Mặt Như Ý hơi đỏ lên, lần đầu tiên được người khác khen thế này, người phụ nữ nào không thích mình đẹp chứ, tuy Như Ý là đặc công, nhưng điều đầu tiên cô cũng là phụ nữ.
“Bốp bốp!” Vài tiếng vỗ tay vang lên ngoài cửa.
Như Ý không cần đoán cũng biết là ai, cũng chỉ có Hoàng thượng dám to gan như vậy thôi.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng!”
“Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng!” Như Ý và Tử Yên cùng lúc hành lễ với Hoàng Thượng, lễ nghi cung đình tiêu chuẩn phối hợp với váy áo trên người cô, có chút khác với sự tự tin ngày xưa, hôm nay cô có vẻ càng lạnh nhạt, thục nữ hơn.
“Tử Yên nói đúng, vẻ ngoài xinh đẹp như hoa này, cũng chỉ trẫm có thể có được!” Thác Bạt Liệt đến gần Như Ý, nâng người cô dậy, một tay nâng cằm cô lên, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng, lời nói ra mang theo chiếm hữu và bá đạo.
Như Ý cười, tựa như không quan tâm lời nói của hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu, cằm trượt ra khỏi tay hắn, Như Ý tự động ngồi xuống, cái này đã trở thành thói quen của cả hai rồi, mỗi ngày sau khi Như Ý thức dậy không lâu, Thác Bạt Liệt hạ triều trở về, hai người đều sẽ lẳng lặng hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này, chậm rãi ăn hết bữa cơm, bầu không khí yên tĩnh ấm áp, còn mang theo tình yêu nhàn nhạt.
“Nghe nói Thái Hậu tìm nàng?” Thác Bạt Liệt thấy Như Ý đã ăn sáng gần xong thì hỏi.
Như Ý thản nhiên nhìn hoa cỏ ngày càng có sức sống bên ngoài, trong lòng có chút chờ mong, nhìn Thác Bạt Liệt nói: “Không phải ngài đã biết rồi sao? Còn hỏi tôi làm gì.”
Rõ ràng Như Ý vẫn còn chưa hết giận, Thác Bạt Liệt có chút bất đắc dĩ, cũng không biết hai người bắt đầu trở nên giằng co thế này, hắn buông bát đũa trong tay xuống, nhìn chằm chằm Như Ý, hồi lâu thở dài một hơi, sau đó mới nói: “Là biết, chỉ muốn hỏi nàng có muốn đi không thôi, nếu không muốn đi, ta cho người báo lại là được!” Thác Bạt Liệt nói như thế đủ để thấy sự cưng chiều với Như Ý rồi.
Cơn giận trong lòng Như Ý thoáng cái mất hết, lúc này mới nhìn Thượng Quan Minh Hạ, trong mắt mang theo chút tình cảm dịu dàng: “Yên tâm, chỉ là gặp mặt thôi, có gì phải lo lắng chứ, chút trường hợp đó tôi vẫn ứng phó được, dù sao bây giờ tôi cũng là Hoàng Hậu mà!” Như Ý tràn đầy tự tin ngẩng đầu, không hề sợ hãi.
Lúc này Thác Bạt Liệt mới gật đầu: “Để Tử Yên đi theo, nếu có chuyện gì, bảo nàng ta thông báo kịp thời!”
Như Ý nhíu mày thầm nghĩ, nếu thật sự có chuyện, những người này sẽ để Tử Yên ra khỏi cung Băng Từ sao? Trừ khi… tuy Như Ý không quá tin tưởng Tử Yên, nhưng cũng không xem là kẻ thù, chỉ mong là mình nghĩ sai, lúc này mới quay đầu nhìn Tử Yên, gật đầu.
Chỉ là đến lúc này, Như Ý đã để tâm nhiều hơn rồi.
“Tử Yên, ngươi đã đi theo Hoàng thượng một khoảng thời gian rồi, ngươi cảm thấy Hoàng thượng là người thế nào?” Trên đường đến cung Băng Từ của Thái Hậu, Như Ý như tùy tiện hỏi.
Tử Yên sửng sốt, đứng chỗ cách Như Ý nửa thước, rất cung kính trả lời: ‘Bẩm Hoàng Hậu, đương nhiên trong mắt nô tỳ, Hoàng thượng là một Hoàng đế tốt cần chính thương dân rồi!”
Như Ý dừng chân, quay đầu nhìn Tử Yên, giống như hơi thất vọng, hoặc là không có tình cảm, chỉ một câu như thế, khiến trái tim Tử Yên rơi xuống đáy cốc: “Xem ra cô yêu Hoàng Thượng!”
“Mong Hoàng Hậu thứ tội, nô tỳ không có ý đó!” Tử Yên lập tức quỳ xuống đất, căng thẳng giải thích.
“Ha ha, Hoàng thượng là một Hoàng đế, cả con dân của nước Minh đều yêu Hoàng Thượng! Bản cung cũng không nói gì sai mà, mọi người yêu hắn, bản cung cũng vui mừng thay Hoàng Thượng!” Nói xong, Như Ý cũng không nói thêm gì nữa, rất là bình tĩnh, vừa đi vừa ngắm hoa cỏ đã từ từ sống lại.
Tử Yên nhìn Như Ý đã muốn đi xa, vội vàng đuổi theo, ánh mắt của Hoàng Hậu khi nãy thật đáng sợ, thế nhưng nàng ta đã cảm thấy áp lực, cũng may nàng ta phản ứng nhanh.
Như Ý đi ở phía trước nở nụ cười khó nhìn thấy, vừa bị gió phong thổi qua đã nhẹ nhàng biến mất, không nhìn ra chút manh mối nào.
“Thần thiếp bái kiến Thái Hậu!” Như Ý hành lễ theo tiêu chuẩn, nhớ đến chuyện khí phách lần trước, vẫn không nhịn được ngọt ngào vui vẻ, cho dù Thái Hậu có lớn hơn nữa thì thế nào, chỉ cần có điểm yếu trong tay mình, vậy vẫn giống như một con rối thôi.
Có chuyện lần trước, Thái Hậu cũng biết Như Ý là một nhân vật lợi hại, cũng không lấy những chuyện nhỏ làm khó cô nữa: “Đứng dậy đi!” Thái Hậu uy nghiêm mở miệng.
Như Ý cười: “Đa tạ Thái Hậu!” Sau đó lập tức đứng ở bên cạnh Thái Hậu như một nàng dâu ngoan ngoãn.
Như Ý đứng bên cạnh Thái Hậu, Thái Hậu vô thức cảm thấy nặng nề, chèn ép tới bà ta không thở nổi, rất khó chịu rất khó chịu.
“Người đâu, ban ghế!” Không chịu nổi cảm giác như vậy nữa, Thái Hậu kêu lên một tiếng, đưa mắt nhìn qua, Từ Nhị hiểu ý bưng ghế đặt ở chỗ cách Thái Hậu một khoảng nhất định.
Như Ý nhìn hành động của Từ Nhị, vô thức cười thầm, cũng không quan tâm mà ngồi xuống.
“Nói mới thấy ai gia và Hoàng Hậu đã lâu không ngồi cùng với nhau rồi, ai gia đúng là vẫn nhớ đến ngày tháng trước kia, haiz!” Thái Hậu đúng là biết bịa chuyện, ai cũng biết hai người không hợp nhau, nhưng Thái Hậu lại rất biết diễn.
Như Ý cười, phụ họa Thái Hậu: “Cũng phải, đã nhiều ngày không gặp mặt rồi, nhớ tới khoảng thời gian không sầu không lo trước kia thật khiến người ta nhớ nhung, chắc Thái Hậu càng nhớ đến những ngày Thái Thượng Hoàng vẫn còn đúng không!” Như Ý cong môi, dùng khăn lụa thượng đẳng che miệng mình.
Thái Hậu sửng sốt, không ngờ Như Ý này lại sẽ nhắc đến Thái Thượng Hoàng, nhưng thấy vẻ mặt Như Ý không có gì kỳ lạ, cho rằng mình suy nghĩ nhiều, cười đáp lại: “Đúng vậy, khi Thái Thượng Hoàng vẫn còn, cũng coi như tình cảm sâu nặng với ai gia, sao có thể không khiến ai gia nhớ nhung chứ! Nhưng còn ngươi ấy, bây giờ nhớ phải quý trọng Hoàng Thượng, bằng không thời gian chẳng tha cho một ai cả!” Thái Hậu nói đến vô cùng đau lòng.
Hai người cứ như thế ngươi một câu ta một câu, tùy tiện tán gẫu, thế nhưng cũng trò chuyện rất lâu.
“Ai gia nghe nói Bình tài nhân bị Hoàng hậu nhốt lại rồi, đây là xảy ra chuyện gì thế?” Thái Hậu như nói chuyện không có mục đích, nhưng vẫn nói tới chuyện này.
Như Ý cười lạnh, đây mới là mục đích của Thái Hậu, lại còn giả vờ ngại ngùng, đúng là buồn cười.
“Thái Hậu cũng từng là Hoàng Hậu, đương nhiên biết chỉ Hoàng Hậu mới có thể mặc màu đó, nhưng đêm năm mới đó, Thái Hậu cũng thấy đấy, nàng ta xem thường bản cung, bản cung làm thế chỉ là muốn nhắc nhở những người có suy nghĩ tự cho là đúng kia nhanh chóng dẹp đi, nếu bản cung đã làm Hoàng Hậu, như vậy làm tốt trách nhiệm của Hoàng Hậu, Thái Hậu, người nói thần thiếp có nên làm như thế không?” Tuy Như Ý đang hỏi, nhưng câu này không cho người ta chút cơ hội phản bác nào.
Sắc mặt Thái Hậu hơi khó coi, nhưng dù sao vẫn là người từng trải qua sóng to gió lớn, hiền lành nói: “Nói thế cũng đúng, nhưng để nàng ta tự kiểm điểm đã lâu rồi, ai gia thấy những phi tần khác trong cung cũng thấy hết, về sau sẽ không mạo hiểm làm những chuyện này nữa đâu.” Rõ ràng Thái Hậu đang xin tha.
Bây giờ Như Ý vẫn chưa muốn trở mặt với Thái Hậu sớm như vậy, dù sao cô cũng có chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành, cười cười như ngầm thừa nhận cách nói của Thái Hậu, nhưng trong lòng cô vẫn có một nghi ngờ, đó chính là Thái Hậu cố hết sức bảo vệ người này như thế, có phải đó là người bên cạnh Thái Hậu không, ít nhất Như Ý biết thả ra rồi, mình sẽ nguy hiểm hơn một phần, nhưng đồng thời cũng đến gần với sự thật hơn, cô đang suy nghĩ có cần sử dụng người này không.
“Nếu Thái Hậu đã nói như vậy, thì thần thiếp sẽ làm thế!” Ý của cô là nếu cô thả, chắc chắn cô sẽ không thả, nhưng Thái Hậu yêu cầu, cô sẽ làm theo ý của Thái Hậu.
Tuy Thái Hậu không hài lòng với lời nói của Như Ý, nhưng thả Bình tài nhân ra mới có lợi cho mình, cho nên bà ta vờ như không hiểu, gật đầu.
“Thái Hậu, thần thiếp nghe nói trước kia Thái Thượng Hoàng rất tán thưởng tài hoa của người, đặc biệt nghe nói bài “Đừng quên” kia lúc trước vẫn luôn được truyền thành giai thoại, thần thiếp cũng biết Hoàng thượng rất thích bài này, không biết khi nào Thái Hậu rảnh rỗi, có thể dạy thần thiếp không, người cũng biết phụ nữ mà, khuôn mặt không thể giữ mãi nét trẻ trung, chỉ có thế này, mới có thể giữ được trái tim của đàn ông thôi!”
Lúc Như Ý nói bài “Đừng quên” kia, cô đưa mắt thấy tốc độ Thái Hậu gảy phật châu trong tay áo mình càng nhanh hơn.
Tuy giấu trong tay áo, nhưng vì Như Ý học võ, cô có thể nghe thấy âm thanh kia rất rõ ràng.
“Năm đó… đúng là Thái Thượng Hoàng rất thích bài này…” Thái Hậu nói câu này, đưa mắt nhìn về phương xa, như đang nhớ đến một chuyện vô cùng tốt đẹp vậy, ánh mắt dịu dàng rực rỡ này, khiến Như Ý tưởng lầm là Thái Hậu thật sự là người hại Thái Thượng Hoàng sao? Vì sao cô thấy Thái Hậu nhắc tới Thái Thượng Hoàng lại dịu dàng như vậy, có tình ý như vậy, giống như rất yêu thương Thái Thượng Hoàng vậy.
Như Ý hơi khó hiểu, xem ra cô chỉ có thể tự mình điều tra mới biết được, trong đó có ẩn tình gì sao? Ví dụ như mình và cha, hay đã xảy ra chuyện gì?
“Thái Hậu, thời gian không còn sớm nữa, thần thiếp cáo lui trước!” Như Ý đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô định trở về chuẩn bị thứ mình cần, chỉ là không biết mình có nên điều tra những việc kia trước rồi hẳn làm không.
Thái Hậu thở dài, cũng từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn Như Ý: “Bình thường Hoàng thượng bận rộn chính vụ, ngươi cũng đừng gây chuyện khiến hắn bực bội, nam nhân ấy, đều phải có chuyện của riêng mình, nữ nhân thì nên giúp chồng dạy con, đương nhiên cũng đừng quan tâm quá nhiều chuyện, nữ nhân như vậy mới được nam nhân thích!” Thái Hậu như lấy thân phận người từng trải nói với Như Ý mấy lời sâu xa.
Nhưng Như Ý nghe lời nói của Thái Hậu, trong lòng cũng hơi khó chịu, vì cô cảm thấy mình làm gì Thái Hậu cũng đều biết, khiến cô có cảm giác bị theo dõi, ai cũng nói Hoàng cung không có tự do, đúng thật là vậy, cho nên mới có nhiều người thê thảm cô đơn đến già trong Hoàng cung xung quanh đều là tường vây này, đương nhiên Như Ý là người hiện đại, không thể chấp nhận lời của Thái Hậu, tuy cô không phản bác, nhưng trong mắt cô, mình phải đứng cùng độ cao với đàn ông, như vậy mới không cần dựa vào đàn ông, đến lúc đó có đàn ông hay không đều được.
Thấy Như Ý không có phản ứng gì, Thái Hậu cũng không nhiều lời, bảo Như Ý tự rời đi.
Như Ý đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười xoay người nói với cung nữ Từ Nhị bên cạnh Thái Hậu: “Thái Hậu, chỗ thần thiếp có một ít đậu hủ viên rất ngon, hay là để Từ Nhị đi qua lấy cùng với bản cung đi!”
Thái Hậu sửng sốt vì yêu cầu bất ngờ của Như Ý, nghi ngờ quay đầu nhìn Từ Nhị, vẫn không biết giữa hai người có chuyện gì, chẳng lẽ Từ Nhị từng đắc tội Như Ý sao? Thái Hậu vẫn cảm thấy cung nữ này rất biết giải quyết công việc, cũng hiểu ý chủ tử, là một người thông minh, sao có thể…
Như Ý thấy Thái Hậu chần chừ, trong lòng đang tính toán, cũng biết Thái Hậu rất xem trọng cung nữ này, đương nhiên không muốn để cô dẫn người đi, nhưng trong xã hội thế này, mãi mãi sẽ không có chủ tử làm mình mất mặt vì nô tỳ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...