Tuy Hàn không biết ai làm cho người đàn ông hưng phấn như vậy, nhưng chủ tử vui thì thuộc hạ tất nhiên cũng hài lòng: "Chúc mừng chủ tử, vậy thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay!"
Qua một lúc lâu Trác Lỗi vẫn khó có thể bình tĩnh được. Có lẽ mình thật sự may mắn, Ý Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi, muội nhất định phải chờ ta đấy.
Trác Lỗi sờ vào chiếc xe lăn này của mình còn có đôi chân của mình, thì thào nói, trong mắt đầy vẻ kích động. Nếu để nương biết, vậy nương sẽ cao hứng tới mức nào chứ?
Bây giờ Như Ý đang cố gắng chuyển việc buôn bán của Vệ phủ ra bên ngoài, chuyển vào sản nghiệp của mình, cô rất vui mừng khi biết Hàn xử lý mọi chuyện tốt biết bao, làm cho cô và bên kia liên hệ dễ dàng tới mức nào, lại không dễ bị người ta biết được.
Khi Vệ quốc công trở về, phải đối mặt với việc kinh doanh giảm sút thì ông ta sẽ có phản ứng thế nào? Như Ý càng lúc càng chờ mong, cô rất muốn nhìn thấy, làm thế nào để lợi dụng loại thù hận này đúng chỗ, làm cho Vệ quốc công chết thật thảm.
"Tình hình bên Vệ phủ kia thế nào?" Hoàng thượng ngồi ở trên ghế rồng, khẽ hớp một hớp trà, sau đó làm cho nó chậm rãi vào trong miệng, từ từ trôi qua cổ xuống dưới.
"Khởi bẩm hoàng thượng, những chuyện đều không có gì lạ thường, tất cả đều làm theo đúng kế hoạch, nhưng chỉ có duy nhất một điểm chính là Vệ quốc công tiến vào cung gặp thái hậu!" Thủ hạ hoàn toàn nghiêm túc trả lời vấn đề của hoàng thượng.
Hoàng thượng nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Không biết Thái hậu tìm ông ta có chuyện gì?" Vệ quốc công đang bận rộn không ngừng đột nhiên vào cung khiến hoàng thượng cũng không biết Thái hậu rốt cuộc có âm mưu gì. Tuy hắn biết Thái hậu muốn tốt cho mình, nhưng hắn cảm thấy vốn không có cách nào dùng thái độ xử lý tốt để xử lý chuyện của bọn họ được.
"Hồi bẩm hoàng thượng, thần nghe một nô tài ở bên cạnh Thái hậu nói, Thái hậu gọi người đưa một bức tranh cho Vệ quốc công xem, sau đó bảo Vệ quốc công tìm kiếm, ngược lại không nghe được gì khác!"
Nghe thủ hạ báo cáo như vậy, hoàng thượng càng thêm nghi ngờ.
"Đúng rồi, lần trước trẫm bảo các ngươi điều tra một người, tình hình thế nào rồi?" Hoàng thượng còn không quên người mình muốn tìm.
Người kia nghe hoàng thượng hỏi thì có chút giật mình: “Hoàng thượng, người lần trước đi báo cáo với ngài vẫn chưa trở về đi, nhưng sau đó chúng ta đã bắt tay vào thăm dò, chỉ là hai tên a hoàn ở Vệ phủ nhặt được ngọc bội, ngoài ra không có bất kỳ tình hình nào khác, vốn không biết là ai đánh rơi."
Chưa có trở về à? Hoàng thượng bỗng nghĩ ra mục đích Thái hậu làm vậy. Mẫu hậu à, ngài không nên quản quá nhiều, bốn năm trước ngài đã quản, bây giờ ngài lại muốn quản nữa!
"Nếu tìm được ở Vệ phủ, như vậy bây giờ nhất định có thể là người của Vệ phủ." Hoàng thượng nói câu này là hi vọng có thể tìm được cô ở Vệ phủ, lại có chút sợ hãi. Vệ phủ nước sâu tới mức nào, hắn vẫn biết được chút ít.
Người kia rất thức thời lui ra, vội vàng làm việc, cũng để cho hoàng thượng có một không gian riêng tư suy nghĩ một lát, tránh làm phiền hoàng thượng.
Bầu không khí yên tĩnh, hoàng thượng đứng một mình ở trong Ngự thư phòng lớn như vậy, ánh mắt nhìn ra phía xa có phần ngây người, một ý nghĩ mãnh liệt nói cho hắn biết người hắn muốn tìm chắc hẳn đang ở bên đó.
"Bốp!" Vệ quốc công tát vào mặt Như Ý lại không ngờ được Như Ý lại tránh, bàn tay kia đập thẳng vào mép bàn, trong nháy mắt mép bàn kia rơi mất một mảnh, có thể thấy được vừa rồi Vệ quốc công dùng sức mạnh thế nào, phẫn nộ bao nhiêu.
Như Ý đứng cách một khoảng nhất định nhìn Vệ quốc công: “Sao nào? Món quà này thế nào?" Như Ý chính là lấy phong thái của người giành chiến thắng xuất hiện ở trước mặt Vệ quốc công như vậy, cho dù bây giờ người bị giam cầm là cô.
Vệ quốc công muốn lại ra tay, nhưng tay nâng lên cao lại đột nhiên thả xuống, cười với vẻ mặt gian trá: "Cô hẳn biết hậu quả ta đã nói chứ?"
Như Ý cao ngạo ngẩng đầu: “Trừ khi ngươi không cần sản nghiệp nữa!"
Như Ý nói câu này hoàn toàn không khoa trương, cô gọi nó là thận trọng, đã đạt tới một tiêu chuẩn nhất định, trước mặt chậm rãi làm cho sản nghiệp của ông ta và việc buôn bán của Hàn đan xen cùng một chỗ, bước này ngược lại giống như là thu lưới, tuy bởi vì chuyện phát triển có hơi nhanh, cho nên sẽ có từng vài con cá bị lọt lưới, nhưng phần lớn đều đã ở trong lòng bàn tay cô.
"Cô! Được lắm, Như Ý cô thật độc ác! Nhưng lẽ nào cô không muốn biết quá khứ của cô à?" Bây giờ Vệ quốc công có kinh ngạc nhưng không sợ hãi, cũng nhìn Như Ý với vẻ mặt không e ngại. Nếu là trước đây, vậy chắc chắn bất kể thế nào, ông ta cũng không thể để cho người ta động vào một xu, bây giờ ông ta có cách tốt hơn, như vậy cô chính là lợi thế của ông ta.
Như Ý cũng thấy hơi kỳ lạ, sao Vệ quốc công đột nhiên trở nên bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không bối rối. Sao có thể như vậy được?
"Đừng nhìn ta bằng loại ánh mắt này. Ta chỉ có thể nói, có cô ở đây thì tất cả đều dễ làm, cô cứ chờ xem kịch vui đi!"
Vệ quốc công liếc mắt nhìn qua, nói chuyện có chút nghiêm túc, chỉ là nụ cười này quá mức kỳ lạ.
Như Ý đột nhiên rùng mình. Nếu xét về trí mưu thì cô tất nhiên không kém hơn Vệ quốc công, lại thêm trong đầu xuất hiện một vài suy nghĩ đặc biệt kỳ lạ, nhưng cô không hề có ký ức, đó chính là thứ cô không có cách nào dự kiến được.
"Ngươi tốt nhất đừng giở trò, bằng không ta sẽ cá chết lưới rách với ngươi!" Như Ý nói câu này hoàn toàn là chấn áp người.
Thật ra trong lòng Vệ quốc công vẫn bội phục Như Ý, nhưng người ngăn cản ông ta thì phải chết!
"Chủ tử, tin khẩn cấp!" Khi Trác Lỗi chuẩn bị đi ra ngoài, một thủ hạ đột nhiên ra roi thúc ngựa mang về một lá thư, điều này làm cho Trác Lỗi chợt kinh ngạc.
"Hừ, tự nhiên nói điều kiện với ta à!" Xem thư xong, người tao nhã như hắn cũng lộ ra vẻ mặt như thế, khiến thủ hạ nhìn thấy cũng phải giật mình.
Bọn họ biết chủ tử bình thường rất ôn hòa, nhưng điều này không có nghĩa là chủ tử dễ bắt nạt, chủ tử chỉ đối xử với đám thủ hạ bọn họ rất tốt, nhưng không có nghĩa là người ngoài có thể chọc bọn họ.
"Chủ tử, nếu không chúng ta cứ trực tiếp xông qua là được rồi!" Một thủ hạ nửa đùa nửa thật nói. Tuy tính tình anh ta cho phép, nhưng không có nghĩa là anh ta không thật sự nghĩ như vậy.
"Không thể, làm vậy không phải Như Ý cô nương sẽ có khả năng bị nguy hiểm sao?" Một người khác cũng chen miệng nói.
Hàn đứng ở bên cạnh nhìn chủ tử của mình nhíu chặt chân mày, mấy huynh đệ bên cạnh đưa ra ý kiến chẳng có chút sáng tạo nào, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề, Hàn có chút lo lắng. Bây giờ xem ra tình hình của Như Ý càng lúc càng nguy hiểm, nếu như kéo dài, cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu.
"Vậy làm sao bây giờ? Thế này không được, thế kia cũng không được, lẽ nào cứ kéo dài mãi!" Người lên tiếng đầu tiên thật sự không chịu nổi, ánh mắt nhìn chủ tử rất sốt ruột.
"Đúng, kéo dài! Nhưng chỉ kéo dài thôi là không được, các ngươi ở bên cạnh trì hoãn, ta và Hàn đi!" Trác Lỗi vẫn im lặng không nói gì, nghe thủ hạ oán trách một câu thì bỗng nghĩ ra cách này. Bây giờ xem ra cũng chỉ có cách này là thỏa đáng hơn.
Hàn nhìn chủ tử ngồi ở trên xe lăn, có chút lo lắng nói: “Chủ tử, như vậy có thể kịp không? Nếu như..."
Trác Lỗi tất nhiên biết lo lắng của Hàn, nhưng nếu chuyện có chút biến cố để bọn họ biết được, vậy thì lại khác rồi.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào mới có khả năng buông tay?" Vệ quốc công có chút sốt ruột. Chuyện bên này không có cách nào giải quyết, Như Ý kéo dài thời gian, bên kia cũng kéo dài thời gian, nhưng Vệ quốc công biết mình không chờ được nữa.
"Ngươi sốt ruột à? Nhưng ta không vội?" Như Ý cuối cùng nhìn ra được vẻ lo lắng trên mặt Vệ quốc công, trong lòng mới dễ chịu. Nhưng đây không phải là mục đích cuối cùng, cô muốn tiếp tục kế hoạch tiếp theo, bây giờ khó khăn duy nhất chính là cô còn ở trong tay ông ta. Nếu có cứu viện từ bên ngoài, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
"Cô?" Vệ quốc công dùng một tay nắm lấy cổ họng của Như Ý: “Ta cho cô biết, cô tốt nhất đừng chọc ta, bằng không cũng đừng trách ta, cô biết ta không phải là một người lương thiện đâu!" Vệ quốc công nhíu mày.
Như Ý vừa nghe Vệ quốc công nói vậy thì trong lòng đau xót, nàng nhớ tới dáng vẻ Băng chết trước đây.
"Chờ đi, mọi chuyện bao giờ cũng sẽ có cách giải quyết!" Bây giờ cô cần phải chờ, hình như Hàn đã trở thành hy vọng duy nhất của cô, công lực của mình còn chưa khôi phục, nếu khôi phục lại tất cả thật ra dễ làm, bây giờ không được.
"Hừ, cô xem mà làm!" Vệ quốc công phất tay áo, cũng không liếc mắt nhìn Như Ý nữa, đi thẳng ra ngoài.
"Ôi chao, tỷ nói xem vì sao lão gia lại bắt Như Ý lại chứ? Lâu như vậy vẫn không có tin tức gì à?" Nhị phu nhân hiếm khi tìm đến chỗ của đại phu nhân, cuối cùng cũng có phản ứng đối với việc Như Ý gặp xui xẻo.
Cũng không biết là người nào lại có thể làm cho đại phu nhân thông cảm: “Ta cũng vậy thôi, ta cũng không biết rốt cuộc tình hình thế nào nữa. Muội muội nói xem có phải lão gia bị Như Ý kia làm cho mê mẩn tâm trí hay không?" Đại phu nhân nhìn Nhị phu nhân, lần đầu tiên đứng ở trên cùng một chiến tuyến.
Nhị phu nhân tuy sửng sốt nhưng chẳng bao lâu đã nở nụ cười: “Cũng đúng, chúng ta đã già, nhan sắc tàn phai. Cô ta thì trẻ tuổi xinh đẹp. Tỷ xem trước đây cô ta luôn khoe khoang ở trước mặt lão gia, hóa ra cô ta đã sớm có âm mưu, hóa ra chúng ta đều bị cô ta đùa bỡn!"
Nhị phu nhân cũng nói với đại phu nhân giống như cùng chung mối thù vậy.
Đại phu nhân vừa nghe Nhị phu nhân nói vậy cũng gật đầu tán thành: “Nếu không, hôm nào chúng ta viết lá thư trình lên đi!"
Đại phu nhân suy nghĩ như vậy. Thật ra tính toán của bà ta còn có một tầng nữa, một là bà ta đương nhiên sợ hãi lão gia coi trọng Như Ý, vì vậy kéo Nhị phu nhân cùng lên là vì nghĩ đến tình cảm của lão gia đối với Nhị phu nhân không phải bình thường. Còn nữa, chính là bà ta biết Nhị phu nhân có lẽ sẽ không còn sống được bao lâu.
"Tỷ nghĩ như vậy có được không?" Nhị phu nhân lại nhìn về phía đại phu nhân, bà ta vẫn cảm thấy đại phu nhân là người thích ẩn nấp ở trong bóng tối nhìn bà ta thực hiện mưu kế, động đầu ngón tay, hơn nữa bà ta còn thật sự tin tưởng vào chính mình. Tuy bây giờ bà ta cũng nghĩ như vậy, chuyển sự chú ý của Vệ quốc công tới chỗ mình, bà ta sẽ không bài xích như vậy, vì một người khác cũng không thể bài xích nữa.
"Đương nhiên, chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào muội không cho là như vậy à?" Đại phu nhân hỏi ngược lại Nhị phu nhân một câu, nhìn nét mặt của bà ta là biết rõ ràng bà ta rất tán thành ý của mình.
Hai người đều cười, xem như là ý kiến hợp nhau.
"Cầm bút tới đây!" Đại phu nhân phân phó, a hoàn vội vàng lấy giấy và bút mực ra.
Lại theo ý của hai người, cuối cùng viết xong lá thư này. Khi xem lại nội dung bức thư, hai người đều cười.
"Muội phải tự mình đưa lá thư này giao đến trong tay của lão gia!" Đại phu nhân rất trịnh trọng giao thư vào trong tay bạn mình.
Tuy nhiên nụ cười này tự nhiên thành bông hoa nở ra đẹp nhất trong cuộc đời bọn họ.
"Xem đi, cô vẫn rất có bản lĩnh đấy, không ngờ có thể làm cho hai phu nhân lần đầu tiên đứng ở trên cùng một chiến tuyến!" Vệ quốc công cầm lá thư trong tay đánh vào trên người Như Ý, có chút khinh bỉ nói.
Như Ý tùy ý cầm thư xem nội dung trong thư. Như Ý cười có chút gượng gạo. Đây tính là gì chứ? Không ngờ được mình lại có thể trở thành bia ngắm cho hai người, Như Ý mỉm cười tự giễu.
"Nô tỳ không ngờ được mình lại có năng lực lớn như vậy, tự nhiên đưa đến tác dụng này. Không phải mọi người đều nói gia đình hòa thuận thì mọi chuyện đều tốt đẹp sao? Như vậy không phải đúng lúc à! Chính là hợp ý của ngươi rồi. Lão gia, theo lý thuyết ngươi vẫn nên ngợi khen nô tỳ đi!" Như Ý cố ý cung kính cúi người, cười nhìn Vệ quốc công.
Vệ quốc công vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, bên kia trả lời là không thể động vào một sợi tóc của Như Ý, có thể làm được thì đối phương mới bằng lòng mau chóng giải quyết vấn đề.
"Cô nói câu nói này là có ý gì? Có phải cô cảm thấy ta đối với cô quá tốt không? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta là nể mặt người khác, bằng không cô tưởng..." Vệ quốc công nói với vẻ mặt căm phẫn.
"Lão gia, lão gia, không xong, không xong rồi!" Lúc Vệ quốc công còn đang nổi nóng, một đứa a hoàn đã xông vào, bước chân hoảng loạn cũng không biết nên đi tới chỗ nào.
"Ta còn chưa có chết đâu, không xong cái gì chứ!" Vệ quốc công nghe a hoàn kia kêu to thì trong lòng càng giận không có chỗ trút.
Như Ý nghe thấy Vệ quốc công nói vậy cũng không nhịn được cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...