“Anh nói xem, đầu của anh có cứng hơn cánh cửa này không?” Lúc này trên tay Nhiếp Nhiên đã có thêm một con dao găm, lưỡi dao sắc bén lóe lên rợn người.
Nếu mà cắm vào đầu thì hẳn chết là cái chắc! Lưu Huy tỏ vẻ khó xử, giọng nói chuyện với Hoắc Hoành cũng mềm xuống mấy phần: “Cậu không định để chúng ta lưỡng bại câu thương đấy chứ?” “Anh không động vào cô ấy thì tất cả đều bình yên.” Súng trong tay Hoắc Hoành vẫn nhắm thẳng vào Lưu Huy, không có ý buông xuống.
Lưu Huy cảm thấy ngày hôm nay là ngày mà mình phải chịu ấm ức nhiều nhất đời này.
Đầu tiên là bị một đứa con gái đe dọa rồi gài bẫy, giờ lại bị Hoắc Hoành chĩa súng vào đầu.
“Rồi rồi rồi, tôi không động vào cô ta nữa là được chứ gì?” Hắn bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, hạ súng xuống trước.
Nếu không phải vì bản thân hắn cũng đang bị thương, cộng thêm việc thật sự không nên phát sinh xung đột với Hoắc Hoành vào lúc này thì hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.
Nhưng Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên lại bắt trúng vấn đề này nên mới dám bội ước với hắn.
Tiếp xúc đã lâu, Hoắc Hoành đã học được một chút từ Nhiếp Nhiên, đó là đầu trọc không sợ bị nắm tóc.
Chỉ cần anh tỏ vẻ cùng lắm thì mọi người cùng chết, đối phương sẽ chần chừ ngay, cuối cùng đi tới thỏa hiệp.
Đương nhiên, phương pháp này chỉ có thể dùng trong trường hợp bất đắc dĩ mà thôi, anh không hi vọng Nhiếp Nhiên lấy tính mạng ra đặt cược, như vậy quá nguy hiểm, không thể chắc chắn được có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
“Nhưng với tình hình lúc này, rốt cuộc chúng ta phải làm gì mới rời đi được đây?” Lưu Huy cảm thấy trước mắt càng lúc càng tối, hắn sắp không kiên trì nổi nữa.
Nhiếp Nhiên lập tức nói: “Đối diện chỗ tôi chỉ có một tay súng bắn tỉa.
Từ chỗ các anh chạy sang chỗ tôi hẳn là cần tới mười phút, cho nên, nhân lúc người của các anh còn chưa kịp tới viện trợ, các anh nên từ lầu hại nhảy thẳng xuống đi.
Ai không sợ chết thì giúp lão đại nhà mình chặn súng đi, súng bắn tỉa kia là loại K5A7, vừa bắn một phát rồi, giờ trong sáng chỉ còn hai đầu đạn nữa thôi.” Vừa rồi, lúc cô đứng tựa vào tường thì đã tận mắt nhìn thấy viên đạn bắn xuyên qua cửa sổ và trung vào xương bả vai của Lưu Huy, cô không nhìn lầm kiểu dáng viên đạn được, tuy rằng chỉ là trong chớp mắt.
“Cô chắc không?” Hiển nhiên Lưu Huy nghi ngờ năng lực của cô.
Nhiếp Nhiên tung hứng con dao găm trong tay, cười lạnh lùng: “Tôi không chắc thì anh cũng phải thử thôi, nếu không anh sẽ chết ở đây vì mất máu quá nhiều đấy.” Lưu Huy lại tức nghẹn.
Đúng thế, vết thương của hắn không cho phép hắn nấn ná ở đây lâu thêm nữa.
Trái tim Lưu Huy trầm xuống, cắn răng quyết định đánh cược một lần.
“Hi vọng cô không lừa tôi!” Hắn nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt sáng như đuốc, sau đó nói với Hoắc Hoành, “Người anh em, nếu tôi còn sống, vụ làm ăn này nhất định sẽ ký với cậu.” Nhiếp Nhiên hiển nhiên hiểu ý hắn, đơn giản là hắn đang cố ý dùng vụ làm ăn để thử xem mình nói thật hay giả.
Lưu Huy thấy Nhiếp Nhiên không nói gì nữa thì mới nói với hai thuộc hạ phía sau: “Hai đứa chúng mày đổi quần áo với tao đi, sau đó lần lượt nhảy xuống.” “Vâng!” Hai người đồng loạt gật đầu, ba người nhanh chóng thay đổi quần áo, sau đó hai người kia liền mở cửa sổ ra rồi nhảy xuống.
Người vừa nhảy xuống cửa sổ, chợt nghe thấy hai tiếng súng vang lên.
Không cần nhìn cũng biết là đã chết.
Nhân cơ hội này, Lưu Huy cũng vội vàng nhảy xuống.
Ban đầu hắn còn lo lắng liệu có tiếng súng thứ ba vang lên hay không, may mà điều hắn sợ hãi không xảy ra.
Điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đặt chân xuống con hẻm ở phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra đầu hẻm.
May là bắn súng hỗn loạn nhưng chưa lan tới những vùng lân cận nhà hàng, cho nên hắn nhanh chóng lên xe của mình, an toàn rời đi.
Mà lúc này, ở trong phòng riêng, Hoắc Hoành cũng thúc giục: “Em cũng mau đi đi!” Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Vậy còn anh?” Hoắc Hoành nắm chặt tay vịn, cười: “Tôi không chạy thoát được đâu.” Tầm mắt Nhiếp Nhiên nhìn tới chiếc xe lăn mà anh đang ngồi, giờ mới nhớ ra là “Hoắc Hoành” là người tàn phế, anh không thể đứng lên, càng đừng nói tới việc nhảy lầu.
Nhưng trong thời khắc sống còn thế này mà vẫn cứ phải tiếp tục giả bộ tàn phế hay sao? Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày.
Hoắc Hoành thấy cô bất động thì lại lên tiếng thúc giục: “Tôi sẽ không sao, em mau chạy đi, nếu không tay súng bắn tỉa kia tới đây thì em có muốn chạy cũng không được đâu!” Nhiếp Nhiên chần chừ một giây, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Anh...
cẩn thận!” Sau đó, cô sải bước lên cửa sổ, nhảy xuống.