánh mắt Như Ý còn sáng hơn vầng trăng treo trên bầu trời, lại kèm theo sự kiên định và cương quyết.

Thác Bạt Liệt biết Như Ý vẫn luôn kiên cường và có tư duy độc lập của mình, nhưng lần đầu tiên cô nói ra những lời như vậy lại thực sự khiến hắn bị chấn động.

Giây phút đó, cô giống như một nữ thần, cao ngạo nhìn Thác Bạt Liệt, kèm theo vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt đầy kiên định.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng Thác Bạt Liệt đã cảm thấy rất kiên định, hắn cảm thấy những lời này của Như Ý là đang nói cô yêu mình vậy, mặc dù cô sẽ không nói vài lời ngon dỗ ngọt dỗ làm mình hài lòng, nhưng khi Thác Bạt Liệt ở cùng với cô có cảm giác hắn là chính mình mà không phải Hoàng thượng.

“Ngoan, ta sao nỡ ôm người khác vào trong lòng chứ? Nàng xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, bá đạo như vậy, thông minh như vậy, độc lập như thế, cùng sóng vai đi cùng ta như vậy, ta thích nàng còn không kịp, làm gì có thời gian đi trêu chọc người khác nữa.

Hơn nữa ở trong mắt ta, người khác còn không bằng một phần của nàng!” Thác Bạt Liệt nhẹ nhàng ôm lấy Như Ý, lời nói thâm tình lại dịu dàng giống như gió xuân chậm rãi thổi qua, nhưng để lại từng chấn động trong lòng Như Ý.

Tuy Như Ý không nói gì thêm, nhưng cảm xúc sâu bên trong đã sớm nói rõ tâm tình của cô.


Thác Bạt Liệt có thể cảm giác được rõ ràng lúc này cả người Như Ý hoàn toàn thả lỏng, hắn biết trái tim mình và Như Ý đang tới rất gần, rất gần nhau.

Không biết có phải bởi vì lúc ở cùng một chỗ với Bình tài nhân, hắn đã cố gắng hết sức khống chế ý chí của mình, nhưng vẫn sẽ bị mê hoặc, cho dù mỗi đêm rất dày vò nhưng cuối cùng hắn vẫn vượt qua được.

Bây giờ vừa gặp phải Như Ý ở dưới hoàn cảnh như vậy, trong bầu không khí như vậy, bảo hắn làm sao không mất khống chết, nghĩ lung tung được.

Chỉ thấy hắn tung người, ôm lấy Như Ý lại lao về phía Ngự thư phòng.

Như Ý còn chưa kịp phản ứng, không ngờ được Thác Bạt Liệt tự nhiên ôm lấy mình phi thân rời đi, như vậy ít nhiều cũng khiến cô có chút bất ngờ.

“Thác Bạt Liệt, ngài làm gì thế?” Như Ý hỏi câu này kèm dẫn theo tâm trạng phức tạp.

Thác Bạt Liệt hôn phớt lên trên mặt Như Ý, vừa cười vừa nói: “Nàng cứ chờ thì sẽ biết!” Thác Bạt Liệt thật ra hiểu rất rõ về Như Ý, cho nên hắn biết Như Ý luôn tò mò với mọi việc, như vậy hắn lại cho cô thêm cơ hội lần này, tạm thời cứ để cho cô tưởng tượng đủ là được rồi.

Như Ý nhìn Ngự thư phòng đã càng lúc càng gần, cuối cùng cũng biết nơi mình sắp tới nhưng cũng càng lúc càng tò mò hơn.

Không biết vì sao ở trước mặt tình cảm, Như Ý cũng giống đứa trẻ, cười nhìn Thác Bạt Liệt hỏi: “Ngài dẫn tôi tới Ngự thư phòng làm gì? Lẽ nào anh cất giấu thứ tốt gì ở đó à?”
Thác Bạt Liệt không trả lời, chỉ là sắp đến Ngự thư phòng, hắn khẽ nói một câu ở bên tai Như Ý, lập tức làm cho Như Ý xấu hổ đỏ mặt.

“Không phải nàng muốn biết ta có phải là đàn ông hay không à? Bây giờ ta chứng minh cho nàng xem nhé!” Như Ý bị những lời này chấn áp.

Cô nhớ tới vừa rồi mình đã hỏi Thác Bạt Liệt một câu như thế với dáng vẻ rất hung hãn, bây giờ hắn sẽ không trả thù chứ? Nhưng vẻ mặt của hắn vừa rồi thật ái muội.

Thác Bạt Liệt nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Như Ý thì thầm vui mừng, đã sớm không thể chờ đợi được nữa tung người đi tới bên giường trong phòng nhỏ của Ngự thư phòng.

Tuy Như Ý hơi xấu hổ, nhưng bởi vì đây không phải là lần đầu tiên, bọn họ cũng xem như là vợ chồng, cho nên dưới sự khiêu kích cao siêu của Thác Bạt Liệt, mọi chuyện đã tiến hành rất nhanh, cô rất phối hợp với động tác của Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt cảm giác được Như Ý đón ý nói hùa thì trong lòng mừng như điên, động tác trên tay càng thêm thành thạo, sau đó bản thân rất nhanh cũng không khống chế nổi, hai người cùng nhau chìm trong cuộc hành trình ân ái dịu dàng này.

“Hàn, có điều tra ra được gì không?” Trác Lỗi ngồi ở trên ghế, cầm bát trà nhìn Hàn đã rất nhiều ngày không gặp, giọng điệu nghiêm trọng hỏi thăm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui