Cưng Chiều Của Bạo Quân


“Không ngờ chủ nhân của ngươi đúng là một người tinh ngịch từ trong xương!”
Bạch Dực nghe xong, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không trở ngại việc trong lòng hắn giao lưu với một Thần Thú khác: “Ta đã từng nói, chủ nhân của ta không giống người thường, vì sao vừa rồi ngươi lại làm ảo cảnh như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn chủ nhân của ta biến mất sao?” Nói đến đây, Bạch Dực có vẻ tức giận.

Thần Thú này khịt mũi coi thường: “Đây chính là sứ mệnh của ta, ngoại trừ chờ chủ nhân của ta đến, nhiệm vụ khác chính là phán đoán xem cô ấy có phải là người đã định chân chính hay không!”
Bạch Dực nghe thấy Thần Thú kia nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, lại nói vừa rồi vẫn là nó vượt qua, nhưng nếu như nó không ra tay, hậu quả khó mà lường được.

Như Ý thấy Bạch Dực từ từ bình tĩnh lại, lúc này mới yên tâm đi về phía trước, mặc dù vẫn không hiểu vì sao đột nhiên Bạch Dực lại thu nhỏ, nhưng biết rằng nhất định có thứ gì mà chính mình không biết, còn cả người đàn ông thần bí kia, đẹp trai vô cùng, vô cùng dịu dàng nhìn về phía mình, có thể đây cũng là người quen biết mình, nhưng sẽ là ai chứ?
“Không vào được?” Như Ý bị một thứ trong suốt chặn.

Bạch Dực nhíu mày, lại nghe thấy giọng nói của Thần Thú: “Bạch Dực, vẫn chưa đến lúc, sao có thể đi vào, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy có nhiều thứ hơn, các ngươi đi tìm người đi!”
“Bạch Dực, Bạch Dực…” Như Ý cảm thấy Bạch Dực nhíu mày, nhìn về phía nó, gọi nó thế mà nó cũng không tỉnh táo lại, đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này Bạch Dực mới giật mình: “Chủ nhân, sao vậy? Không vào được là vì nơi này nhất định phải cần hai người cùng nhau mở ra, bởi vì nơi này còn có Thần Thú!”
Như Ý hiểu rõ gật đầu: “Một người khác là ai?” Không thể không có một chút manh mối nào, vậy có thể tìm đến bổ sung.

Bạch Dực không nói gì, Như Ý cũng yên tĩnh, bởi vì cô lại thấy được hình ảnh năm đó mình nhìn thấy, không biết vì sao, mấy người bọn họ đều lấy ra một cây đao, một cái bát, đây là cái gì?
Bạch Dực nhìn chằm chằm những người kia, đây chính là Minh Huyết sao?
Sau đó Như Ý nhìn thấy mấy người bọn họ trộn lẫn máu vào nhau, sao đó thì thầm nói cái gì đó, cuối cùng đỏ máu lên trên một viên minh châu, sau đó toàn bộ căn phòng trở nên sáng trưng, ánh sáng màu máu kia, cô cũng không biết phải hình dung như thế nào, chính là đầy máu, nơi này càng ngày càng sáng, cuối cùng sáng đến mức tất cả đều là màu đỏ, đỏ rực, như lửa muốn thiêu đốt ba người bên trong.


Như Ý thấy rõ ràng khuôn mặt của ba người kia, một người là phụ thân mình, một người là Vệ quốc công, còn một người khác, cô không biết, nhưng nhìn khí thế của người đó, có thể thấy được chức vị không nhỏ hơn phụ thân và Vệ quốc công, người đầu tiên Như Ý nghĩ đến chính là Tiên hoàng.

Chờ chút, dường như vừa rồi cô còn nhìn thấy một người, chỉ là thoáng trong chớp mắt, người kia ẩn thân trong chỗ tối, dường như ba người này không phát hiện ra.

“Bạch Dực, xảy ra chuyện gì?” Như Ý nhìn tình hình đó, thật sự không hiểu rõ, tại sao tất cả những thứ này lại dẫn Như Ý đến, rốt cuộc có liên quan gì với cô.

Bạch Dực chỉ lắc đầu, sau đó lên tiếng: “Chuyện này không vội vàng được, bí ẩn chỉ có thể từ từ giải đáp, chủ nhân gấp gáp cũng không có ích lợi gì!” Như Ý chỉ cảm thấy đôi mắt nhoáng một cái, khi cô mở mắt ra, tất cả cũng giống như ảo ảnh, biến mất không thấy gì nữa, còn thần kỳ hơn ảo tượng, lúc này cô thấy xung quanh chỉ toàn là hoa cỏ.

Dường như Bạch Dực cũng từ từ tỉnh táo lại, cơ thể đang dần dần lớn lên, mà đến khi đôi cánh không dài tiếp nữa, thì lại hơi mở rộng ra.

Như Ý cân nhắc hay là lại quay về ngồi trên Bạch Dực: “Ra khỏi nơi này, ngươi vẫn trở lại nguyên hình như cũ đi, ta không muốn cho người ngoài biết!”
Sau đó, một người một thú tiếp tục bước về phía trước.

Trên đại điện.

“Trẫm quyết định nhốt Vệ quốc công lại, chờ bắt người ở Vệ phủ của hắn, sau đó xử tử cùng nhau, mọi người thấy thế nào?” Mặc dù Thác Bạt Liệt hỏi mọi người, nhưng tất cả mọi người đều biết đây là thủ đoạn của Thác Bạt Liệt, cho đến bây giờ, hắn nói cái gì, còn có ai dám không tuân theo chứ, nếu như phản đối, chỉ sợ sau đó chính là ngày chết của mình.

Hơn nữa, bên dưới còn có mấy người cùng một phe với Vệ quốc công, mặc dù bây giờ không bắt bọn họ lại, nhưng cũng sợ một ngày nào đó Hoàng thượng không vui sẽ đến tính sổ.


“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cảm thấy không ổn, vì điều tra Vệ quốc công tạo phản, chỉ cần ông ta vẫn còn ở đây, nói không chừng sẽ bị vài người đi đầu lấy cớ mà tạo phản lần nữa, thần cho rằng cần phải quyết định thật nhanh!” Mọi người xem xét, ánh mắt nhìn về phía người vừa nói chính là mặc niệm sâu sắc, dường như bọn họ đã thấy người này bị đưa xuống chém đầu.

Tất cả mọi người đang chờ Thác Bạt Liệt nổi giận, sau đó xử phạt đại thần nói chuyện – cũng chính là Trác Tuấn, nhưng lần này lại khiến bọn họ thất vọng rồi.

Thác Bạt Liệt nhìn chằm chằm vào mắt Trác Tuấn, ánh mắt sắc bén còn nhạy cảm hơn cả chim ưng, đột nhiên hắn bật cười, hơn nữa cười vô cùng lớn: “Trác ái khanh nói có lý, mặc dù trẫm đã quyết định chuyện này, nhưng bởi vì ngươi nhắc nhở, trẫm sẽ cân nhắc thêm, xét thấy ngươi dám thẳng thắn, đồng thời lần trước có công hộ giá khi Vệ quốc công tạo phản, trẫm muốn khen thưởng!”
Mọi người nghe xong, rất nhiều người đều hối hận xanh ruột, cuối cùng Thác Bạt Liệt ban thưởng quá phong phú, vừa tiền lại vừa thăng chức, bao người bên cạnh ao ước, nhưng rất nhiều người không hiểu vì sao Thác Bạt Liệt lại thay đổi nhanh như vậy.

Lần đầu tiên Thác Bạt Liệt cảm thấy hả giận như vậy, những đại thần này, mỗi tên đều sợ đầu sợ đuôi, nói là trung thành, nhưng đều là vì che giấu yếu hèn trong xương tủy, chỉ có thể làm bệ phóng mà thôi.

Khi Vệ quốc công nhìn thấy Thác Bạt Liệt xuất hiện trong Thiên lao, ông ta nở nụ cười.

“Ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi sao?” Không biết rốt cuộc vì sao Vệ quốc công tự tin như vậy, ông ta chính là cảm thấy Thác Bạt Liệt sẽ không giết mình, điểm đó thật sự quá đáng ngờ.

