Cô hít sâu một hơi, cắn chặt răng, mỉm cười nói: “Nếu như ngài Hoắc không để ý thì tôi sẽ thử xem sao.” Cô rảo bước về phía bếp, còn chưa đi đến cửa, A Hổ đã bước tới lạnh lùng nói:
“Nhị thiếu không ăn được trứng và các loại cá, còn có cả lạc nữa.”
Nói xong, anh ta quay đầu đi ra ngoài, giống như là nói thêm với cô một câu cũng là lãng phí thời gian vậy.
Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng
Các loại cá tôm sống tươi có cũng lười chả muốn làm!
“Cô Diệp, tôi là bếp trưởng ở đây.” Vừa nghe được lệnh, bếp trưởng đã gọi một đội đầu bếp đến
“Đầu tiên, chúng ta cắt cần tây ra, sau đó rửa sạch bách hợp, tiếp theo thì dùng.” Nhiếp Nhiên nhận lấy con dao để lên thớt, nói: “Ông ra ngoài đi, tôi ở đây tự làm được rồi.” “Gi! Nhưng không phải là cô không biết nấu cơm sao.” Bếp trưởng đang định nói tiếp thì bị Nhiếp Nhiên ngắt lời
“Có người đứng cạnh tôi sẽ bị mất tập trung, càng dễ làm đổ bể hết
Bếp trưởng à, không phải là ông muốn tôi làm một bữa cơm khét lẹt cho ngài Hoắc chứ?” Vừa rồi nhận được ánh mắt lạnh lùng của A Hổ, Nhiếp Nhiên không thể đổ toàn bộ lỗi lên người của bếp trưởng đáng thương này
E ngại vì là người được ngài Hoắc tin tưởng, bếp trưởng cũng không dám đắc tội, nói một cách nhanh gọn: “Được, chúng tôi lập tức ra ngoài, cô Diệp cẩn thận một chút nhé!” “Tôi biết rồi, ông đi ra ngoài nhanh lên.” Nhóm người cứ thể bị đuổi ra ngoài, trong bếp không còn lấy một bóng người
Chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên, cô thấy trên bàn đầy rẫy những nguyên liệu, có vẻ như dùng để nấu một bữa tiệc kiểu Mãn Hán vậy
Trong lòng cô vang lên một tiếng đầy khinh thường
Bữa tiệc kiểu Mãn Hán ư? Tưởng tượng phong phú ghê! Cô xắn ống tay áo lên, chọn trong đống thực phẩm đó vài cọng hành.
Cô cắt hành thành từng khúc rồi để ra một chiếc bát riêng.
Bật bếp đổ dầu, sau đó đổ một bát cơm vào đảo đều, tiếp đến lấy nước thịt kho tàu từ nồi bên cạnh rưới đều lên cơm, cuối cùng rắc vào một ít muối và hành thái nhỏ.
Một bát cơm rang tùy ý đã được hoàn thành.
Theo như thói quen ăn uống kiểu vương giả của Hoắc Hoành, những món thể này chắc chắn không lọt được vào mắt anh ta, Nhiếp Nhiên cũng không ôm hi vọng gì cả
Nhiếp Nhiên bể bát cơm rang nóng hổi đặt lên bàn rồi đứng sang một bên
Hoắc Hoành nhìn bát cơm rồi nhướng mày, không nói lời nào
A Hổ ở bên cạnh nói: “Thức ăn đâu? Đừng nói là cô để Nhị thiếu ăn cơm với xì dầu đấy nhé.” “Không phải cơm xì dầu, mà là cơm nước thịt đó.” Nhiếp Nhiên nói một cách yếu ớt
“A Hổ!” Hoắc Hoành lập tức quát nhẹ một tiếng, chấn chỉnh lại việc quát nạt của A Hổ
Sau đó, anh ta nhìn bát cơm rang, lại lướt qua Nhiếp Nhiên một lần, cuối cùng lấy đũa nếm thử một chút
Nhiếp Nhiên nhìn thấy anh ta ăn miếng đầu tiên thì thần kinh lập tức vô cùng căng thẳng
Cô nghĩ rằng anh ta ăn miếng đầu tiên thì tuyệt đối sẽ không có chuyện muốn ăn miếng thứ hai, nhưng điều khiến cô không ngờ là, anh ta không chỉ nếm thử mà còn ăn hết! Ngon đến vậy sao? Nhiếp Nhiên có chút hoài nghi về tài nghệ của mình, lẽ nào nước thịt kho được nấu theo phương thức bí truyền ư? Hoắc Hoành từ từ ăn đến hạt cơm cuối cùng, vừa ý đặt đũa xuống nói: “Ai bảo tài nấu ăn của cô Diệp không tốt, tôi thấy rất hợp khẩu vị của tôi, hay là Cô Diệp về nhà với tôi đi?”
Cái gì? Đi cùng anh ta về nhà?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?