Cơ thể Phương Lượng khẽ chấn động, kinh ngạc nhìn cô một cái, cả người mềm nhũn đổ xuống đất.
Nhiếp Nhiên vội vàng đỡ anh ta vào nhà vệ sinh nam bên cạnh, vứt anh ta trên bồn cầu, lúc này mới thở phào một tiếng.
“Xin lỗi, em tin Hoắc Hoành yêu em, vậy nên bây giờ thầy đành phải ngủ một giấc ở đây rồi.” Cô nói nhỏ một câu với Phương Lượng đã bị đánh ngất xỉu, lúc này cô mới đóng cánh cửa phòng bên nhà vệ sinh, ngay sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh nam.
Giải quyết được Phương Lượng, Nhiếp Nhiên vội vàng đi về phía đại sảnh sân bay.
Trong dòng người qua lại, cô vừa nhìn đã thấy Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn.
Dưới chiều tà, ánh sáng xế chiều chậm rãi xuyên qua tường kính hắt vào trong, chiếu lên người anh, nhuộm lên một quầng sáng mỏng, không mãnh liệt nhưng lại ấm áp.
Dường như Hoắc Hoành cảm thấy được ánh mắt đó, khẽ nghiêng đầu qua mỉm cười với Nhiếp Nhiên.
Thậm chí Hoắc Hoành còn chẳng mở miệng, Nhiếp Nhiên đã hốt hoảng bước chầm chậm về phía anh.
“Em đi đâu mà lâu như vậy mới xuất hiện?” Hoắc Hoành cười mỉm, dịu dàng nhìn về phía cô.
Nhiếp Nhiên cố ý nhướng mày, liếc mắt quở trách, “Anh chờ sốt ruột rồi sao?”
Hoắc Hoành cầm lấy bàn tay cô, cười rồi lập tức chuyển chủ đề, “Anh nào dám, đi thôi, về nhà.”
“Ừm, được.”
Thấy anh không hỏi tiếp nữa, mặt cô lúc này mới dãn ra.
…
Hai người ra khỏi sân bay, ngồi trong xe Nhiếp Nhiên lái tới, do A Hổ lái xe về phòng trọ nhỏ của Nhiếp Nhiên.
Trên đường đi, Hoắc Hoành còn có chút kiêng dè, nhưng vừa mới bước qua cửa nhà, anh lập tức không nhẫn nhịn nữa, một tay kéo Nhiếp Nhiên vào lòng mình, cọ nhẹ mặt lên hõm vai cô, giải tỏa bao ngày nhớ thương.
“Em định làm cái gì cho anh ăn vậy, hả?” Cùng với âm cuối hơi nâng cao, anh khẽ cắn lên xương quai xanh của Nhiếp Nhiên, khiến cơ thể cô khẽ run lên.
“Anh muốn ăn cái gì?”
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi đùi anh ta, nhưng bàn tay ở eo càng siết chặt thêm vài phần, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai Nhiếp Nhiên, mang theo hơi thở khô nóng của Hoắc Hoành, “Anh muốn ăn em.”
Nhiếp Nhiên lập tức véo lên mu bàn tay của anh. Thấy anh buông tay vì đau, cô lập tức nhảy xuống, trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, “Lần trước đã rất mất mặt rồi!”
Hoắc Hoành nhìn sắc mặt phiền muộn của cô, sững người vài giây, lúc này mới bật cười.
Cô gái này đang ám chỉ chuyện nụ hôn ly biệt trước khi anh đi công tác bị A Hổ nhìn thấy.
Thế là anh quay đầu nói với A Hổ đứng ngoài cửa dặn dò một câu, “Cậu về trước đi.”
A Hổ đứng ở đó không động đậy, “Nhưng tôi phải bảo vệ sự an toàn của Nhị thiếu.”
“Không cần đâu, về đi.”
Hoắc Hoành xua tay, A Hổ suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, “Vâng.”
Sau đó, anh ta xoay người xuống tầng.
Hoắc Hoành quay ra đóng cửa vào, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh như con sói mở đôi mắt sâu thẳm nhìn Nhiếp Nhiên không chớp, ý tứ thẳng thắn trong đáy mắt đó dù không nói cũng hiểu.
“Em phải đi nấu cơm!” Nhiếp Nhiên sợ tới mức lập tức chạy vào nhà bếp.
Cũng tốt, đêm dài dằng dặc, từng bước từng bước vậy, Hoắc Hoành thầm nghĩ.
Cả bữa cơm, Nhiếp Nhiên không ăn được bao nhiêu, chủ yếu là do bên cạnh có một con sói đói cứ nhìn cô chằm chằm, từng nhát dao chầm chậm thong dong cắt miếng bít tết, sau đó nhìn cô rồi ăn từng miếng thịt.
Bộ dạng đó khiến Nhiếp Nhiên không kìm được mà nuốt nước bọt.