“Ngươi có thể nói cho trẫm biết vì sao muốn giam chung một chỗ với Trác lão tướng quân không?” Đây là điều mà Thác Bạt Liệt vẫn nghĩ không thông, vì sao Vệ quốc công này không đi nơi nào, thậm chí cũng không yêu cầu muốn tốt hơn, chỉ cần ông ta giao đứa bé ra, nhưng ông ta lại cứ chờ như vậy, quyết định như vậy.

Vệ quốc công sững sờ, lập tức nở nụ cười, mặc dù nụ cười này rực rỡ, lại giống như hoa hồng, có gai, không cẩn thận là có thể bị đâm.

“Ngươi biết Minh Huyết thư không? Nếu như ngươi nhìn thấy, có lẽ qua việc điều tra sẽ từ từ hiểu rõ!”

Đối với việc Vệ quốc công đột nhiên sảng khoái nói cho mình như vậy, Thác Bạt Liệt cảm thấy khó thể tin nổi, mặc dù hắn che giấu rất tốt, nhưng vẫn không thể lừa gạt được ánh mắt Vệ quốc công.

“Đừng tưởng rằng ta dễ dàng nói cho ngươi biết như vậy, ngươi cứ nghi ngờ đi, mặc dù tìm được quyển sách này, ngươi có thể giải đáp rất nhiều câu hỏi, nhưng quyển sách này cũng không dễ tìm như vậy! Bởi vì lúc trước trong nháy mắt chúng ta dùng quyển sách đó, không hiểu quyển sách đó bị thứ gì đó tha đi, sau đó đã không còn thấy tung tích, lúc ấy không có ai ngờ sẽ có kết cục như bây giờ, vì vậy cũng không quan tâm lắm, nhưng chuyện càng phát triển lại càng không giống như chúng ta mong muốn!” Vệ quốc công nói chuyện này, khi thì vui vẻ, khi thì đau buồn, khi thì ai oán, giống như cảm thấy kết cục như vậy khiến ông ta thật khổ sở!
Mặc dù Thác Bạt Liệt không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng loáng thoáng có thể nghe ra được từ trong lời nói của Vệ quốc công, ‘chúng ta’ trong miệng ông ta chắc hẳn là có ông ta và Trác lão tướng quân.

“Còn có ai làm chuyện năm đó với các ngươi?” Thác Bạt Liệt muốn biết thêm một chút, nhưng dường như suy nghĩ của hắn cũng có chút ngây thơ, sao Vệ quốc công có thể dễ dàng nói tất cả mọi chuyện cho hắn biết chứ.

Vệ quốc công nghiến răng nghiến lợi, giống như không muốn nhắc đến người kia, nhìn Thác Bạt Liệt, đột nhiên mang theo thái độ thù dịch.

Vệ quốc công không nói cho là còn có ai, nhưng việc khác ông ta nói đến lại khiến Thác Bạt Liệt giật mình: “Chỉ sợ việc làm sai lầm nhất của ngươi chính là không tin Trác lão tướng quân, đến lúc đó ngươi sẽ phải hối hận!” Nói xong lời này, Vệ quốc công xoay người, ngồi trong góc phòng giam lim dim hai mắt, cũng không nói gì nữa.

Thật ra Thác Bạt Liệt nên nghĩ đến, người khác kia ít nhất là có phụ hoàng mới đúng, chỉ là không biết sau này phụ hoàng làm gì lại khiến Vệ quốc công căm ghét như vậy.

Khi Trác Tuấn nói cho Trác Lỗi biết tin tức mình nghe được trên triều, lập tức khiến cho Trác Lỗi hơi giật mình.

“Đệ nói Hoàng thượng có ý thả Vệ quốc công? Dường như việc này không hợp tình hợp lý?” Trác Lỗi nhìn Trác Tuấn, rất nghi ngờ.

Trác Tuấn cũng không hiểu gì cả, trước kia thấy được Hoàng thượng vô cùng căm phẫn Vệ quốc công, hoàn toàn không giống như bây giờ, mặc dù cũng không coi là yêu thích, nhưng thái độ khác với trước kia rất nhiều.

