Cô đè thấp vành mũ, cầm một chiếc túi đi xuống tầng dưới.
Trong túi chứa toàn bằng gạc và băng vải nhiễm máu, phải xử lí thật nhanh mới được.
Nhiếp Nhiên bước nhanh xuống tầng dưới, khi đi ngang qua quầy lễ tân thì ông chủ nói với cô, “A, kết thúc rồi à, nhanh vậy?” Nhiếp Nhiên gật đầu ra vẻ tự nhiên, coi như là đáp lại một chút.
Nhưng khi cô quay đầu định đi thì lại phát hiện sắc mặt ông chủ trong thoáng chốc...
nhìn...
có vẻ...
hơi quái lạ.
Quái lạ? Cô nhớ đến lúc ông chủ trêu chọc mình và cảm thấy có thể mình cảnh giác quá mức.
Cô bước nhanh ra khỏi nhà nghỉ, ném chỗ bằng gạc dính máu vào thùng rác ở giao lộ, sau đó tìm xe taxi đi thẳng đến trường quân đội của Nhiếp Dập.
Ngồi trong xe taxi, Nhiếp Nhiên lấy chiếc điện thoại trong túi ra, cô thấy trên đó có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ.
Cô liền gọi lại cho số vừa gọi đến.
Vừa mới tút, tút hai tiếng, đầu bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của chú Lý: “Cô chủ? Cô đang ở đâu thế? Cô không sao chứ?” Nhiếp Nhiên nhìn vị trí của mình, thấy chiếc xe đã khá gần trường quân đội của Nhiếp Dập bèn nói: “Xin lỗi chú Lý, vừa rồi cháu không nghe thấy điện thoại, bây giờ cháu đang ở cổng trường của Nhiếp Dập.” Chú Lý nghe xong thì ngạc nhiên, “Cô ở chỗ nào tại trường học của cậu chủ? Tại sao cô lại đến đó, không phải cô đang ăn ở nhà hoàng?” “Dạ, cháu cảm thấy đồ ăn ở đó không ngon nên đi luôn, giờ cháu đang ở trong trường quân đội, chú mau đến đón cháu đi.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng kết thúc đề tài này.
Cô không muốn mọi người biết chuyện mình từng xuất hiện ở nhà hàng kia.