ƯƠNG 220: TÊN NGỐC, LÀ NGƯƠI?
"Ngươi cứu được cô ấy, cô ấy tự nhiên sẽ thích ngươi.”
Nói xong, người mặc áo tím cười lạnh một tiếng, phi thân bay đi xa, như một tia sáng màu tím tà mị…
Mộ Dung Tinh Thần đi vào trong ngõ nhỏ, rốt cục phát hiện ra mấy cái xác chết phía sa Như Ý…
Máu me khắp người...
Bị thương không nhẹ.
Mộ Dung Tinh Thần dùng nội lực chữa thương cho cô, Như Ý liền tỉnh lại!
"Tên ngốc, là ngươi?"
Như Ý yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy mình đang nằm trong ngực Mộ Dung Tinh Thần, liền an tâm một chút.
Ngược lại nhìn về phía mấy thi thể kia, nói: "Là ngươi đã cứu ta phải không?"
"Ngươi trước hết đừng nói nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tốt, ta đưa ngươi về.”
Mộ Dung Tinh Thần ôm Như Ý.
"Kiếm của ta."
Như Ý nhắc nhở.
Mũi chân Mộ Dung Tinh Thành khẽ động, vung kiếm Xích Triều từ dưới mặt đất lên.
Như Ý đưa tay tiếp được, sau đó đem kiếm cắm vào đai lưng, một động tác đơn giản đã tiêu hao Rất nhiều năng lượng của cô.
Cô từ từ nhắm mắt lại, yên tâm thả lỏng cơ thể nằm trong lồng ngực rắn chắc của Mộ Dung Tinh Thần.
"Cám ơn ngươi, tên ngốc."
Như Ý nói chỉ là một câu, trong đầu lại cảm thấy có một cảm giác an toàn chưa từng có.
Nếu như bây giờ cô có thể nhìn thấy mặt Mộ Dung Tinh Thần mặt, cô sẽ phát hiện, mặt của hắn đã sớm ngượng đỏ bừng!
Hắn chưa bao giờ ngượng ngùng như vậy.
Hắn rất không muốn nhận công lao này thuộc về mình, điều này khiến hắn cảm thấy mình như một tên trộm.
Cảm giác có tật giật mình, thực sự không dễ chịu.
Nhưng là...
Hắn lại không có cách đủ can đảm thừa nhận người kia cứu được cô chứ không phải mình.
Bởi vì...
Cảm giác ôm mỹ nhân trong ngực, thật sự quá tuyệt vời.
Đây cũng là sự giải thích hoàn hảo cho cảm giác hạnh phúc và đau đớn.
Mộ Dung Tinh Thần không nói câu nào, chỉ ôm Như Ý đan bị thương từng bước hướng Thanh Long bang mà đi.
"Ngươi muốn nói cho cô ấy?"
Người mặc áo tím đột nhiên xuất hiện giống như ma quỷ.
Mộ Dung Tinh Thần vừa mới từ Thanh Long bang đi ra cũng rất là kinh ngạc: "Các hạ đang theo dõi ta?"
Người mặc áo tím nói: "Theo dõi ngươi? Hừ!"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Chính là theo dõi Như Ý?"
Người mặc áo tím nói: "Nếu ngươi đã biết ta là ai, cần gì biết rõ rồi còn cố hỏi?”
Nói xong, hắn tháo mặt nạ của mình xuống, xuất hiện sau chiếc khăn che mặt là gương mặt tuấn tú lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh tà mị.
Mộ Dung Tinh Thần hơi kinh hãi, nói: "Kỳ thật tại hạ cũng không phải mười phần chắc chắn! Nhưng xem ra hôm nay chúng ta chính thức gặp mặt lần đầu, rất hân hạnh!”
Người mặc áo tím nói: "Ngươi cũng đã biết trẫm là Hoàng đế?"
Mộ Dung Tinh Thần gật đầu.
Người mặc áo tím nói: "Vậy ngươi cũng biết nhìn thấy Hoàng đế không quỳ là tội chết?"
Mộ Dung Tinh Thần cười lạnh nói: "Ngươi cũng không mặc Long bào, nơi này cũng không phải Kim Loan điện của ngươi, chắc hẳn ngươi cũng không phải lấy thân phận Hoàng đế để xuất hiện ở đây nha.”
Người mặc áo tím nhẹ nhàng cười lạnh: "Hay cho một yêu nghiệt công tử! hay cho một Tịch Mịch Yên Vũ lâu!"
Mộ Dung Tinh Thần nói: "Tại hạ cùng Tịch Mịch Yên Vũ lâu cực kỳ may mắn, nếu như sớm biết Hoàng Thượng đại giá quang lâm đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu, tối đó tại hạ là lâu chủ chắc chắn sẽ cẩn thận tiếp đãi một phen.”
"Bớt nói nhiều lời!"
Đáy mắt người mặc áo tím lộ ra một chút nhàn hạ khiến cho người ta ghen tỵ, bên trong cái nhàn hạ đấy mang theo khí phách của một vương giả kiêu ngạo.
Mộ Dung Tinh Thần cười nhạt một tiếng: "Xem ra tính tình các hạ cũng không được tốt.”
Người mặc áo tím nói: "Nếu như ngươi đã biết thân phận của Trẫm, cũng sẽ biết năng lực của Trẫm, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Tịch Mịch Yên Vũ lâu của người, Trẫm tùy lúc có thể đóng cửa.”
Mộ Dung Tinh Thần cười nói: "Mục đích của Bệ hạ chính là muốn ngăn không cho ta nói sự thật với Như Ý sao?”
Người mặc áo tím lạnh lùng nói: "Ngươi đừng đùa giỡn. Nếu ngay từ đầu ngươi không nói sự thật cho cô ấy, không phải trong lòng đã có ý muốn lửa gạt cô ấy sao? Nếu đã là lừa gạt, liền lừa gạt đến cùng, vĩnh viễn không bao giờ cho cô ấy biết được sự thật.”
Mộ Dung Tinh Thần thật sự không hiểu: "Vì sao? Tại hạ muốn giấu diếm sự thật thì cũng thôi đi, dù sao giấu diếm sự thật đối với tại hạ hoàn toàn có lợi. Bây giờ Như Ý coi ta là ân nhân cứu mạng của cô ấy, rất biết ơn, thiện cảm của ta trong mắt cô ấy được nâng cao. Nhưng là các hạ… Vì sao cản không muốn cho ta nói ra sự thật? Chẳng nhẽ ngươi không muốn nói ra sự thật, nhận lấy công lao mà mình đã làm rất cực khổ hay sao?”
"Tóm lại tặng cho ngươi một cái công lao miễn phí, ngươi nhận là được rồi, những cái khác bớt nói nhiều lời!”
"Vì sao ta phải nghe ngươi?”
"Ngươi..."
"Nếu như bệ hạ lấy chuyện đóng cửa Tịch Mịch Yên Vũ lâu để uy hiếp ta, chỉ sợ không có cách nào uy hiếp được. Ở kinh thành không mở được thì có thể đến nơi khác mở! Tịch Mịch Yên Vũ lâu khắp nơi đều có thể đặt chân! Bệ hạ ngài có thể đóng cửa được bao nhiêu cái?"
"Ngươi, tóm lại không nên nói cho cô ấy biết sự thật! Đối với ta như vậy, đối với cô ấy đều là lựa chọn tốt nhất, mà đối với chính bản thân ngươi cũng là nhặt được một món hời lớn, ngươi là người làm ăn, tự nhiên biết mối quan hệ lợi hại trong đó.”
"Món hời lớn?"
"Đúng!"
Cái này chính xác là một món hời lớn!
Cho dù không phải là người làm ăn, ai cũng biết đây là một món hời lớn từ trên trời rơi xuống.
Không biết vì sao, Mộ Dung Tinh Thần đối với mục đích của người mặc áo tím này cực kỳ tò mò.
Hắn đã cứu được Như Ý, vì sao lại không chịu thừa nhận?
Mà lại để mình đi nhận công lao này của hắn?
Rất rõ ràng!
Với tình cảm lần đầu tiên gặp mặt của hai người bọn họ, chưa đủ để hắn đưa cho mình một món hời miễn phí lớn như vậy.
"Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?"
Mộ Dung Tinh Thần rất tò mò nhìn vị bạo quân lạnh lùng này, khuôn mặt âm u, tỏa ra một tia sáng sâu xa khiến cho người ta không nhìn rõ nông sâu.
"Lời của trẫm đã nói xong! Chính ngươi tự mình xử lý đi!"
Bạo quân lạnh lùng xa cách nhìn thoáng qua nơi ở của Thanh Long bang, biết người phụ nữ mình yêu thương đang nghỉ ngơi chữa thương ở bên trong.
"Haizz!"
Hắn nhẹ nhàng thở dài, thân thể lập tức như hào quang ánh mặt trời kéo theo một cái bóng thật dài bay đi.
Mộ Dung Tinh Thần khẽ giật mình.
Hắn rõ ràng nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Hắn là Hoàng đế!
Nắm trong tay người trong thiên hạ, nắm trong tay quyền sinh quyền sát, hơn nữa hắn đã dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn để tiêu diệt phủ Thừa Tướng, Trác vương phủ, như vậy vị trí Hoàng đế của hắn vô cùng vững chắc, cũng không có chuyện gì khiến hắn phiền lòng như vậy?
Vì sao hắn đối mặt một người phụ nữ lại dây dưa phức tạp như vậy?
Rốt cuộc hắn là có tình hay vô tình?
Nhìn như vô tình nhưng lại có tình!
Vị hoàng đế này, lại là người đàn ông phức tạp nhất trên đời.
Mộ Dung Tinh Thần trong lòng tràn ngập sự tò mò, mà trực giác nói cho hắn biết, chuyện này…chỉ sợ không phải đơn giản như bề ngoài của nó.
Một vị Hoàng đế, hô mưa gọi gió, không có gì làm không được…
Một vị Vương phi, vô cùng yêu hắn...
Vì sao hắn còn muốn lúc nóng lúc lạnh với Như Ý, khi thì yêu, lúc thì xa cách?
Trong này rốt cuộc giấu diếm bị mật gì?
Mộ Dung Tinh Thần hơi suy nghĩ, nhìn về phía bao quân vừa rời đi, thi triển thân pháp đuổi theo.
Hắn quyết định lặng lẽ theo dõi, dò xét đến cùng!
Hắn rất thích Như Ý, phần tình cảm này hắn có thể chôn thật sâu trong lòng.
Hắn có thể chờ đợi tình yêu của Như Ý vô thời hạn...
Thế nhưng hắn biết trong lòng Như Ý yêu người đàn ông phức tạp này.
Như Ý không phải người vì tình yêu có thể tìm cái chết, nhưng Mộ Dung Tinh Thần biết, một khi Như Ý đã nhận định tình yêu sẽ mãi mãi không bao giờ phản bội.
Nếu như cô bị tình yêu phản bội?
Ít nhất cũng có quyền được biết nguyên nhân tại sao.
Mộ Dung Tinh Thần liền muốn giúp cô tìm ra nguyên nhân này!
Võ công của bạo quân, một đêm kia Mộ Dung Tinh Thần ở Tịch Mịch Yên Vũ đã biết!
Hắn không dám theo dõi quá gần, sợ bị phát hiện.
Chỉ là ở phía xa, lặng lẽ theo sau như một cái đuôi…
Từ Thanh Long bang đi ra, bay qua mấy con phố, sắc trời dần tối sầm lại, xung quanh đốt rất nhiều đèn đuốc.
Dưới bóng tối và ánh sáng chập chờn, Mộ Dung Tinh Thần đi tới trước một tòa nhà cổ xưa.
"Mùi đậu hũ?"
"Chẳng lẽ là một cửa hàng đậu hũ?”
"Đường đường một vị Hoàng đế, đến mua đậu hũ?"
Mộ Dung Tinh Thần còn đang ở ngoài cửa, ngửi thấy mùi đậu nành nồng đậm, đây là mùi đậu nành đặc thù làm thành đậu hũ.
Cửa lớn đã đóng chặt.
Bảng hiệu trên cửa dường như đã nhiều năm không tu sửa, rách nát đến mức không nhìn rõ chữ viết bên trên.
Mộ Dung Tinh Thần thầm nghĩ rõ ràng nhìn thấy hắn tiến và căn nhà này, nhưng vì sao hắn lại đến cửa hàng đậu hũ?
Cửa đang đóng!
Hắn cũng không thể giả vờ khách hàng đi vào mua đậu hũ.
Mộ Dung Tinh Thần liền lặng lẽ chờ đằng sau cây đại thủ ở bên ngoài, chờ đợi bạo quân ra...
Ám hiệu, giếng cạn, địa lao.
Bạo quân liếc mắt lạnh lùng nhìn cô gái tóc bạc kia, cười lạnh một cái.
"Ngươi rốt cuộc đã đến? Sư phụ rất tức giận!"
Cô gái tóc bạc hả hê cười trên nỗi đau của người khác nói.
"Trẫm không cần ngươi dạy phải làm thế nào!" Bạo quân không kiên nhẫn lạnh lùng đối mặt.
"Ngươi mấy lần vi phạm mệnh lệnh của sư phụ, ta không thể không quản!" Cô gái tóc bạc ánh mắt sắc bén...
Vấn đề đối đãi như thế nào với Như Ý, hai người từ xưa đến nay quan điểm luôn khác nhau, mấy lần ghét bỏ, đã làm cho lòng hai người tràn đầy địch ý.
"Nhớ kỹ!"
Bạo quân bỗng nhiên xích lại gần một chút, ánh mắt bắn ra sát khí: "Ngươi chỉ là tỳ nữ của sư phụ! Trẫm mới là đệ tử nhập thất của sư phụ! Trẫm tôn trọng ngươi mới gọi ngươi là sư tỷ, nhưng ngươi cũng không thật sự là sư tỷ! Sư phụ cho tới bây giờ chỉ thu nhận hai người đệ tử! Một là Trác Thiên Hành! Một người nữa chính là trẫm! Nếu như ngươi còn dám khoa tay múa chân với Trẫm, Trẫm nhất định sẽ giết ngươi!"
"Hừ!"
Cô gái tóc bạc tức giận đến khuôn mặt co rút, nhưng đối mặt với sự uy hiếp của bạo quân, cô giận lại không dám nói gì.
Cô biết vị quân vương tàn bạo này, nói được sẽ làm được!
Khi hắn tực giận, ngay cả sư phụ cũng không dám chống đối.
Muốn giết người sư tỷ không có danh phận chính thức như cô, chẳng qua chỉ giống như một bữa ăn sáng.
"Tránh ra!"
Bạo quân quát!
Cô gái tóc bạc thân thể tránh sang một bên, nói: "Sư phụ ở bên trong chờ ngươi rất lâu!"
Ý nói hả hê trên nỗi đau khổ của người khác, cũng như đang cảnh cáo hắn.
"Sư phụ rất tức giận!"
"Ngươi có thể hù dọa ta, nhưng xem ngươi làm sao giải thích với sư phụ.”
Bạo quân lại dường như không có chút nào lo lắng, nhanh chân đi tới nới sâu nhất bên trong địa lao.
"Đệ tử bái kiến sư phụ!"
Bạo quân nhìn thấy Quỷ Cốc tiên, rất cung kính quỳ xuống hành lễ.
Hắn mặc dù là Hoàng đế, thế nhưng gian sơn của hắn, võ công của hăn, sự tôn nghiêm của hắn, tất cả đều là do sư phụ ban tặng, hắn không bao giờ dám bất kính với sư phụ.
"Trong mắt ngươi còn có người sư phụ này sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...