Sau khi nghĩ ra chiến hữu bên cạnh mình chính là Nhiếp Nhiên, cô ta hiểu ra hết tất cả mọi việc.
Chắc chắn vì chuyện lần trước bị sĩ quan huấn luyện An phạt nên trong lòng Nhiếp Nhiên không vui vẻ, vì vậy mới báo thù mình
Sao..
sao người này lại có thể độc ác như vậy chứ? Chỉ vì báo thù mà muốn giết mình! Vậy nên, lúc cô ta ra khỏi bệnh viện quân đội, việc đầu tiên cô ta làm chính là đi tìm Nhiếp Nhiên
Chỉ có điều, lúc cô ta về tới doanh trại thì cũng đã tối rồi, biết được Nhiếp Nhiên đã đi tắm, cô ta lập tức chạy về phía cửa phòng tắm rồi ngồi chờ ở đó
Không lâu sau thấy Nhiếp Nhiên bước ra
Kiều Vũ Kiều lập tức quát lên, “Nhiếp Nhiên!” Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn, cô chau mày, hỏi: “Chuyện gì? Kiều Vũ Kiều hỏi thẳng, “Tại sao hôm đó tôi bị ngất, cô không gọi người giúp tôi? Cô có biết là vì cô thờ ơ không quan tâm mà hại tôi ở bệnh viện chịu bao khổ sở không!” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ vô tội đáp: “Chẳng phải chính trị viên bảo chúng ta không được động đậy sao?” “Nhưng khi đó tôi đã ngất rồi, sắp chết rồi, cô có hiểu không!” Kiều Vũ Kiều thấy bộ dạng có như vậy thì tức giận thét ra lửa
“Chúng ta chỉ đứng trong mưa lớn có bốn năm tiếng thôi mà, nếu cơ thể có đủ khỏe chắc chắn sẽ không bị ngất
Trừ phi..
buổi trưa cô cố ý ăn ít đi.” Nhiếp Nhiên thản nhiên phân tích
Kiều Vũ Kiều nghe xong thì mắt hơi lóe lên, đúng là buổi trưa cô ta không ăn gì mấy, nhưng đó là vì cô ta sợ béo nên mới không ăn
Nhưng..
chuyện này liên quan gì tới Nhiếp Nhiên chứ? Từ lúc nào mà người khác còn quản được việc cô ta ăn đồ gì vậy?
“Tôi ăn hay không ăn liên quan gì tới cô! Quan trọng là tại sao cô lại không giúp tôi gọi người?” Nụ cười nơi khóe miệng Nhiếp Nhiên vụt tắt, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, “Nếu cô ăn gì không liên quan gì tới tôi, vậy thì cô chết hay không chết thì có liên quan gì với tôi! Hơn nữa quan trọng nhất là..
tôi rất tốt bụng, người khác muốn tìm cái chết, tôi chưa bao giờ ngăn cản, thậm chí còn chủ động giúp đỡ nữa.”
Nghe xong câu cuối cùng kia, Kiều Vũ Kiều sợ tới mức lùi lại phía sau một bước, lắp bắp nói: “Có, Nhiếp Nhiên, cô chờ đó cho tôi!” Nói xong, cô ta quay người chạy đi luôn
Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng lưng của cô ta, cười chế giễu
Loại người như cô ta mà cũng dám tới chất vấn cô, thật sự là quá chán sống rồi! Sau đó cô đi về phòng ngủ của mình.
“Vừa nãy Kiều nữ lớp mình tìm cậu đó! Trên đường về cậu có gặp cô ta không?” Thi Sảnh tốt bụng nhắc nhở cô
Nhiếp Nhiên lau tóc, nói: “Ừm, gặp rồi.” “Cô ta và cậu nói gì vậy? Tôi thấy lúc cô ta tới tìm cậu có vẻ đang rất tức giận, có phải hai người đã đánh nhau không? Nếu đánh nhau phải gọi tôi ra đó!” Hà Giai Ngọc đang ở bên ngoài giặt quần áo, lập tức vứt xà phòng xuống chạy ngay vào trong, tự đề cử.