Thấy Nhiếp Nhiên quan sát mình, Uông Tư Minh lập tức đi tới, hỏi: “Có phải chú Nhiếp gọi điện cho cô không?”
Nhiếp Nhiên đi vòng qua người anh ta, lạnh lùng nói: “Về sau đừng có xen vào việc của người khác.” “Tôi chỉ muốn chủ Nhiếp nhanh chóng nghĩ cách giúp cô thôi mà! Gia đình của Trần Duyệt không thể khinh thường được đâu, đặc biệt chú của cô ta còn đang giữ chức vụ không nhỏ, hơn nữa còn rất được bên trên tin tưởng, quan hệ lợi hại trong chuyện này vô cùng phức tạp.” Uông Tư Minh tưởng cô bực bội vì bị mắng nên thành thật giải thích.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta, nở nụ cười chế giễu: “Ngoài mặt anh luôn nói suy nghĩ cho tôi và nhà họ Nhiếp, nhưng thực ra vẫn là suy nghĩ cho nhà họ Uông
Nếu Nhà họ Nhiếp đổ thì nhà họ Uông các anh cũng bị mất một đồng minh
Một khi quan hệ cân bằng bị mất đi, đúng là quan hệ lợi ích sẽ trở nên vô cùng phức tạp rồi.”
Uông Tự Minh đờ ra.
“Sao hả, có phải bị tôi nói trúng tim đen rồi không?” Nhiếp Nhiên cười trào phúng, tiếp tục bước qua anh ta tiến về phía trước, nhưng lại bị kéo lại
Uông Tư Minh nói rất chân thành: “Cô nghĩ tôi là người như thế thật sao?” Anh ta đột nhiên cảm thấy lòng tốt của mình bị coi là lòng lang dạ sói
Nếu không phải chủ Nhiếp nhờ anh ta quan tâm tới cô hơn ở trong quân đội và cũng vì thiểu cô vài phần nhân tình lúc ở trên tàu thì anh ta cũng chẳng xen vào mấy chuyện này làm gì
“Không thì sao? Hình như quan hệ giữa chúng ta chưa đến mức anh giúp tôi vô điều kiện mà, đúng không?” Cô thật sự cảm thấy rất ghét cái mà đám người này gọi là lòng tốt, vì sao nhất định cứ phải tỏ ra chính nghĩa lúc nhúng tay vào cuộc đời người khác như thế chứ? Chẳng lẽ bọn họ không biết câu “ách giữa đàng cứ quàng vào cổ” à? Rõ ràng là cô có thể tự giải quyết, có thể tự mình hoàn thành, nhưng bọn họ lại cứ thích chỗ mũi vào khiến mọi chuyện càng trở nên bung bét hơn
Cái này mà là tình đồng đội à? Thế thì cô thật sự không tiêu hóa nổi đâu! Nhiếp Nhiên đang định gạt tay anh ta ra thì chợt sau lưng có tiếng nói: “Này, hai người đang làm gì đấy?” Mấy người Nghiêm Hoài Vũ đang từ xa chạy tới, trong đó người chạy nhanh nhất là Nghiêm Hoài Vũ
Vừa rồi bọn họ đang trên đường trở về phòng ngủ thì nghe thấy Kiều Duy nói hình như có đôi tình nhân nào đó đang cãi nhau, hơn nữa một người rất giống Uông Tư Minh
Thế nên trong lòng anh ta liền nổi lên tâm tư hóng hớt.
Uông Tư Minh đấy, học viên ưu tú Uông Tư Minh lúc nào cũng ra vẻ nhẹ nhàng như mây khói, có thể tính trước được mọi chuyện của lớp 1 đấy, thế mà lại có ngày đứng dưới tòa nhà của nữ sinh cãi nhau với người ta, chuyện này hot tới mức nào chứ! Bọn họ muốn lén lút tìm một chỗ để xem kịch, sau khi thấy sườn mặt của cô gái..
không ngờ lại là Tiểu Nhiên Tử
Lúc ấy, trong lòng anh ta lập tức vọt lên một cơn tức giận
Tuy anh ta không hiểu sao mình lại tức giận, nhưng mà..
anh ta thực sự rất tức giận! Lúc thấy Uông Tư Minh níu cánh tay Tiểu Nhiên Tử, anh ta lập tức xông ra khỏi bụi cây, chạy nhanh tới
“Họ Uông kia, cậu lôi kéo Tiểu Nhiên Tử làm gì thế hả?” Nghiêm Hoài Vũ gạt tay Uông Tư Minh ra, chắn Nhiếp Nhiên ở sau người mình, tức giận nói: “Phí công tối qua tôi còn đánh giá tốt về cậu, cảm thấy cậu cũng khá là có lương tâm, vì xin cho Nhiếp Nhiên mà chạy cùng bọn tôi cả đêm, không ngờ lại có mục đích đen tối như thế!”