Tiểu Thảo mắt thấy thời gian cũng đã không còn sớm, thực sự đợi không được nữa, nếu chậm thêm một chút nữa chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện, đến lúc đó chỉ sợ rất là nguy hiểm. Nghĩ tới đây cô ta liền quyết định quay người rời đi.
"Như thế đã chờ không nổi rồi, chẳng lẽ chủ nhân dạy ngươi như thế này sao?" Như Ý đột nhiên mở miệng xuất hiện ở trước mặt Tiểu Thảo.
Nhưng đương nhiên cô không thể dùng giọng nói của mình để nói chuyện với Tiểu Thảo, kỹ xảo như vậy cô cũng không biết tại sao mình lại biết, cô có thể phát ra các loại giọng nói khác nhau.
Tiểu Thảo nhìn thấy người tới trái tim thót lại một cái, hiển nhiên không ngờ rằng người này có thể đột nhiên xuất hiện như vậy, giọng nói kia có chút lạ lẫm, không phải chủ tử lần trước cô ta nhìn thấy cũng không phải giọng nói của chủ tử.
Phân tích điều này Tiểu Thảo liền giật mình, cảnh giác lui lại một bước: "Ngươi là ai? Vì sao lại tới đây?"
Mặc dù Như Ý không nhìn thấy biểu lộ của Tiểu Thảo nhưng nhãn thần cũng đã nói cho cô biết giờ phút này Tiểu Thảo có chút sợ hãi.
Như Ý mỉm cười một tiếng: "Ngươi ở đây làm gì thì ta cũng ở đây làm cái đó!" Mô phỏng giọng nói nào cũng được, Như Ý chính là muốn thấy phòng tuyến thần kinh của Tiểu Thảo từng chút từng chút bị đánh tan.
"Chẳng lẽ ngươi không biết, đêm nay, gặp ở chỗ cũ sao?" Như Ý tới gần một bước làm cho Tiểu Thảo lui về sau một bước.
"Làm sao ngươi biết? Ngươi là?" Tiểu Thảo trừng to mắt nhìn Như Ý.
Như Ý nghe xong lời này trên mặt vẫn là vẻ băng lãnh bình tĩnh nhưng ở trong lòng cô lại rất hài lòng, rất tự nhiên tiếp lời: "Không cần phải nói ra, chuyện của chủ tử cũng không cần hỏi nhiều, thứ này ngươi thật đúng là chủ quan, đưa đây, mau chóng giao cho chủ tử!" Như Ý ra lệnh một tiếng, đồ vật ở giữa không trung bị Tiểu Thảo tiếp được.
Tiểu Thảo xem xét vật kia sắc mặt hơi biến sắc, ngẩng đầu có chút cảm kích lại thêm phần kính sợ: "Tạ ơn, ta sẽ mau chóng đi làm!"
Ánh mắt Như Ý tràn ngập miệt thị, thì thào mở miệng: "Mau chóng của ngươi là bao lâu, vật quan trọng như vậy mà ngươi lại bất cẩn như thế, nếu không phải lúc ấy ta lấy về cho ngươi, ngươi cho rằng chuyện của ngươi có thể giải quyết đơn giản như vậy sao!"
Tiểu Thảo bị nói đến mức có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt nhìn Như Ý lại càng thêm sùng bái: "Sáng ngày mai ta sẽ giao cho chủ tử ngay, chỉ là vì sao ngươi lại không tự mình giao cái này cho chủ tử vậy?" Đối với điểm ấy Tiểu Thảo vẫn là trăm mối không có cách giải.
Ánh mắt Như Ý ném cho Tiểu Thảo càng thêm trào phúng, giọng nói kia cũng cỡ nào tự cho là đúng: "Thân phận ta rất đặc thù ngươi không nên tùy tiện nghe ngóng thân phận của ta, hơn nữa ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi, tốt nhất ngươi cái gì cũng không nên nói!"
Như Ý nửa là hảo ý, nửa là uy hiếp đến nhắc nhở, nhưng ở trong lòng Như Ý đã đạt được thứ mình muốn, như vậy nơi này cô cũng không cần ở lại thêm nữa.
"Ta đi trước, ngươi cũng mau trở về đi!" Như Ý tung người một cái rất nhanh liền biến mất ở trong bóng tối đen kịt.
Tiểu Thảo thấy chuyện đêm nay đã xong xuôi, nghe người kia rời đi lưu lại tiếng gió thổi lá cây ào ào trong lòng cô ta ngoài nghi hoặc lại càng tràn ngập sùng bái.
Một đêm ngủ ngon, Như Ý cảm thấy đã lâu lắm rồi cô mới chủ động đi làm một việc như vậy, trước kia cô luôn luôn muốn thoát khỏi cuộc phân tranh này nhưng cuối cùng lại phát hiện mình thành một vai phụ trong tuồng vui này chứ không còn là một diễn viên quần chúng nữa, cô muốn tránh thoát cho nên cô lựa chọn vượt khó tiến lên.
Nhưng điểm ấy ngược lại là cơ duyên xảo hợp, lúc Như Ý đi tới chỗ Tiểu Thảo ngẫu nhiên phát hiện ra trên cửa có mấy cái lỗ, hiển nhiên là bị phi đao đâm qua, mỗi lần đều là cùng một chỗ, cùng một độ sâu, mà quan trọng nhất chính là không hề lộn xộn, như vậy cái lỗ đó không phải do đánh nhau mà xuất hiện, cho nên Như Ý có thể xác định cái này khả năng là do Tiểu Thảo cùng người nào đó liên hệ lưu lại.
Về phần tất cả mọi chuyện buổi tối hôm qua, Như Ý chỉ là thông qua một chút nhược điểm trong nhân tính của con người để làm, cho dù hiển nhiên Tiểu Thảo không ngu ngốc nhưng cũng gần như những gì Như Ý đã phỏng đoán.
Lúc hừng đông Như Ý có chút kích động, hôm nay chính là ngày cô biết được chân tướng cái chết của Tiểu Nhã, người giật dây phía sau là ai? Hôm nay nhất định cô phải tra rõ ràng.
"Oa, tối hôm qua ngủ cũng thật không tồi!" Tiểu Thúy dãn gân cốt một cái, thật ra các cô làm a hoàn cũng rất không tệ, tối thiểu nhất cái khác tương đối hơn rất nhiều người, cuộc sống của các cô cũng không khổ, chủ tử coi như đối với mình cũng không tệ, nhưng tiểu Thúy hơi nghi hoặc một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, gần đây giấc ngủ an ổn dị thường, mỗi lần ngủ đều không phát giác được bất kỳ cử động nào của Như Ý.
"Ngủ ngon à? Vậy là tốt rồi!" Như Ý nhìn tiểu Thúy một chút, loại cảm giác thỏa mãn kia khiến trai tim Như Ý cảm thấy ấm áp.
Rất nhanh rửa mặt xong, Như Ý và tiểu Thúy tách ra vội vàng đi làm phân việc của riêng mình.
Đại phu nhân điều Như Ý đến bên cạnh bà ta nói là hầu hạ bà ta, bất quá là an bài cô ở bên cạnh để điều tra một số việc, sau đó cho hành động thôi.
Sau khi Như Ý và tiểu Thúy tách ra lúc đó thời gian cũng không còn sớm nữa, thế là cô thừa dịp chung quanh không có người trực tiếp đi vào khuê phòng Tiểu Thảo trốn vào trong một góc kín, cô đang chờ, chờ khi Tiểu Thảo đi gặp người ở phía sau màn kia, nhìn xem người phía sau màn này lộ ra mặt nước như thế nào.
Tiểu Thảo vẫn rất cảnh giác, cô ta mở cửa phòng quan sát bốn phía, sau khi thấy không có người nào chú ý tới mình mới cẩn thận đóng cửa lại nhanh chóng rời đi.
Bởi vì thính giác của người có võ công tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, mà lại thêm thời khắc này Tiểu Thảo tập trung cao độ, Như Ý chỉ có xa xa đuổi theo.
Nhưng càng đi về phía trước trong lòng Như Ý càng nặng nề, phương hướng này thật sự là đi tới chỗ ở của Nhị phu nhân, như vậy...
Như Ý không muốn suy nghĩ nhiều, cô nghĩ chỉ có nhìn tận mắt chứ không muốn vọng đoán, đây là an ủi duy nhất hiện tại cô có thể cho mình.
Chỉ thấy Tiểu Thảo đi đến chỗ cửa sau viện lạc nơi Nhị phu nhân ở, trước tiên vẫn nhìn quanh bốn phía sau đó mới gõ cửa, người kia mở cửa vừa nhìn thấy là Tiểu Thảo rất nhanh lại nhìn quanh bốn phía sau đó mới lôi kéo Tiểu Thảo đi vào.
Trong lòng Như Ý bực bội, nhưng nhìn thấy ở kia có một cây đại thụ khá kín đáo bèn phi thân nhảy lên.
Đẩy ra nhánh cây, Như Ý phát hiện từ bên trên cây này nhìn xuống đất vô cùng rõ ràng, duy nhất có chút mơ hồ chính là giọng nói kia.
Rất nhanh Tiểu Thảo được đưa vào bên trong.
Như Ý nhìn Tiểu Thảo nịnh nọt cười cười quỳ gối trước người Nhị phu nhân.
Mà Nhị phu nhân mặt không thay đổi mắt nhìn Tiểu Thảo, tận đến khi nhìn thấy Tiểu Thảo đưa ngọc bội tới Nhị phu nhân mới trở nên có chút kích động, tay tiếp nhận vật kia cũng có chút run động.
"Cái này, tốt, tìm được về là tốt, Tiểu Nhã bên kia xử lý..."
Giọng nói của Nhị phu nhân đứt quãng nên Như Ý chỉ có thể vụn vặt nghe được một chút, chỉ là có chút đó nhưng cô có thể xác định đó chính là Nhị phu nhân đối với cái chết của Vu Tiểu Nhã không có một chút bi thương, giống như đây chẳng qua là sinh mệnh của một người qua đường chứ không phải nữ nhi của bà ta.
Cũng không biết Tiểu Thảo nói cái gì chỉ thấy Nhị phu nhân trực tiếp kích động đến mức cho Tiểu Thảo một cái tát: "Nàng chết là trừng phạt đúng tội, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, bằng không đừng nói là ngươi, ngươi không phải cũng biết nữ nhi của ta..."
"Oanh" một tiếng, Như Ý cảm thấy trời đất tối sầm lại, trái tim cũng như có tảng đá đè nặng, có cái gì đó ngăn chặn dây thần kinh của cô để cô bị mất thính giác tạm thời thì tốt bao nhiêu, bởi vì Nhị phu nhân vừa mới kích động nên giọng nói kia đã hoàn chỉnh truyền vào lỗ tai Như Ý.
Như Ý tin tưởng phán đoán của mình nhưng cũng sợ hãi phán đoán của mình, thật ra từ lúc mới bắt đầu cô đã biết có thể là Nhị phu nhân nhưng lòng của cô có Tiểu Nhã nên mới không chấp nhận đáp án này, giờ phút này cô cảm thấy Tiểu Nhã rời đi thật sự đáng buồn cỡ nào, thì ra câu nói bị người tín nhiệm nhất tổn thương mới là nỗi buồn thê lương nhất rất đúng.
Như Ý cứ nhìn Nhị phu nhân như thế, trong ánh mắt có một loại giống như hận nhưng lại không phải hận, nhưng có một việc trong lòng cô rất kiên định đó chính là cô muốn để Nhị phu nhân có một ngày hối hận vì việc làm tranh đoạt ngày hôm nay có tất cả nhưng lại mất đi Tiểu Nhã.
Nhưng thương tâm vẫn là thương tâm, loại thương tâm này sẽ chỉ làm Như Ý càng thêm anh dũng đuổi sát, sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của cô.
Như Ý không hề bỏ sót ánh mắt quái dị kia của Nhị phu nhân, ngược lại là cô muốn xem xem Nhị phu nhân còn muốn làm ra những gì.
Tiểu Thảo lòng tràn đầy vui vẻ rời khỏi chỗ Nhị phu nhân, cô ta cảm thấy thứ mình muốn cách mình càng ngày càng gần, thật đúng là nên cảm tạ người tối hôm qua kia, nếu không Nhị phu nhân cũng sẽ không đối đãi với mình như vậy, hiển nhiên Tiểu Thảo biết Nhị phu nhân đối với khối ngọc bội kia không phải để ý bình thường, cô ta thậm chí nghĩ đến vừa rồi cũng không có nhiều cơ hội tranh công, như thế này cũng không uổng phí việc cô ta phản bội Đại phu nhân.
Tiểu Thảo lại nghĩ tới những lúc Đại phu nhân bởi vì tâm tình không tốt mà đối với mình làm những chuyện kia, còn cả những phu nhân đối với mình châm chọc khiêu khích kia nữa, cô ta chính là muốn chứng minh cho những người này thấy cô ta không phải chỉ là một đứa a hoàn, một ngày nào đó cô ta sẽ ngồi ngang hang cùng với bọn họ thậm chí địa vị còn cao hơn.
Cũng chính vào lúc đó Nhị phu nhân thường xuyên tới tìm cô ta, sau đó nói chút chuyện với cô ta, cuối cùng cho cô ta một cái hứa hẹn mà chính cô ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới đó chính là gả cho tiểu nhi tử của Nhị phu nhân Nhị thiếu gia, đó là vinh hạnh đặc biệt lớn như thế nào cơ chứ, chỉ là điều kiện tiên quyết là Nhị phu nhân phải ngồi được lên vị trí của Đại phu nhân.
Lúc Tiểu Thảo còn đang ở nơi này vui vẻ với giấc mộng đẹp nhưng lại không biết âm mưu cũng vào lúc đó diễn ra từng chút từng chút.
Ngay ngày hôm sau lúc vừa mới bình minh Vệ phủ lại lần nữa lâm vào trong một trận khủng hoảng, không nên gọi là khủng hoảng mà phải gọi đơn giản là bàn luận trong khi uống trà, Tiểu Thảo tự sát chết ở chính phòng của cô ta.
Người phát hiện ra Tiểu Thảo tử vong chính là một tiểu nha đầu vẫn hay nịnh bợ Tiểu Thảo để mong được sự sủng ái của Đại phu nhân.
"A" một tiếng kinh hô, đưa tới lực chú ý của tất cả mọi người.
Lúc Vệ Quốc Công mang theo mấy người phu nhân chạy đến chỉ nhìn thấy người đã tự sát máu chảy ra khắp nơi khiến toàn bộ căn phòng đều nhiễm lên một màu đỏ, cả chiếc khăn thêu cũng bị nhuộm đỏ, còn có cả một tờ huyết thư, mọi thứ cứ như thế lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
"A!" Nhị phu nhân vẻ mặt sợ hãi vội vàng đem đầu rúc vào vào trong ngực Vệ Quốc Công.
Vệ Quốc Công thương yêu vỗ bả vai Nhị phu nhân, Như Ý thế mà lại nhìn thấy vẻ ôn nhu trong mắt Vệ Quốc Công, còn Đại phu nhân ở bên cạnh chỉ nhìn chằm chặp vào thi thể đã chết kia.
Kết cục sau cùng Như Ý cũng có thể đoán được, đơn giản Tiểu Thảo chính là hung thủ sát hại Tiểu Nhã, chiếc khăn và lá thư kia chính là chứng cứ.
Nhưng chi tiết trong đó như thế nào Như Ý cũng không hề hiếu kỳ nhưng nó vẫn thông qua miệng tiểu Thúy truyền vào lỗ tai Như Ý.
Lúc trước Tiểu Nhã ra đi rất đột ngột, sau khi cô bé mất được mấy ngày rất nhiều người hay nhìn thấy có một người áo trắng đi lại ở trong Vệ phủ, rất nhiều người khi đó đều là lo lắng không yên.
Thật ra đó là hồn phách của Tiểu Nhã, Tiểu Nhã chết không nhắm mắt nên muốn tìm hung thủ để báo thù, mà hung thủ là Tiểu Thảo xem như bị hù dọa đến mức bệnh nặng một trận cuối cùng bởi vì không chịu đựng nổi nỗi sợ hãi tra tấn nên viết một lá thư sám hối sau đó tự sát.
Lúc Như Ý nghe đến đó chỉ cười nhạt một tiếng, chuyện này như thế nào cô so bất luận kẻ nào càng rõ ràng hơn.
Nhưng cô nhìn thấy ánh mắt kia của Đại phu nhân, từ chỗ Tiểu Thảo sau đó dời về trên người Nhị phu nhân đang nằm trong ngực Vệ Quốc Công, trong sự băng lãnh lại có chút bất đắc dĩ, sau khi bất đắc dĩ lại là vẻ kiên định.
Như Ý biết, cuộc chiến giữa nhưng nữ nhân hiện tại mới chính thức nóng lên.
Sau chuyện của Tiểu Thảo tất cả mọi người lại khôi phục tinh thần phấn chấn như ngày xưa, mà Đại phu nhân và Nhị phu nhân giống như lại từ từ khôi phục quan hệ hài hòa giống như trước kia.
Lúc ấy Đại phu nhân đang uống trà ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phương xa, Như Ý chỉ đứng im ở bên cạnh sững sờ nhìn về phương bắc, ánh mắt có chút mê mang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...