Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân



Cô mò mẫm trong bóng tối để xuống giường, mở cửa phòng ra, khóe mắt liếc nhìn thấy một bóng đen đang ngồi xổm ở bên ngoài.

Nhiếp Nhiên định đá một cước theo phản xạ tự nhiên thì lại nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình

“A, chị tỉnh rồi à?” Khắc Lý vuốt mắt rồi đứng dậy, trông có vẻ như vừa tỉnh ngủ

Nhiếp Nhiên cố thu chân về, sau đó lạnh lùng hỏi: “Mấy người bọn họ đâu?” “A, bọn họ đều ở ngoài cổng thôn

Tộc trưởng nói mấy anh chị đánh bại bọn cướp biển nên làm một ít thức ăn ngon mời các anh chị, coi như ăn mừng.” Lúc nhắc đến thức ăn ngon, cặp mắt tròn của Khắc Lý tỏa sáng, hoàn toàn không còn dáng vẻ buồn ngủ vừa rồi nữa.


“Vậy sao em còn ngồi đây làm gì?” “Em chờ chị đó.” Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Chờ chị?”

Khắc Lý gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy, bọn họ đều đang bận ở bên kia, chỉ còn một mình chị ở đây chắc rất cô đơn, nên em ở lại đây chờ chị.” Thằng bé như nghĩ đến điều gì đó, thể là nhếch miệng cười và bảo: “Đúng rồi, còn một điều nữa..

Cảm ơn chị.” “Cảm ơn?” “Cảm ơn chị đã bảo vệ tộc trưởng.” Nhiếp Nhiên nói với vẻ lạnh lùng: “Em sai rồi, chị không bảo vệ ông ta.” “Không bảo vệ? Vậy tại sao chị lại muốn đổi người?” “Bởi vì ông ta sẽ hại chị” Nhiếp Nhiên nói mà mặc kệ thằng bé có hiểu không

Làm hại chị? Tại sao tộc trưởng lại muốn hại chị? Khắc Lý nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, nhưng thằng bé luôn có cảm giác những gì Nhiếp Nhiên nói đều là đúng, cho nên nó lơ mơ gật đầu

Ngay sau đó nó quay ra cười ngọt ngào với Nhiếp Nhiên, trong mắt tràn đầy sự sùng bái, “Nhưng em vẫn muốn cảm ơn chị, nhờ chị mà tộc trưởng mới có thể bình an vô sự.”

“Đi ăn cơm đi.” Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là mình không thích hợp nói chuyện với trẻ con, tốt nhất nên đổi đề tài.

“Vậy còn chị?” Nhiếp Nhiên hơi động lòng, bật thốt ra: “Chị cũng đi.” “Tốt quá ạ! Bụng em đã đói đến mức sôi lên ùng ục rồi này, em vừa nhìn thấy tộc trưởng cầm theo rất nhiều thịt lợn đấy, không biết họ đã ăn hết sạch chưa nữa

Chúng ta đi nhanh một chút đi!” Khắc Lý vui mừng đập tay, kéo cô chạy về phía đầu thôn.

Nhiếp Nhiên bị một bàn tay nho nhỏ mềm lại nắm lấy khiến đáy lòng cô tràn ra một loại cảm giác khác thường

Cô giống như bị rắn cắn, gần như vô thức hất cái tay kia ra


“Chị ơi?” Bất thình lình bị hất mạnh tay nên suýt chút nữa Khắc Lý đã ngã sấp xuống đất, thằng bé hoang mang nhìn về phía Nhiếp Nhiên

Chẳng biết tại sao Nhiếp Nhiên lại không muốn nhìn vào ánh mắt của thằng bé, cô mất tự nhiên quay đầu đi: “Trên tay chị có vết thương.” Khắc Lý chợt hiểu ra, thằng bé ảo não, nói: “Em xin lỗi chị, em nhất thời vui quá nên quên mất, chị..

chị đừng giận nhé...” Nhiếp Nhiên nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của thằng bé mà trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ, thế là cô bèn để mặc nó đi một mình về phía trước

Khắc Lý trông thấy Nhiếp Nhiên cứ đi luôn như vậy thì cho rằng cô thật sự tức giận rồi, nó cũng không dám nói lời nào mà chỉ lẽo đẽo theo sau, nhưng trên đường đi, thỉnh thoảng nó lại liếc trộm Nhiếp Nhiên

Đến khi Nhiếp Nhiên bị thằng bé dùng ánh mắt thận trọng kia nhìn lần thứ mười hai, cô mới dừng bước

“Chị ơi, chị đừng giận mà, em thật sự không cố ý đâu..

Em chỉ vui mừng quá thôi, cho nên..


không phải em cố ý kéo chị bị đau đầu.” Khắc Lý rụt cổ lại, lí nhí xin lỗi

“..

Chị không giận.” Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ trả lời

Mắt Khắc Lý bỗng sáng lên, “Thật sao? Chị không giận em? Vậy thì tốt quá! Vậy chúng ta đi nhanh đi!” Lúc này thằng bé cũng không dám kéo tay Nhiếp Nhiên nữa, nó chỉ không ngừng nhảy nhót vòng quanh cô

“Ừ.” Nhiếp Nhiên đành thỏa hiệp gật đầu

Trong gió lạnh, hai bóng dáng một lớn một nhỏ cứ bước từng bước đi về phía cổng thôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui