Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân



Nó càng nhận định ba mẹ không cần mình nữa

“Con không muốn đi, con không muốn đi! Con không muốn rời khỏi nhà!” Nhiếp Dập không ngừng nhắc đi nhắc lại, dễ thấy chuyện ba mẹ không cần nó đã làm nó sợ hãi thế nào

“Em trai phải đi là vì con sao? Nếu như là vậy thì con sẽ tự trách lắm, để con đi đi.” Nhiếp Nhiên đi từ ngoài vào, vẻ mặt cô không còn châm biếm và giễu cợt như vừa rồi nữa mà tràn đầy sự bất an và áy náy

“Đúng, để chị ta đi đi, để chị ta đi đi! Con không đi! Con muốn ở nhà, con không muốn đi!” Nhiếp Dập vừa nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, giống như được nhắc nhở, vội vàng gật đầu phụ họa, sau đó lại nhào đến trước mặt Nhiếp Thành Thắng, không ngừng lắc tay ông ta, “Ba bảo chị ta đi đi, mau bảo chị ta đi khỏi nhà chúng ta đi! Chị ta là người ngoài, dựa vào cái gì ở nhà chúng ta! Mau bảo chị ta cút đi!” Nhiếp Dập nghĩ đến cảnh vừa rồi chị ta xách mình định ném từ trên cầu thang xuống, người xấu như vậy làm sao có thể ở trong nhà được! Mà Diệp Trận thì ngay từ lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện đã biết Dập Dập biến thành như vậy nhất định có liên quan tới Nhiếp Nhiên rồi


“Dập Dập!” Nhiếp Dập vừa khóc vừa làm ầm lên, “Mẹ, con không thích chị ta, con ghét chị ta! Mẹ và ba nói, bảo chị ta mau đi đi được không! Bảo chị ta đi đi!” Nhiếp Thành Thắng nhìn con trai bảo bối vất vả cả đêm mới vỗ được lại bắt đầu không ngừng ầm ĩ làm đầu ông ta muốn nổ tung

Sắc mặt ông ta tái nhợt, hai tay siết chặt đều đang chứng minh ông ta đang đè nén lửa giận

Diệp Trần nhìn thấy, cảm thấy để cho Dập Dập rời đi trước khi Nhiếp Thành Thắng nổi giận vẫn tốt hơn

Bà ta kéo Nhiếp Dập qua, “Dập Dập, con nhìn đồng hồ đi, không kịp rồi, để tài xế đưa con đi học có được không?” “Không, con không muốn đi, rõ ràng mẹ muốn đưa con đến nhà bà ngoại! Mẹ không cần con nữa!” Nhiếp Dập vẫn còn nhỏ, không hiểu cách làm của Diệp Trần, chỉ biết hờn dỗi ngồi dưới đất khóc, “Tại sao ba mẹ không đuổi chị ta đi mà lại muốn đưa con đi! Con không đi, con không đi!” Diệp Trận thấy nó khóc đau lòng như vậy, lại không thể nói rõ tình hình trước mặt Nhiếp Thành Thắng, vì vậy bà ta chỉ có thể bảo Nhiếp Thành Thắng đi trước

“Thành Thắng, ông mau đi làm đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa Dập Dập đi học.” Nhiếp Thành Thắng sầm mặt nhìn Nhiếp Dập ngồi dưới đất, sau đó ngay cả bữa sáng cũng không ăn, mang theo tâm trạng tệ hại đi làm


“Mẹ, con không rời khỏi nhà, con không muốn đến nhà bà ngoại!” Vừa thấy ba đi, Nhiếp Dập lập tức nhào vào lòng Diệp Trận khóc lóc

“Con đến nhà bà ngoại ở mấy ngày, chờ mẹ xử lý xong một số chuyện rồi sẽ đón con về luôn.” Lúc nói những lời này, Diệp Trân cố ý liếc Nhiếp Nhiên đang đứng ở cửa phòng ăn xem kịch vui

“Không muốn, mẹ lừa con, con không đi!”

Nhiếp Dập còn nhỏ đã sớm bị những lời của Nhiếp Nhiên tẩy não

Nó cho rằng Diệp Trấn đưa mình đi là vì tối hôm qua nó làm hai người bọn họ không vui.

“Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng đưa con đi.” Nó khóc đến khàn cả tiếng, dáng vẻ đáng thương đó làm Diệp Trân đau lòng như bị dao cắt

Đứa con trai này của bà ta từ nhỏ đã không phải chịu uất ức gì, càng đừng nói là khóc, nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên vừa về, mới có một ngày mà con trai nhà mình đã khóc lên khóc xuống, người làm mẹ sao lại không hận không đau! Nhưng bà ta không có cách nào nói rõ ràng cuộc tranh đấu giữa bà ta và Nhiếp Nhiên với Nhiếp Dập được, bởi vì Nhiếp Dập thật sự còn quá nhỏ, nói quá nhiều, không cẩn thận Nhiếp Nhiên kích động, sẽ buột miệng nói ra lời gì gây phiền phức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui