Cưng Chiều Của Bạo Quân


“Ngươi cứ khen nàng như vậy, hôm nay cũng không cần ăn sáng nữa đâu!” Giọng nói nam tính vang lên từ phía sau.

Tử Yên vừa nghe vội vàng quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng!”
Thác Bạt Liệt vừa xuống triều, nhìn thấy Như Ý ăn mặc đẹp thì trong lòng càng thêm vui vẻ: “Nàng ngủ có ngon giấc không?” Hoàng đế cắn tai cô nói.

Như Ý đỏ mặt, cười khẽ và đấm vào ngực Thác Bạt Liệt: “Đáng ghét!”
Lập tức, cả tẩm cung đều vang vọng tiếng cười sang sảng của Thác Bạt Liệt.

Trong lòng Tử Yên thầm vui mừng.

Hai người cuối cùng đã tu thành chính quả, lúc này hai người đứng bên nhau đơn giản là quá đẹp đôi.

Ăn sáng xong, Như Ý cười nhìn Thác Bạt Liệt: “Hoàng thượng, ta nhớ ngài còn nợ tôi một yêu cầu!” Như Ý nói có vẻ hơi đột ngột.

Thác Bạt Liệt sửng sốt, thật ra không ngờ được Như Ý vừa về đã hỏi vấn đề này, trong lòng rất khó chịu.

Cô còn chưa nói trong mấy ngày rời đi rốt cuộc nhớ mình bao nhiêu đâu.

“Nàng trở về, không phải là vì chuyện này chứ?” Mặc dù biết tình cảm của Như Ý đối với mình, nhưng Thác Bạt Liệt nhớ tới Trác Lỗi thì trong lòng khó chịu không có chỗ nào trút, trong bụng đầy tức giận.

Như Ý sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: “Tất nhiên không phải rồi!”.

truyện teen hay
Lúc này vẻ mặt Thác Bạt Liệt mới đỡ hơn, nhưng Như Ý dường như không nhìn thấy vẻ mặt của hoàng thượng, lập tức lại cho một roi: “Ta muốn điều tra những chuyện khác!”
“Khụ khụ khụ!” Thác Bạt Liệt đang uống canh thì phun ra, còn không ngừng ho khan.

Trên mặt hoàng đế đã sớm đen xì.

Nhưng không ngờ Như Ý dường như không nhìn thấy, vẫn cười rạng rỡ chẳng khác nào bông hoa nở rộ.

“Như Ý!” Thác Bạt Liệt nghiến răng nghiến lợi như muốn lập tức ăn Như Ý.

Nhưng hoàng đế lập tức có một ý nghĩ mới, ngài cười trông rất kỳ lạ.

Vào lúc Như Ý còn chưa kịp phản ứng, Hoàng thượng đã nói: “Trẫm cũng muốn điều tra chút chuyện khác!” Hoàng thượng nói xong thì miệng đã hạ xuống, phủ lên miệng của Như Ý.


Như Ý không ngờ được Thác Bạt Liệt lại to gan như vậy, hoàn toàn không do dự bịt miệng mình.

Như Ý liếc mắt nhìn về phía người bên cạnh, lại phát hiện những cung nữ kia có thể nhìn thẳng không chớp mắt, tuy nhiên người duy nhất có phản ứng lúc này đang chớp chớp mắt với mình, Như Ý thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào.

“Sau này còn dám nói chuyện với trẫm như thế không? Cái này xem như là trừng phạt!” Thác Bạt Liệt cười đắc ý, sau đó lộ vẻ ngả ngớn nhìn Như Ý cảnh cáo.

Như Ý bất bình, cũng không nói chuyện với Thác Bạt Liệt nữa.

“Được rồi, ta đi Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương đây, nàng tùy tiện đi dạo.

Những chuyện khác thì xem như chuyện lớn hóa nhỏ!” Thác Bạt Liệt nói xong thì rời khỏi đó.

Như Ý nhớ tới câu nói vừa rồi của Thác Bạt Liệt, hoàng đế lại có thể biết mình muốn làm gì, nhưng vậy thì thế nào, bây giờ cô không phải là người trước đây nữa.

“Tử Yên, đi, cùng bản cung xem diễn trò!” Bây giờ cô là Hoàng hậu, cô lớn nhất trong hậu cung này, cô muốn thế nào còn có thể tới lượt người khác quản sao?
“Chủ tử, gần đây lại có người điều tra chuyện năm đó!” Người đàn ông thần bí nhìn người phụ nữ trước mặt, rất bình tĩnh nói.

Thấy giọng điệu người đàn ông rất bình tĩnh, trong lòng người phụ nữ hình như đã kiên định hơn rất nhiều, lại nhìn về phía người đàn ông nói: “Lần này lại là ai thế?”
Rõ ràng hai người là chủ tớ, nhưng cuộc nói chuyện giữa của hai người hoàn toàn không có kính ngữ cùng vẻ cao giá.

“Trác Lỗi, thủ phủ của cả quốc!” Người đàn ông nói với lời lẽ ung dung, thậm chí không thấy nhăn mày lấy một cái.

Lại là Trác Lỗi, thủ phủ của cả nước.

Người phụ nữ siết chặt nắm tay, lại lộ ra vẻ mặt căm hận: “Xem ra phải chặt đứt suy nghĩ của hắn mới được, ngươi phái người thu hút sự chú ý của hắn, cho bọn họ một đáp án bọn họ mong muốn!” Vẻ mặt người phụ nữ chợt lạnh, nhìn về phía xa nói.

“Vâng!” Người đàn ông kia đáp rồi đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó: “Nghe nói cô nương Như Ý đã trở về?” Đây không phải là câu hỏi mà càng giống với câu khẳng định hơn.

Rõ ràng hắn ta nhìn về phía người phụ nữ, nhưng lúc này hoàn toàn không giống với một thuộc hạ, thậm chí giống như một lão đại.

Chân mày người phụ nữ còn chưa giãn ra, lúc này vẻ mặt càng thêm thâm trầm, nhìn về phía người đàn ông nói: “Cái này, ta sẽ đối phó, từ từ sẽ đến thôi.

Nếu trước đây ta có thể khiến cho nàng biến mất, lần này lại càng muốn cho nàng hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn biến mất!” Trong mắt người phụ nữ lóe lên vẻ độc ác.

Người đàn ông không trả lời chỉ im lặng suy nghi.


Rất lâu sau hắn ta mới mở miệng nói: “Chỉ mong vậy thôi.

Lần này ta luôn cảm thấy nàng ấy hơi khác, chỉ mong không xảy ra sai lầm gì mới tốt!”
“Chúng ta không ra tay thì có lẽ cũng sẽ có người ra tay, hoặc là chính nàng sẽ tới cửa!” Lúc người phụ nữ nói câu này có vẻ dương dương tự đắc.

Tuy nhiên, bây giờ người đàn ông ngược lại không lạc quan như người phụ nữ, ánh mắt buồn bã, oán trách lại thâm trầm, giống như nhìn thấy một nơi không thể đến được, giọng nói cũng trở nên xa xăm.

“Không tìm được quyển sách kia, tất cả mọi thứ đều chưa thể chắc chắn được!”
Lại là quyển sách kia.

Không có ai biết phía sau quyển sách kia viết gì, người trước mắt biết quyển sách kia… là Vệ quốc công, Trác lão tướng quân, Thái Thượng Hoàng.

Vệ quốc công bị bắt lại không chịu nói gì, Trác lão tướng quân điên rồi, Thái Thượng Hoàng đã mất.

Bên trong quyển sách này rốt cuộc có bí mật gì? Bây giờ điều này đã trở thành bí mật vĩnh viễn.

Nhưng không biết vì sao, người phụ nữ nhìn người đàn ông, ánh mắt người kia hình như đang chịu đau khổ cực lớn nào đó.

“Vệ quốc công, đã lâu không gặp rồi…” Lúc giọng nói Như Ý từ ngoài cửa nhà lao vọng vào, cuối cùng đã kéo người vẫn ngồi bên trong góc rời khỏi mạch suy nghĩ, trở về với thực tế.

Vệ quốc công nhìn về phía người mới tới vẫn cảm thấy kinh hãi, mặc dù biết thân phận của Như Ý, nhưng thân phận này lại chỉ giới hạn là muội muội của Trác Lỗi.

Bây giờ cô lại lấy loại thân phận này xuất hiện ở trước mặt ông ta, ông ta tất nhiên phải giật mình rồi.

Như Ý cười: “Xem ra ông rất giật mình nhỉ?”
Vệ quốc công lập tức ngẩn người ra rồi cười ha ha: “Trước đây ta luôn cảm thấy thân phận ngươi không tầm thường, nhưng thật ra không ngờ còn là một hoàng hậu của một nước, lại làm cho ta cảm thấy kinh hãi!”
Ánh mắt Như Ý chợt biến đổi, bỗng chốc trở nên sắc bén đầy khí thế: “Nhìn thấy bản cung còn không quỳ xuống, ngươi có tin bản cung trị ngươi tội lớn bất kính không?”
Vệ quốc công bị khí thế vô cùng mạnh mẽ này ép cho chợt mềm chân.

Ông ta cố gắng khống chế mình làm ra chuyện xấu mặt, nhưng vẫn có phần không chống đỡ nổi.

Như Ý nhìn thấy vẻ mặt của Vệ quốc công như vậy, lúc này mới cười: “Bản cung còn tưởng xương ngươi cứng thế nào, biết bản cung có thân phận không đơn giản mà còn dám đối với bản cung như vậy, không ngờ cũng là một kẻ hèn nhát!” Như Ý nhớ tới những sỉ nhục mình đã trải qua trước đây, trong lòng muốn giết chết ông ta trút giận, còn cả những người chết trong tay ông ta nữa, Như Ý đã thề nhất định phải đòi lại.


Vệ quốc công bị ánh mắt khủng khiếp của Như Ý làm cho khiếp sợ đến mức phải lùi lại một bước.

Không biết vì sao, ông ta rõ ràng nên sợ hãi Thác Bạt Liệt, vậy mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Như Ý như vậy, trái lại bị giật mình.

Như Ý cười, nhìn về phía Vệ quốc công.

Thác Bạt Liệt không biết vì sao Vệ quốc công có thể cao ngạo như vậy, nhưng Như Ý lại biết được đại khái: “Vệ quốc công, không phải ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ không làm gì ngươi sao? Thậm chí còn có Thái hậu xin tha cho ngươi, cảm thấy mặt mũi mình rất lớn.

Hoặc là đến phút cuối cùng, trước thời điểm quan trọng nhất, ngươi sẽ dùng chuyện ngươi và Trác lão tướng quân, còn có Thái Thượng Hoàng năm đó để làm lớn chuyện à!” Như Ý càng nói thì Vệ quốc công càng biến sắc.

Sao có thể như vậy được, Như Ý nói trúng trọng tâm, trực tiếp bóp lấy cổ họng của ông ta.

Cơ thể Vệ quốc công chấn động, tự nhiên có cảm giác liên tục thất bại, tháo chạy.

Ông ta nhìn Như Ý với vẻ khó tin, hoảng sợ hỏi: “Ngươi, ngươi làm sao biết được? Ai nói với ngươi điều này?”
Như Ý nhíu mày, cứ nhìn Vệ quốc công như vậy: “Ngươi cho rằng dùng đứa trẻ là có thể uy hiếp được bản cung sao?” Tuy Như Ý không biết cụ thể năm đó là ai gây ra chuyện của đứa trẻ, nhưng cô xác định không phải là Vệ quốc công, trực giác của người phụ nữ cũng nói cho cô biết điều ấy.

Hơn nữa cô nhìn thấy rõ ràng cơ thể Vệ quốc công co quắp, rõ ràng Như Ý đều nói đúng.

Cơ thể Vệ quốc công run rẩy, chỉ vào Như Ý thật lâu mới thốt ra mấy từ: “Không phải ngươi đã mất đi trí nhớ sao?”
Như Ý nhìn về phía cửa không trả lời đúng hay sai, những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là cô biết: “Bản cung khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn, có thể nói thì nói, không nên nói thì câm miệng của ngươi lại, quản tốt cái miệng của ngươi xem như là bảo vệ tính mạng của ngươi!” Như Ý nói xong câu này xoay người đi tới cửa.

Lúc tới trên cầu thang, Như Ý đột nhiên quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi muốn tới ở bên cạnh Trác lão tướng quân, bản cung sẽ bảo Hoàng thượng làm cho ngươi được như ý nguyện, tuy nhiên điều kiện trước tiên là ngươi không giống như Trác lão tướng quân!”
Như Ý nói xong câu nói này, người đã biến mất ở lối cầu thang.

Vệ quốc công suy nghĩ về câu nói kia của Như Ý.

Giống như Trác lão tướng quân vậy, không phải nói ông ta nên điên sao? Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, điên, người thì cần nhưng sẽ không tiết lộ bí mật.

Năm đó ông ta muốn biết nhiều hơn nên mới muốn chủ trương cho Thác Bạt Liệt không giết Trác lão tướng quân.

Bây giờ, tính là gì? Vì bảo vệ tính mạng của mình.

Ha ha, điều này thật đúng là phong thủy luân hồi.

Như Ý không cười nữa, cô vừa phát hiện ra có người đang âm thầm nhìn mình.

Là ai? Thác Bạt Liệt hay là Thái hậu, hoặc là còn có người khác.

Như Ý tạm thời không thể xác định.


Nhưng không có vấn đề gì.

Mấy người biết được thì mơ mơ màng màng, nếu không biết được chuyện năm đó thì có mấy người có thể nghe hiểu được! Như Ý nghĩ tới đây thì cười.

Tiếp theo, Như Ý phải đi gặp hai người khác.

Bây giờ cô phải từng bước xuất kích, nhìn những người này bị đánh đến không kịp trở tay, còn bị đánh tới thương tích đầy mình.

Năm đó rốt cuộc là ai? Như Ý rất nóng lòng muốn biết.

Lúc đó cô chỉ biết có người lấy tính mạng của Thác Bạt Liệt ra áp chế, bây giờ lại quá mức mơ hồ.

Nhưng Như Ý ngờ ngợ cảm thấy người kia là người trong cung.

Sẽ là Thái hậu sao? Bất kể thế nào, bây giờ cô muốn quấy đục bãi nước này, sau đó nhìn con cá tự mình xuất hiện.

“Hoàng thượng…” Một người quỳ gối ở trước mặt Thác Bạt Liệt, sau đó báo lại từng lời Như Ý đã nói ở trong thiên lao.

Thác Bạt Liệt vẫn luôn nhíu mày.

Như Ý nói vậy là có ý gì? Vì sao cô dường như biết rất nhiều, hơn nữa có thể vừa vặn nắm được nhược điểm của Vệ quốc công.

Thác Bạt Liệt phát hiện bí ẩn càng lúc càng nhiều, có nhiều điều đều giống như một vòng xoáy muốn kéo cô vào trong vậy.

“Ngươi đi xuống trước đi, tiếp tục theo dõi.

Nhưng chú ý, đừng để bị phát hiện.

Trẫm thấy công lực của nàng ấy bây giờ càng thêm thâm hậu, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của nàng ấy đâu!” Thác Bạt Liệt nói ra câu này là bởi vì ngày đó cô bị thương, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi mà đã khôi phục lại sức khỏe như vậy.

Còn nữa hoàng đế vô tình cầm tay Như Ý, tự mình bắt mạch thăm dò ra được.

“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!” Người kia vừa phi thân, người đã bay đến trên cây to bên ngoài.

Câu nói cuối cùng của Như Ý là có ý gì, đến lúc đó trẫm có nên thuận ý của cô không? Nếu như thuận theo mà vẫn không thể nhận được chút đáp án nào như mong đợi thì sao?
Thác Bạt Liệt không biết rốt cuộc là ai tính kế ai, ai là người thật sự đứng ở phía sau.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Một giọng nói chát chúa vang lên ở cung Bình Định.

Lúc này Bình tài nhân ngồi ở trên ghế Quý phi lắc lư người, vừa nghe được giọng nói chói tai của tên thái giám này thì suýt nữa ngã từ trên ghế xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui