Ánh mắt thâm sâu của anh ta như nhìn thấu mọi việc vậy, Nhiếp Nhiên nhất thời không biết nên làm gì mới được, đành thỏ thẻ nói: “Vậy anh nói xem, bây giờ phải làm sao?”
“Phải làm sao ư?” Hoắc Hoành đánh giá có một chút, đôi mắt kia không biết tính toán gì khiến cho Nhiếp Nhiên không khỏi sợ hãi mà lùi về phía sau
“Anh..
anh..
anh muốn làm gì...?”.
Nhìn thấy dáng vẻ để phòng liên tục lùi về phía sau của Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành không nhịn được mà cong khóe môi lên.
“Theo như đã thỏa thuận thì mỗi ngày sau khi tan làm đến chỗ tối nấu ăn cho tôi.”
“Hả?” Nhiếp Nhiên nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ đứng ngây ra đấy nhìn anh ta
“Có vấn đề gì không?” Nhiếp Nhiên lấy lại tinh thần, lập tức lắc đầu, “Không, không vấn đề gì.” Nhưng tại sao cô lại có cảm giác không đúng ở đâu đó? Cô đánh anh ta là vì anh ta cưỡng hôn mình, tại sao cuối cùng cô lại là người sai? “Vậy lúc nãy anh làm thế với tôi, anh cũng nên giải thích gì đó chứ!” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, ngang ngược nhìn anh ta
Đôi mắt thâm sâu của Hoắc Hoành ánh lên ý cười: “Bị ma làm, nhất thời hồ đồ, có tính là giải thích không?” “...” Vậy tôi đánh anh có thể coi là nhất thời hồ đồ không? Khuôn mặt của Nhiếp Nhiên ngập tràn sự bất mãn, miệng Hoắc Hoành khẽ cong lên: “Hay là tôi cho cô hồn trả lại nhé!” Nói rồi, anh ta liền đưa người gần tới trước mặt cô
Nhiếp Nhiên lùi về phía sau, con ngươi trợn trừng, cô lập tức nói: “Vậy nếu tôi cho anh đánh lại thì có phải là tôi sẽ không cần phải nấu cơm nữa đúng không?”
Hoắc Hoành nghe xong, nét cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi: “Tôi không đánh phụ nữ.”
Cái cớ này, cô phục!
Cô thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, hết lần này đến lần khác phải nhắc nhở bản thân phải nhịn, phải nhẫn nhịn! “Ngày mai tôi đến đón cô.” Hoắc Hoành thấy cô nghiến răng nghiến lợi thì thấy tâm trạng mình rất vui, đẩy xe ra phía ngoài cửa.
“Không cần đâu, thứ hai tuần sau tôi mới đi làm, hôm nay mới là thứ sáu, tôi muốn ở đây nghỉ thêm hai ngày.” Nhiếp Nhiên trả lời một cách tức giận
Chiếc xe lăn dừng lại, Hoắc Hoành quay đầu lại cười: “Tôi nói là ngày mai cô đưa tôi đi ra ngoài chơi một chút, dù gì đây cũng là quê của cô, chắc là cô biết nhiều chỗ vui lắm nhỉ?” Đi dạo đâu đó? Dạo cái gì chứ? Cô vừa đến đây đã bị đưa ngay đến trại huấn luyện, làm sao mà biết được chỗ nào vui.
Ngày mai đi với anh ta, chẳng may lộ ra thông tin gì để anh ta nghi ngờ, đến lúc đó Lệ Xuyên Lâm lại đến làm phiền cô!
Nhiếp Nhiên tìm một cái cớ: “Ở đây mặc dù là quê của tôi, nhưng tôi cũng chưa đi hết, tôi có lẽ là không giúp được ngài Hoắc rồi.”
Hoắc Hoành lặng im một lát rồi nói: “Như vậy đi, tối nay cô chịu khó một chút tìm tài liệu trên mạng, sau đó ngày mai đưa tôi đi chơi.” Cái gì? Tôi nay vất vả một chút á?
Này! Rõ ràng là cô có ý từ chối! Anh ta là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy?” Nhiếp Nhiên chưa kịp từ chối thì anh ta đã nói: “Mai gặp nhé!” Gặp cái đầu anh ấy! Nhiếp Nhiên tức giận ngồi trên sofa.
“Cô không tiên tôi sao?” Giọng của Hoắc Hoành lại u ám vang lên
Nhiếp Nhiên đang ngồi trên ghế sofa lập tức nghiến răng kèn kẹt.
Hoắc Hoành đáng chết, lại còn được voi đòi tiên!
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô phải tìm cơ hội đặt hơi cay vào xe của Hoắc Hoành, cho anh ta sặc chết đi! “Tất nhiên là phải tiến chứ!” Nhiếp Nhiên cố nén vết thương lòng lại, nghiến răng cố cười một cái, bước qua đó, “Tôi mở cửa cho ngài Hoắc.”