Lưu Chấn ngồi đối diện với Hoắc Hoành, sau đó đặc biệt sắp xếp Nhiếp Nhiên ngồi ngay bên cạnh Hoắc Hoành.
Quả nhiên, Hoắc Hoành không quá kinh ngạc với sự có mặt của cô, chỉ nhấp một ngụm nước, cười trả lời, “Không sao, tôi cũng vừa tới không lâu.” “Vậy sao, vậy chúng ta gọi món thôi?” Lưu Chấn nhìn Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành, thấy hai người thậm chí còn chẳng nhìn nhau lấy một cái thì hơi khó hiểu.
Khi đó, ở chỗ Roth, Vệ Vi chỉ nói vài câu mà Hoắc Hoành đã đứng ra bênh vực cô trợ lý kia, sao lần này lại chẳng nói gì với nhau thế?
Hơn nữa, mấy tháng nay, ông ta nghe được không ít những lời đồn đoán trong công ty, nhưng sao giờ nhìn lại thấy chẳng giống như trong lời đồn là thế nào? Ông ta nhìn Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn ngồi cạnh Hoắc Hoành, cúi đầu không nói gì, giống như thật sự tới để nghe bọn họ bàn chuyện hợp tác vậy
“Được thôi, hôm nay Lưu tổng làm chủ, Lưu tổng quyết định.” “Tôi già rồi, các món ăn mới thời nay tôi cũng không hiểu lắm, vẫn là nhường cho người trẻ thì hơn.” Lưu Chấn nói xong liền đưa thực đơn cho Nhiếp Nhiên
“Nào nào nào, giúp chúng tôi gọi món đi.”
Cái này cũng quá lộ liễu rồi! Nhiếp Nhiên không nhịn được mà thẩm nôn ọe trong lòng! “Tôi..
tôi cũng không biết gọi lắm, hay là chị Vi gọi đi.” Nhiếp Nhiên đưa thực đơn cho Vệ Vi
Vệ Vi vội vàng cười, “Lưu tổng bảo cô gọi rồi thì cô gọi đi! Đừng ngại!” Nhưng lực trên cánh tay cô ta lại nặng hơn một chút
Nhiếp Nhiên cảm nhận được lực trên tay, chỉ có thể thuận theo đáp, “Vậy được thôi.”
Cô cẩn thận lật xem thực đơn trên tay, sau đó gọi từng món một
Thậm chí cô còn nói với phục vụ một số thứ kiêng ăn, đặc biệt là trong một vài món cay Tứ Xuyên thỉnh thoảng sẽ cho một ít lạc, vậy nên cô dặn dò thêm.
Đợi Nhiếp Nhiên gọi món xong, Lưu tổng không khỏi chau mày, “Sao không có chút hải sản nào vậy?” Cuối cùng, Hoắc Hoành cúi đầu nghịch chén trà suốt cũng lẳng lặng ngẩng đầu nhìn về phía cô, Nhiếp Nhiên cười khan vài tiếng, “À, thật ngại quá, tôi bị dị ứng hải sản, vậy nên trước giờ không gọi hải sản, nhất thời quên mất, thật ngại quá!” Lưu tổng hơi nhíu mày, “Nếu trợ lý Diệp bị dị ứng, vậy lát nữa đừng thử mấy món đó được rồi.” “Trợ lý Diệp bị dị ứng nhiều thứ thật, dị ứng đồ làm từ sữa, bây giờ tới cả hải sản cũng dị ứng.” Hoắc Hoành cười như không cười nhìn cô, sau đó tiếp tục nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng dị ứng hải sản.”
Không khí ám muội tràn ra khắp nơi, ánh mắt hai người còn lại đồng thời tập trung vào Nhiếp Nhiên.
Lúc này Lưu tổng cũng hiểu ra, cái gì mà dị ứng hải sản nên trước giờ không gọi chứ, rõ ràng chính là nghĩ cho Hoắc Hoành!
Ông ta bật cười lớn: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy! Vậy được rồi, không cần hải sản nữa, tránh cho có đi ăn một bữa mà cả thư ký Diệp và Hoắc Nhị thiểu phải cùng nhau đi vào bệnh viện.”
Nhiếp Nhiên cũng thức thời cười theo
Cô đặc biệt dặn dò phục vụ lên món cẩn thận cũng không hẳn hoàn toàn là vì Hoắc Hoành, cô chỉ không muốn có chút sai sót nào vào lần đầu tiên mình để bàn chuyện làm ăn
Lưu Chấn này nghĩ xiên xẹo kiểu gì không biết nữa
Một bữa cơm bốn người ăn mà mỗi người có tâm sự riêng, khó khăn lắm mới ăn xong
Lúc vào bàn việc chính, Vệ Vi và Nhiếp Nhiên lấy cớ đi tính tiền lui ra ngoài
Lúc đó, Nhiếp Nhiên rất buồn bực, chuyện quan trọng nhất khi đi ăn ngày hôm nay lại không liên quan gì tới cô, vậy rốt cuộc cô tới để làm gì chứ?
Chỉ đơn thuần là đi ăn cùng thôi sao? “Chị Vi, mỗi lần chị đi ăn cơm bàn chuyện làm ăn với Lưu tổng đều ăn một bữa rồi đi ra thế này à?”
Vệ Vị trừng mắt nhìn cô tức giận, “Cô nằm mơ đấy à, còn ăn một bữa, lần nào tôi đi ăn cùng sếp đều phải bụng rỗng uống rượu đó!”