Thánh chỉ này làm chấn động cả thiên hạ.
Mọi người xôn xao bàn luận...
Ba ngày sau.
Lại một thánh chỉ khác được ban ra.
"Con gái thứ tư nhà họ Trác, Trác Thanh Di đoan trang hiền thục, tổ chức đại điển sắc phong làm Đoan Trang Tú Mẫn Hoàng hậu, đưa vào hậu cung, chọn ngày chính thức sắc phong..."
Lần này, mặt hồ vốn yên tĩnh lại dậy lên sóng cả.
Thái hậu qua đời!
Vương phi mất tích được truy phong làm Hoàng hậu.
Mà Hoàng hậu chân chính bị biếm vào lãnh cung.
Một tú nữ bình thường lại một bước lên trời, trở thành Hoàng hậu, nắm quyền quản lý Hậu cung.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi thôi, Hoàng cung đã có nhiều thay đổi bất ngờ, quyền lực thay đổi quá mức nhanh chóng.
"Thế nào? Còn chưa quen à?"
"Hoàng thượng muốn hỏi Thanh Nhã các vừa mới được tu sửa lại, hay là..."
"Nàng biết trẫm muốn hỏi cái gì."
Nhìn đám thợ thủ công đang tu sửa lại Thanh Nhã các, nơi này càng to lớn, có khí thế và đẹp đẽ, tao nhã hơn xưa.
Thanh Nhã các được chọn làm tẩm cung của Hoàng hậu thay cho Phượng Nghi cung, tất nhiên phải xây dựng cho thật xa hoa, có khí phách!
Bạo quân nhìn cung điện nguy nga lộng lẫy hơn trước đó hàng trăm lần, nhưng gương mặt trông lại càng lạnh lùng tựa sương giá.
Dường như Trác Thanh Di không lấy gì làm vui vẻ, chỉ lạnh lùng cười khổ: "Hoàng thượng, ngài cố ý hại thần thiếp ư!"
Bạo quân đáp: "Trẫm phong nàng làm Hoàng hậu, đây là phần phúc vô số người cầu còn không được, sao lại nói là trẫm hại nàng?"
Trác Thanh Di cười khổ: "Hoàng thượng vốn không hề sủng ái thần thiếp, nhưng lại muốn thần thiếp gánh hưu danh Hoàng hậu, thay Hoàng thượng xử lý chuyện lặt vặt trong hậu cung, đây chẳng phải là hại thần thiếp ư? Bây giờ mọi người trong hậu cung đều là kẻ địch của thiếp, mỗi người đều âm thầm tính kế mưu hại thần thiếp, muốn hạ bệ thần thiếp, tốt nhất là đẩy thần thiếp vào lãnh cung. Thiếp là Hoàng hậu, chỉ e phải làm Hoàng hậu thiệt thòi nhất trong lịch sử mất thôi."
"Nàng muốn được sủng ái? Trẫm có thể thỏa mãn yêu cầu của nàng! Nàng thật sự muốn được thế hay sao?"
Đột nhiên bạo quân lạnh lùng nói.
"Không phải, Hoàng thượng, thần thiếp...Chỉ nói đùa vậy thôi, xin Hoàng thượng đừng tức giận." Trác Thanh Di ý thức được cô ta đã nói đùa quá trớn.
Bạo quân không hề tức giận mà chỉ lạnh nhạt nói: "Nàng là một cô gái thông minh! Nàng biết trẫm phong nàng làm hậu vì mục đích gì rồi đấy! Không phải sao?"
"Dạ, thần thiếp hiểu rồi!"
Trác Thanh Di gật đầu nói: "Hoàng thượng muốn thiếp thay mặt Hoàng thượng xử lý chuyện vặt vãnh hàng ngày trong hậu cung!"
Bạo quân đáp: "Danh không chính ngôn không thuận! Thái hậu chết rồi, Hoàng hậu biếm vào lãnh cung, nếu như không có ai đứng ra quản lý, chỉ e hậu cung này lại tiếp tục dấy lên phong ba không ngừng nghỉ! Quả thật trẫm đã phiền hà quá đỗi rồi, dù sao trẫm vĩnh viễn sẽ không sủng ái những người phụ nữ trần tục, chỉ biết đố kỵ kia, bởi vậy chỉ đành giao mối rối rắm này lại cho nàng thôi!"
Trác Thanh Di im lặng gật đầu.
Cô là người biết rõ nhất cả tháng nay bạo quân buồn bã đến nhường nào.
Bạo quân nói: "Trẫm cần một người đáng tin tưởng quản lý hậu cung! Mà bây giờ trẫm chỉ có tin tưởng mỗi mình nàng! Muốn quản lý hậu cung phải danh chính ngôn thuận, nhất định phải uy nghiêm và có quyền lực!"
Trác Thanh Di cười nhạt: "Thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng đã tin tưởng! Chỉ sợ thần thiếp không thể khiến Hoàng thượng hài lòng."
Bạo quân nói: "Nàng cứ yên tâm! Trẫm sẽ bảo Lý Liên Khang cố gắng hết sức giúp đỡ nàng! Mặc dù ông ta chỉ là thái giám, nhưng trong cung này ông ta quen biết rộng rãi lắm, uy danh cao cực độ, lại quen thuộc với mọi việc trong cung! Có ông ta giúp đỡ nàng, chắc chắn nàng sẽ xử lý mọi chuyện suôn sẻ thôi! Còn những người muốn hãm hại nàng, muốn đẩy nàng vào lãnh cung...Nàng không cần phải lo lắng! Cho dù trong hậu cung xảy ra chuyện gì trẫm đều sẽ đứng về phía nàng, cho dù nàng làm sai hoàn toàn, trẫm cũng sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho nàng! Không có bất kỳ ai có thể động đến nàng đâu! Nàng cứ việc quản lý hậu cung này là được rồi!"
Trác Thanh Di đáp: "Cảm ơn Hoàng thượng ưu ái cho thần thiếp."
Bạo quân lạnh lùng nói: "Trẫm giao cho nàng một nhiệm vụ khó khăn thì làm sao tính là ưu ái được? Trẫm còn nhớ nàng rất thích cậu trai trong gia tộc Đường Bắc? Nếu nàng muốn thì đi gặp y lúc nào cũng được...Trẫm tuyệt đối không can thiệp vào! Nàng chỉ cần thay trẫm xử lý chuyện hậu cung, trên danh nghĩa nàng là Hoàng hậu, nhưng trẫm sẽ không nhúng tay vào đời sống riêng tư của nàng!"
Gò má Trác Thanh Di đỏ ửng: "Hoàng thượng! Ngài đang nói gì thế này?"
Bạo quân đáp: "Lẽ nào nàng không muốn sao?"
Trác Thanh Di lắc đầu: "Vốn dĩ mối quan hệ giữa Trác vương phủ và gia tộc Đường Bắc là nút chết không cách nào mở ra được! Thiếp và Đường Bắc...Ôi,dù sao cũng sẽ không có bất kỳ hy vọng nào đâu. Trước đây còn có Như Ý ủng hộ thần thiếp, tăng dũng khí cho thần thiếp. Bây giờ...Dù sao thiếp không muốn làm những chuyện này nữa! Sau này thiếp sẽ làm một Hoàng hậu đúng mực, bất kể thay Hoàng thượng xử lý hậu cung hay là thay Như Ý xử lý hậu cung, nói chung là, sau này thần thiếp sẽ dốc toàn tâm sức để làm Hoàng hậu."
"Như Ý..."
Bạo quân lặng lẽ lẩm nhẩm hai chữ này.
Ánh mắt tối tăm như tro tàn, bỗng dưng nhìn hắn có vẻ đang giận dữ.
Trác Thanh Di biết mình chạm đến nỗi nhớ nhung của bạo quân, cô bèn ảm đạm thở dài: "Ôi, không biết bây giờ Như Ý đang ở đâu? Nếu như muội ấy biết Hoàng thượng nhớ nhung muội ấy đến như vậy, chắc chắn muội ấy sẽ quay về thôi!"
Bạo quân nhìn lên bầu trời, dõi mắt về nơi xa xôi rồi lạnh nhạt nói: "Trẫm cảm thấy nàng ấy vẫn còn chưa chết! Trẫm có thể cảm nhận thấy điều đó, nàng ấy vẫn chưa chết, chỉ là nàng ấy đã đi đến một nơi nào đó rất xa...Nhưng mà, nàng ấy sẽ không quay lại nữa!"
"Chắc chắn muội ấy sẽ về!"
Trác Thanh Di quả quyết.
Nhưng mà, trong lòng cô ấy không hề chắc chắn một chút nào.
Có điều ngày nào cô cũng lặng lẽ cầu nguyện.
Cầu nguyện cho Như Ý có thể nghe tiếng lòng của cô.
Như Ý.
Muội đang ở đâu?
Muội có còn sống không?
Muội có còn về nữa hay không?
Trong Kim Loan điện.
Bạo quân mặc Long bào ngồi trên Long ỷ xa hoa mà lạnh lẽo, tiếp kiến văn võ bá quan quỳ bái yết kiến.
"Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy nghĩ kỹ lại chuyện sắc lập Hoàng hậu."
Đường Bắc Long, người vừa được phong làm Đô Úy Kiêu Kỵ doanh sốt ruột bước ra khỏi hàng để dâng tấu!
"Trẫm lập hậu còn cần phải hỏi ý ngươi à?"
Ánh mắt của bạo quân lạnh lùng như đóng băng.
Đường Bắc Long hoảng hốt quỳ xuống: "Thưa Hoàng thượng! Hoàng thượng! Xin ngài chừa cho một con đường sống!"
Bạo quân lạnh lùng hỏi: "Trẫm lập một tú nữ làm Hoàng hậu thì liên quan gì đến Đường Bắc đô úy đây?"
"Thần...Thần..."
Đường Bắc Long bị hỏi đến nghẹn lời.
Mà văn võ bá quan trong triều đều thầm tuốt mồ hôi thay hắn.
Có ai trong triều này không biết chuyện riêng của Đường Bắc Long và Trác Thanh Di đâu?
Bây giờ Hoàng thượng lại phong Trác Thanh Di làm Hoàng hậu.
Đường Bắc Long lại không biết sống chết mà ra mặt phản đối như thế này, há chẳng phải công khai giành phụ nữ với Hoàng thượng à?
Lá gan của hắn cũng lớn thật.
Đúng là liều lĩnh!
Đường Bắc Hổ bước ra khỏi hàng nói: "Thưa Hoàng thượng! Gần đây ca ca của thần bị bệnh, sức khỏe không tốt, tinh thần mệt mỏi nên nói năng lỗ mãng, xin Hoàng thượng thứ tội!"
Bạo quân đáp: "Trẫm muốn hắn nói cho rõ ràng! Đường Bắc Long, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Đường Bắc Long sốt ruột đến nỗi mồ hôi tuôn đầy đầu, mở to mắt nhìn người con gái mình yêu thương bị phong làm Hoàng hậu, sà vào lòng người đàn ông khác, sao hắn không thấy sốt ruột cho được?
Bạo quân quát lớn: "Sao không nói gì? Không phải ngươi có lời muốn nói à?"
Đường Bắc Long đáp: "Thưa Hoàng thượng! Vi thần...Không có gì để nói."
Cơn tức giận thoảng qua trong ánh mắt bạo quân: "Vậy thì lui xuống! Nếu lần sau còn dám làm càn, ăn nói linh tinh! Trẫm muốn xem thử xem gia tộc Đường Bắc của các ngươi có gánh được hậu quả hay không!"
"Hậu quả nghiêm trọng."
Mấy chữ này, bạo quân cố tình nhấn thật mạnh.
Đường Bắc Long nghe mà thấy lạnh lẽo cả lòng, hắn hít một hơi khí lạnh.
May mà dừng cương kịp trước bờ vực!
Chứ bằng không, có thể chỉ vì một phút nông nổi của mình mà liên lụy đến cả gia tộc Đường Bắc.
Gần đây tính cách của Hoàng đế còn quái gở, tàn nhẫn hơn trước đó!
Nếu làm nghịch ý hắn, cho dù chỉ đôi chút thôi cũng e sẽ khiến cả gia tộc gặp xui xẻo!
Bạo quân thấy trên dưới triều đình đều không lên tiếng bèn nói: "Nếu không còn ai phản đối chuyện Trẫm lập hậu thì việc này cứ quyết định thế đi! Sau này, Trẫm không hy vọng nghe thấy bất kỳ ai nhắc đến chuyện này trước mặt Trẫm hoặc là chê trách bàn luận sau lưng! Trái lệnh Trẫm, giết không tha!"
"Ngô Hoàng vạn tuế!"
Văn võ bá quan trong triều đều sợ hãi quỳ sụp xuống đất.
Bạo quân nói: "Đứng lên đi! Bây giờ bắt đầu lên triều, mọi người có gì muốn bẩm tấu thì bẩm tấu đi!"
Bây giờ Thác Bạt Vân đang đảm nhiệm chức phó thừa tướng, hắn nhường chức thừa tướng lại cho Đường Bắc Hổ.
Nhưng vốn dĩ thừa tướng mới có quyền quản lý kinh tế trong triều đình, bây giờ việc này lại chuyển vào tay phó thừa tướng như hắn.
Bạo quân cố tình tước đi quyền lực của thừa tướng để đề phòng gia tộc Đường Bắc lại bừng cháy lửa lên từ đống tro tàn.
"Khởi bẩm Hoàng thượng! Gần đây có một loại mỹ phẩm rất kỳ quái thịnh hành trên khắp đất nước, vơ vét tiền của trắng trợn, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền kinh tế và cuộc sống của nhân dân, hy vọng Hoàng thượng sẽ ngăn cấm hành vi này!"
Thác Bạt Vân là phó thủ tướng nắm quyền quản lý kinh tế, sau khi phát hiện tiền lãi từ việc bán mỹ phẩm còn nhiều hơn thu nhập từ thuế của quốc gia, tất nhiên phải đề cập với bạo quân.
"Ồ? Ảnh hưởng đến kinh tế và cuộc sống của nhân dân à? Ảnh hưởng thế nào?"
Dường như bạo quân hơi tò mò, hắn cất tiếng hỏi.
Thác Bạt Vân đáp: "Việc này...Việc này...Bây giờ cô gái nào cũng đi mua mỹ phẩm, thậm chí có rất nhiều đàn ông cũng đi mua mỹ phẩm!"
Bạo quân hỏi tiếp: "Hiện giờ có bộ luật nào trong triều nói buôn bán mỹ phẩm là việc làm phạm pháp không?"
Thác Bạt Vân trả lời: "Dạ...Không có!"
Bạo quân lại hỏi tiếp: "Vậy có nói đàn ông mua mỹ phẩm là phạm pháp không?"
Thác Bạt Vân lại lắc đầu: "Cũng không có ạ!"
Bạo quân nói tiếp: "Vậy ảnh hưởng thế nào?"
Thác Bạt Vân dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Thưa Hoàng thượng! Người buôn bán mỹ phẩm kinh doanh độc quyền, muốn kiếm món lãi kếch sù, thần và lục bộ đã tính toán thử, một năm tiền lãi của người kinh doanh mỹ phẩm bằng một nửa thu nhập của quốc khố! Nếu cứ để tình trạng này phát triển lâu dài, nếu phần lớn tiền của rơi vào tay phần tử không tuân thủ pháp luật chỉ e sẽ khiến cho xã hội rung chuyển!"
Bạo quân nói: "Đây mới là ý chính của ngươi đúng không! Nên nói rõ từ đầu đi!"
Người xuất thân từ quan võ như Thác Bạt Vân, không quá am hiểu quản lý kinh tế vội vã thỉnh tội: "Dạ! Hoàng thượng! Thần ngu dốt!"
Bạo quân đáp: "Đúng là ngươi ngu dốt thật! Trẫm hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết người kinh doanh mỹ phẩm đó là ai không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...