Cưng Chiều Của Bạo Quân
"Ta đã đỡ hơn một chút rồi. Ngày nào ta cũng nhốt mình ở trong phòng nên ăn cái gì cũng không ngon miệng."
"Tiểu thư cố gắng nhịn thêm mấy ngày nữa, Tứ công tử sẽ giúp tiểu thư chuẩn bị tất cả."
"Bình thường Tứ ca rất bận à?"
"Ừ."
"Huynh ấy thường bận những chuyện gì?"
"Tất cả sự vụ hàng ngày của vương phủ, thu chi tài chính, chọn mua thức ăn của nhà bếp, sửa chữa phòng ốc trong phủ... Bất cứ chuyện gì cũng đều là do Tứ công tử xử lý."
"Không phải vương phủ có quản gia sao? Hơn nữa Trác gia nhiều người như vậy tại sao lại để một mình Tứ ca làm những chuyện này?"
"Chuyện này..." Kiều phu nhân ấp a ấp úng.
"Phu nhân có chuyện nói thẳng đi, ở nơi này phu nhân là kế mẫu, Như Ý là con gái không cần câu nệ bất kỳ lễ nghi giả dối hay kiêng kỵ điều gì." Như Ý xóa bỏ hết những lo lắng của nàng ta.
"Tiểu thư có biết chuyện Tứ công tử bị bệnh lúc còn bé không?"
"Ta có nghe nói qua. Tứ ca bệnh nặng một trận sau đó thì không thể luyện võ được nữa."
"Là con cháu của Trác gia nhưng không thể luyện võ, đời này của Tứ công tử xem như đã bỏ! Cả đời này hắn cũng chỉ có thể an phận ở trong phủ làm việc vặt, quản lý những chuyện thế tục mà thôi."
Kiều phu nhân thở dài. Có thể thấy bà ta rất đau lòng và bất đắc dĩ với cảnh ngộ của Trác Lỗi.
"Không thể luyện võ sẽ có kết cục thê thảm như vậy sao?"
"Đúng. Võ nghệ mạnh hay yếu sẽ đại diện cho thân phận của một người, chuyện này rất nhiều lúc còn quan trọng hơn cả thân phận huyết thống."
Mười mấy người vẻ mặt nghiêm túc đang đứng ở hai bên võ đường, Như Ý đứng chính giữa, ngày hôm nay nàng là nhận vật chính.
Một bàn tay lông lá xù xì đang sờ tới sờ lui những khớp xương trên người nàng...
"Thật buồn nôn! Đừng sờ loạn trên người ta!" Như Ý thầm mắng trong lòng.
Như Ý cố nhịn không nhúc nhích, mặc cho bàn tay lớn sờ loạn lên người nàng. Nếu như còn ở Trái Đất nàng đã khiến đối phương biết tay rồi!
Tại sao lại có loại quy củ biến thái như thế chứ?
Kiểm tra thiên phú tập võ đều phải sờ xương cốt toàn thân một lần hay sao?
“Việc này đúng là sỗ sàng!" Trong lòng Như Ý kháng nghị.
Nếu như người đàn ông trung niên khôi ngô, dũng mãnh cả khuôn mặt đều là râu ria xồm xoàm đang sờ sương cốt của nàng kia không phải là đại bá của nàng thì chắc chắn nàng sẽ vật ông ta xuống, cho ông ta ăn bùn rồi.
Ngoại trừ lão gia tử của Trác gia ra, tất cả bốn huynh đệ của Trác gia là Trác Công Phú, Trác Công Quý, Trác Công Vinh, Trác Công Hoa đều đến tham gia. Ngoài ra còn có một số đệ tử đích truyền và đệ tử ngoại truyền của một số gia tộc cũng đều tập trung tại võ đường.Tất cả đều chờ mong thời khắc vô cùng quan trọng này.
Người sốt sắng nhất, hưng phấn nhất không ai khác chính là Trác Lỗi.
Bản thân hắn không thể tập võ, từ nhỏ đến lớn chịu đủ chế giễu và mỉa mai, cho dù hắn là công tử của Trác gia nhưng lúc ra ngoài lúc nào cũng bị người khác chỉ trỏ cười nhạo hắn là một kẻ phế vật.
Trác Lỗi biết chắc chắn Như Ý là một thiên tài!
Nàng thông minh, xinh đẹp chẳng khác nào tiên nữ xuất trần thoát tục không dính khói bụi trần gian, chắc chắn nàng là một thiên tài võ học! Tương lai nhất định nàng có thể trở thành nhân vật lợi hại nhất trong nhánh thứ hai của Trác gia! Trác Lỗi tràn ngập chờ mong.
Một thiếu nữ mặc áo màu xanh nhẹ bước đi tới bên cạnh Trác Lỗi nói: "Ca, nếu như ca ôm kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng cao."
Nàng ta là Trác Uyển, đứng hàng thứ sáu trong gia tộc, là muội muội của Trác Lỗi, tỷ tỷ của Trác Linh.
Trác Lỗi hạ giọng nhưng vẫn không kìm được hưng phấn nói: "Không đâu! Ta có linh cảm tiểu muội này của chúng ta nhất định là một thiên tài! Tiểu Lục, chắc hẳn muội phải biết mấy năm qua Tứ ca đã ấm ức cỡ nào, đã bị khinh bỉ cỡ nào. Chi thứ hai của chúng ta ở Trác gia thế lực đơn bạc, vẫn luôn dựa vào một mình muội khổ sở chống đỡ. Bây giờ tìm được tiểu muội rồi, sau này muội ấy có thể giúp muội gánh vác, muội ấy có thể khiến cho chi thứ hai của chúng ta nở mày nở mặt!"
Trác Uyển cười hờ hững: "Muội ấy làm được sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...