“Hoàng thượng có nói sau đó sẽ xử lý Vệ quốc công thế nào, giam ở đâu không? Có lấy Vệ quốc công làm mồi nhử không?” Trác Lỗi hỏi tiếp.


Nghe thấy Trác Lỗi nói như vậy, Trác Tuấn lại cảm thấy như vậy mới hợp tình hợp lý, nhưng vẫn không thể xác định: “Nếu như giống như lời huynh nói, hôm nay hoàng thượng ban thưởng cho đệ, đây không phải là đẩy Trác phủ chúng ta lên đầu ngọn sóng sao?” Vừa nghĩ đến điểm này, đột nhiên Trác Tuấn cảm thấy chính mình vừa rồi bẩm tấu dường như là đẩy Trác bàn chém, lập tức thay đổi sắc mặt.

Trác Lỗi ngẫm nghĩ, sau đó nhẹ giọng an ủi: “Huynh thấy tạm thời sẽ không như vậy, vì bây giờ Thác Bạt Liệt vẫn cần chúng ta, còn sau này, vậy cũng phải xem chúng ta tìm được đầu mối gì, nếu như những đầu mối này lại là bí mật này đến bí mật khác? Đến lúc đó Thác Bạt Liệt cũng sẽ không tùy tiện đối phó với chúng ta như vậy!
Tiễn Trác Tuấn đi, dường như Trác Lỗi cũng không thoải mái như vừa rồi nói chuyện.

“Chuyện sao rồi?” Trác Lỗi quay người hỏi, lúc này mới phát hiện, một người áo đen từ chỗ tối đi đến quỳ trước mặt hắn.

“Bẩm chủ tử, manh mỗi vẫn giống như lúc trước, điều tra đến đó thì mất dấu!”
“Lại mất dấu? Mất dấu vẫn phải canh giữ tiếp, ta cũng không tin tường này thật sự có thể không lọt chút gió nào như vậy!” Trác Lỗi lạnh lùng dặn dò.

Người kia vội vàng đi sắp xếp theo dặn dò.

Trác Lỗi tự hỏi, tiếp theo phải làm thế nào để khiến đối phương cảm thấy chúng ta điều tra được nhiều thứ hơn, cũng không biết bao giờ Như Ý quay về, nếu như bây giờ có nàng, có lẽ sẽ có cách tốt hơn, nhớ đến Như Ý, Trác Lỗi lại đau lòng, hắn luôn cảm thấy Như Ý quá cố gắng, quá khổ cực, nhưng lại nhận được quá ít, lúc trước nếu không phải phụ thân yêu cầu, chắc rằng nàng có thể làm một người con gái vui vẻ, có lẽ lúc này đang ở trong nhà giúp chồng dạy con, bên người có một trượng phu yêu thương mình.

“Huynh, nghĩ gì mà say sưa như vậy?” Khi Như Ý đứng trước mặt Trác Lỗi, hắn có chút không thể tin nổi, không chỉ một lần xoa xoa hai mắt của mình, cảm thấy Như Ý trở về đúng là một kỳ tích, không phải hắn nói là Như Ý xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngờ Như Ý trở về sớm như vậy, cẩn thận kiểm tra không thấy bất kỳ vết thương nào.

“Sao vậy?” Như Ý thấy động tác đó của Trác Lỗi, không hiểu gì cả, nhưng cũng mặc cho hắn nhìn.

“Muội đúng là bị thương còn không cho người khác yên lòng!” Lời này của Trác Lỗi lộ đầy vẻ trách móc, nhưng Như Ý biết là hắn đang quan tâm mình, vì vậy cũng không thèm để ý.

“Không phải muội trở về rồi sao? Hơn nữa vết thương của muội đã lành lâu rồi, chẳng lẽ huynh đã quên, muội từng ăn một cây Tống Mệnh thảo sao, hơn nữa còn đã từng ăn một cây Chi Đỉnh thảo, muội nhớ đó người câm kia, à phải nói là Băng lấy mạng để đổi!” Như Ý nói đến đây, lại nghĩ đến cô gái trong sáng kia, xinh đẹp như vậy, nhưng lại thê thảm như vậy, nhớ đến Vệ quốc công, nắm tay Như Ý siết chặt lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui