Trở về từ biên giới, Trác Lỗi muốn biết hôm nay đối phương muốn dẫn mình tới đâu, mục đích của đối phương là gì? Có phải hắn muốn hỏi rõ năm đó cuối cùng Như Ý đã biết được những gì, cho nên đối phương mới muốn đưa Như Ý vào chỗ chết như vậy.
“Chủ tử, ngài đã về rồi sao? Tình hình thế nào? Hàn trông thấy Trác Lỗi trở về, thế nhưng không thấy tùy tùng đi theo, điều này làm cho hắn không khỏi lo lắng, từ sắc mặt cũng có thể nhận ra tâm trạng của hắn ta bây giờ.
Trác Lỗi cười: “Không sao, những người kia ta đã bảo bọn họ đi nghỉ rồi, có tình hình gì không?
Hàn cúi đầu xuống, nói với Trác Lỗi: “Thuộc hạ thấy đối phương cố ý muốn dẫn chúng ta vào trong nội cung, hơn nữa vậy mà mũi nhọn lại chỉ vào Hoàng Thượng!”
Hoàng Thượng? Thác Bạt Liệt? Trác Lỗi có chút khó tin, nhưng mà dường như hiện tại hoàn toàn không có phương hướng: “Đầu mối là gì?”
Mặc dù đối phương dẫn mũi dọn chỉ vào Thác Bạt Liệt, nhưng mà điều đó không có nghĩa là Thác Bạt Liệt có vấn đề, có lẽ sẽ có một đáp án không ai ngờ đến.
Quả nhiên, Trác Lỗi trông thấy sắc mặt Hàn khi nói tới chỗ này đã lộ ra sự vui vẻ.
“Tôi đi theo người nọ sau khi tiến vào vườn hoa, nàng ta nói với nha hoàn đằng sau như thế này, nói lúc trước trong khi Hoàng Thượng sinh bệnh, thật ra là giả vờ ốm, hơn nữa tìm kiếm những thứ kia, hóa ra vì Thác Bạt Liệt muốn bảo vệ một người khác, người đó chính là Bình Tài Tử, tuy rằng gần đây trông có vẻ như bị hoàng hậu bắt lại, nhưng mà thật ra Hoàng Thượng còn vô tình hay cố ý dặn dò thái hậu, phải đặt mua đồ dùng tốt cho Bình Tài Tử kia, phải đối xử với Bình Tài Tử thật tốt!” Nói một hơn xong hết tình hình bên kia, Hàn cảm thấy mình cũng có chút lo lắng.
Đối với lời Hàn nói, Trác Lỗi cố gắng hết mức phân biệt thật thật giả giả bên trong.
Mặc dù những lời vừa rồi có chút quanh co, nhưng mà Trác Lỗi vẫn hiểu được, người nọ gần như đã đem mũi nhọn chỉ hết về phía Thác Bạt Liệt, nhưng mà mục đích của đối phương là gì đây? Hiển nhiên Thác Bạt Liệt dường như đã gặp phải kẻ địch rồi, có lẽ đối phương biết mình đx nhận được thánh chỉ của Thác Bạt Liệt, cho nên mới thăm dò chuyện năm đó, như vậy sẽ làm cho mình sinh ra ảo giác, sẽ sinh ra nghi ngờ đối với Hoàng Thượng, đương nhiên sẽ không dễ dàng đem tin tức mà bản thân nhận được tiết lộ cho hoàng thượng.
Trác Lỗi cười, ánh mắt hời hợt, vậy mà không lộ ra chút lo lắng nào.
“Vậy ngươi có tra ra được manh mối của người kia không?” Đã có chim sẻ núp đằng sau, tất nhiên Trác Lỗi nhìn về phía Hàn mang đầy hy vọng.
Hàn gật đầu, coi như cũng có thu hoạch: “Người nọ lại là một người phụ nữ, tuy rằng ăn mặc vải thô, nhưng dáng vẻ ấy dường như hầu hạ vị chủ nhân cũng không thấp, hơn nữa thuộc hạ theo dõi người nọ, dường như ả ta rất vội vàng, thoắt cái đã biết mất trong tẩm cung của thái hậu.”
Những lời này vừa nói ra, Trác Lỗi đã lâm vào trầm tư, thái hậu là mẫu thân đẻ của hoàng thượng, tại sao bà ta lại muốn ngáng đường hoàng thượng khắp nơi, không muốn Hoàng Thượng điều tra ra chân tướng, chẳng lẽ có điều bí mật không thể để cho ai biết?
“Ngươi tiếp tục chú ý, ngàn vạn lần không thể để bị phát hiện, xem ra ta phải đi gặp Hoàng Thượng trước, nói một chút tình hình ở chỗ của ta, xem cuối cùng Hoàng Thượng nghĩ như thế nào!”
“Bẩm báo Hoàng Thượng, Trác Lỗi cầu kiến!” Vừa mới hạ triều, Trác Lỗi đã không chịu nổi, muốn nhanh chóng báo cáo tin tức của mình cho Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt nghe thấy Lý công công nói, ngẩng đầu nhìn Lý công công: “Trẫm bề bộn nhiều việc, bảo hắn đứng chờ ở bên ngoài đi!”
Thật ra Thác Bạt Liệt đang quan báo tư thù, vì Như Ý quan tâm tới Trác Lỗi, làm cho người phu quân như hắn khó chịu trong lòng, cho dù hiện tại có chuyện gì đi nữa, hắn cũng không thể đơn giản mà bỏ qua cho Trác Lỗi như vậy.
Gió đầu xuân, vẫn mang theo hơi lạnh của mùa đông, giống như đang gợi lên chút cảm xúc cuối cùng, lưu lại chút lạnh lẽo, không ấm áp như gió xuân, vẫn lạnh lùng như vậy.
Trác Lỗi cứ đứng như pho tượng bên ngoài Ngự Thư Phòng, lẳng lặng chờ Thác Bạt Liệt triệu kiến, thời gian từng giây từng phút trôi qua giữa ngón tay hắn, có điều Thác Bạt Liệt vẫn chậm chạp chưa đưa ra ý kiến, tuy rằng Trác Lỗi không biết vì sao Thác Bạt Liệt không ra ngoài, nhưng mà hắn biết rõ Thác Bạt Liệt có khúc mắc với mình, rất sâu rất phiền phức, không biết có phải do trước đây hắn ngăn cản Như Ý làm quen với Thác Bạt Liệt hay không mà hắn ta lại bài xích mình như vậy.
“Huynh, sao huynh lại ở chỗ này?” Qua một lúc lâu, gió vẫn vô tình ngăn cản bước chân người làm việc như cũ, Trác Lỗi như thế, Như Ý cũng vậy, buổi sáng nghĩ đến chuyện của mình, rõ ràng cô đã đến Ngự Thư Phòng rất sớm, có điều từ xa đã trông thấy một bóng lưng quen thuộc, lúc đi vào cô mới phát hiện ra là Trác Lỗi, nhìn trên mặt Trác Lỗi đỏ bừng thậm chí có chút tím tái, trong lòng cô hơi giận, dễ nhận thấy nguyên nhân là do đứng ngoài quá lâu, Thác Bạt Liệt này đến cùng đang làm cái gì.
“Thảo dân khấu kiến hoàng hậu!” Trong cung tất nhiên phải tuân theo quy củ trong cung, Trác Lỗi là người thông minh, vì không muốn để người khác bắt lỗi, hẵn rất quy củ hành lễ cho Như Ý.
Có điều hiển nhiên Như Ý không ngờ Trác Lỗi lại hành đại lễ, cô ngẩn người một cái, đến khi Trác Lỗi quỳ xuống trước mặt mình, mới chậm rãi phản ứng kịp.
Nhìn sang người bên cạnh, Như Ý cũng biết dụng ý của Trác Lỗi, cô vờ ho khan một tiếng che đi bối rối của mình: “Đứng lên đi!”
“Huynh, huynh tới đây có chuyện gì, tại sao lâu như vậy vẫn chưa đi vào?” Như Ý lợi dụng truyền âm mật để trao đổi với Trác Lỗi, truyền âm như vậy cũng không phải lo lắng chuyện của hai người bị người khác nghe được.
“Như Ý, Thác Bạt Liệt sai ta ta điều tra chuyện năm đó, hiện tại có một chút manh mối, có điều còn phải hỏi tình hình cụ thể chỗ Hoàng Thượng!” Trác Lỗi cười, giữ khoảng cách nhất định với Như Ý, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng rất nho nhã lễ độ, có điều cũng chỉ có hai người biết với nhau mà thôi.
Như Ý gật đầu, vẫn muốn nói thêm điều gì, thì lại bị Lý công công xuất hiện cắt ngang, giờ phút này, cô cảm thấy, Lý công công này không đơn giản, cảm giác thoáng qua này cô nhanh chóng vứt nó vào trong thùng rác, cô cảm thấy mình quá nhạy cảm rồi.
“Trác công tử, mời vào trong, Hoàng Thượng vừa mới phê duyệt tấu chương quá bận!” Lý công công nói ra những lời này, bất ngờ đánh thẳng vào trong đầu Như Ý không che giấu chút nào, có điều hình như Lý công công đã mặc giáp bảo vệ, không ảnh hưởng chút nào, rồi quay đầu cúi đầu với Như Ý: “Nương nương, Hoàng Thượng bảo người về trước, đợi lát nữa ngài sữ đích thân đến tìm!”
Lý công công nói xong, không để ý tới Như Ý nữa, mà xoay người làm động tác mời, để Trác Lỗi vào trong.
Trác Lỗi biết giờ phút này Như Ý có chút kìm nén, nhưng mà tình hình hiện tại, khả năng Thác Bạt Liệt đã nghe thấy động tĩnh của Như Ý, lúc này mới thả tự do cho mình nhanh như vậy, hắn gật đầu với Như Ý, rồi theo Lý công công đi vào trong Ngự Thư Phòng.
Như ý dậm chân một cái, nhanh chóng ra khỏi Ngự Thư Phòng của Thác Bạt Liệt, có điều thật không ngờ sau khi đi, thì còn có người đứng đợi tại chỗ đó.
“Thảo dân bái kiến Hoàng Thượng.” Trác Lỗi bước vào Ngự Thư Phòng, mới phát hiện sự chênh lệch độ ấm, chẳng trách Thác Bạt Liệt không ý thức được mình sẽ bị lạnh, xem ra mình thật sự đâm đầu vào tảng đá rồi, nếu không sao sẽ đối xử với mình như vậy.
“Đứng lên đi, hôm nay ngươi vội vã đến tìm trẫm như vậy là có chuyện gì?” Cuối cùng Thác Bạt Liệt cuối cùng buông chuyện trên tay mình xuống, giương mắt nhìn Trác Lỗi.
Trác Lỗi to gan nhìn thẳng vào mắt Thác Bạt Liệt, không sợ hãi chút nào nói: “Thảo dân đã tìm thấy manh mối chuyện năm đó, có điều ….” Trác Lỗi nói tới chỗ này thì dừng một chút, để lôi kéo sự chú ý.
Hiển nhiên Thác Bạt Liệt là một người nóng này: “Có gì cứ nói thằng, không cần vòng vo với trẫm như vậy, trẫm không thích lòng vòng!” Sắc mặt Thác Bạt Liệt khẽ biến, cố hết sức kìm nẽn tâm trạng của mình.
Trong lòng Trác Lỗi thầm nghĩ, không thích lòng vòng, vậy vừa rồi đối xử với mình chậm chạm thế nào, có điều cũng không hề dây dưa nói đến vấn đề này, mà vừa cười vừa nói, vẻ mặt vô hại: “Chuyện này chẳng qua, vì đối phương hướng mũi nhọn chỉ về phía Hoàng Thượng, nên thần đành phải tìm Hoàng Thượng để nghiệm chứng, xem có thể lấy được tin tức gì của hắn ta không!” Nói tới chỗ này, Trác Lỗi dừng lại, nhìn thấy tâm trạng Thác Bạt Liệt coi như vẫn bình tĩnh, sau đó cười cưới, nói ra hết những lời mà ngày đó người kia nói về Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt tức giận: “Hoang đường, nếu trẫm thật sự muốn thế, sao còn sai ngươi đi điều tra lại chuyện năm đó đây!” Giờ phút này Thác Bạt Liệt bùng phát hết lửa giận ra ngoài, trong Ngự Thư Phòng lập tức rơi vào bầu không khí căng thẳng.
Trác Lỗi giống như kẻ đã được rèn luyện cả trăm lần rồi, không bị ảnh hưởng chút nào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp như trước, lúc này hắn đã thích ứng với bầu không khí ấm áp này, nhìn về phía Thác Bạt Liệt nói: “Có lẽ đối phương cho rằng Hoàng Thượng không nói, ta vẫn sẽ tiếp tục tra ra chuyện năm đó, thay vì như vậy, không bằng khiến cho Hoàng Thượng mở miệng, nói không chừng còn có thể lợi dụng chúng ta!”
Ngược lại Thác Bạt Liệt rất tán thành ý kiến này của Trác Lỗi, gật đầu, bấy giờ mói coi như nhận ra bản lĩnh của Trác Lỗi, vừa rồi nghe hắn ta nói vậy, thế mà thủ hạ của hắn có thể điều trả cả trong hoàng cung, còn không bị phát hiện nữa, nghĩ cũng không phải kẻ đơn giản.
Thác Bạt Liệt nhìn Trác Lỗi lần nữa, giống như đang cân nhắc một vấn đề rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên có chút nghiêm trọng: “Trẫm biết ngươi cùng với Như Ý là huynh muội với nhau, nhưng phải biết rằng các ngươi không phải huynh muội ruột thịt, hơn nữa cho dù là huynh muội ruột thịt, thì Như Ý này vẫn là phi tử của trẫm, có lẽ ngươi biết cách giữ khoảng cách thế nào chứ”
Trác Lỗi sửng sốt, thận sự không ngờ Thác Bạt Liệt sẽ nói đến vấn đề này, nhưng mà lập tức gật đầu, tất nhiên hắn hiểu rõ, thật ra khoảng cách giữa hắn và Như Ý rất đúng mực, hơn nữa chỉ sợ Thác Bạt Liệt vĩnh viễn không có cách nào hiểu rõ được tình hữu nghị tin tưởng lẫn nhau giữa hai người: “Thảo dân đã rõ.
xin Hoàng Thượng yên tâm!” Trác Lỗi cười rồi nghiêm túc trả lời, có điều cũng chỉ được một lúc như vậy, sau đó hình như Trác Lỗi nghĩ đến điều gì, lại nhìn về phía Thác Bạt Liệt nói: “Hoàng Thượng, trí thông minh của Như Ý thảo dân cảm thấy không có người nào hiểu rõ hơn so với Hoàng Thượng, vì vậy thảo dân có rất nhiều chuyện cần Như Ý giúp thảo dân giải thích nghi ngờ, không biết làm cách nào để gặp nàng nói về chuyện này, mới sẽ không bị Hoàng Thượng cho là giữa chúng ta có gì đó!” Trác Lỗi không gọi là Như Ý hoàng hậu, chính là đang coi cô như em gái mình, nói những lời như vậy đối với Thác Bạt Liệt, tất nhiên vì tỏ rõ thái độ của mình.
Thác Bạt Liệt nhíu mày: “Ngươi có chuyện gì có thể nói thẳng với trẫm, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ trẫm không thông minh bằng nàng ấy!” Thác Bạt Liệt nổi giận, thật không ngờ Trác Lỗi chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn tỏ ý được đằng chân lân đằng đầu.
Trác Lỗi thấy Thác Bạt Liệt phản ứng như vậy, không nói thêm gì nữa.
Dù sao hiện tại Thác Bạt Liệt vẫn còn cần mình, hơn nữa hắn cho rằng mình không biết sao, muốn mình đi thăm dò chuyện tình năm đó, cò có một mục đích để xem xét thế lực sau lưng mình lớn thế nào, hiển nhiên lòng nghi ngờ của Thác Bạt Liệt rất nặng, có lẽ lúc trước nếu mình tạo phản cùng với Vệ Quốc Công, thì hiện tại Thác Bạt Liệt có thể ngồi yên được ở vị trí này hay không cũng chưa chắc chắn.
“Đúng rồi, trẫm muốn biết, các ngươi đã tra ra đối phương là ai chưa?” Dường như Thác Bạt Liệt cảm thấy với thân phận này thì chuyện biết rõ tất cả là đương nhiên, hơn nữa hắn cũng biết Trác Lỗi rất có năng lực ấy.
Trác Lỗi cười, không biết Thác Bạt Liệt đối với đáp án này sẽ phản ứng như thế nào đây!
“Bẩm Hoàng Thượng, hình như đối phương là người của thái hậu!” Trác Lỗi vừa nói vừa cố ý quan sát phản ứng của Thác Bạt Liệt, nhưng mà ̣không biết do Thác Bạt Liệt đã bắt đầu học được cách che giấu tâm tình của mình hay hắn thật sự không thèm để ý, hoặc là lúc này hắn đã sớm biết rõ kết quả, tóm lại bây giờ Trác Lỗi không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào trên người Thác Bạt Liệt cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...