Lý Kiêu gật đầu, “Ừ.”
Những người còn lại khó hiểu, rốt cuộc Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên có chuyện gì thế.
“Nhiếp Nhiên, vai cậu!” Thi Sảnh thất thanh hô lên, kinh hãi chỉ vai Nhiếp Nhiên.
Trên vai Nhiếp Nhiên có cắm ba mảnh vụn màu đen, mơ hồ ngửi thấy mùi thịt bị nướng khét.
“Tiểu Nhiên Tử!”.
“Chị Nhiên!”
Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Không chết được, chỉ là bị mảnh vụn cắm vào thôi.” Nói rồi, cố định đứng dậy.
Lý Kiêu vội vàng nói: “Mau, đưa cậu ấy về thôn!” Nhiếp Nhiên ngọ nguậy: “Không được, bọn chúng vẫn...” Cô còn chưa nói xong thì một tiếng hô to cách đó không xa vàng lên: “Muốn chạy à? Không có cửa đâu!” Sao bọn chúng lại chưa chết? Một đám người lao ra từ lối rẽ, tên cầm đầu là Đường Hưng.
Hắn vung tay lên gào lớn: “Các anh em, lên cho tao! Trả thù cho đại ca!” “Quả nhiên đám người này chưa đi vào.” Nhiếp Nhiên cau mày.
“Tại sao lại như vậy, bọn chúng chưa chết!” Thi Sảnh vô cùng hoảng sợ nhìn đám cướp biển đang lao về phía bọn họ.
Nhiếp Nhiên để trán.
Thật là đáng tiếc, chỉ chết mười mấy tên mà lãng phí nhiều mìn như vậy.
Hà Giai Ngọc nắm vạt áo Nhiếp Nhiên: “Làm thế nào, làm thế nào đây, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” “Chờ chết đi.” Nhiếp Nhiên dửng dưng.
“Cái gì?” Nhiếp Nhiên chịu đựng cơn đau vô cùng nóng trên vai, tiếp tục nói: “Chỗ min mọi người chôn tối qua đều bị tôi chuyển qua đây rồi, chúng ta không còn quả nào nữa.”