Hoắc Hoành nhớ tới vừa rồi ở trong phòng tập bắn, anh đã làm những chuyện kia với Nhiếp Nhiên, bất giác anh vuốt ve ngón trỏ, đáy mắt bỗng trở nên hơi tối lại
“Cháu sao thế?” Nhạy cảm phát giác ra hơi thở của Hoắc Hoành hơi hỗn loạn, Lý Tông Dũng nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái
Hoắc Hoành lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nắm tay lại để gần vào miệng rồi khẽ ho khan mấy tiếng, “Chú Lý, chúng ta nói về chuyện chính đi.”
“Được, được lắm, chú là người từng trải, có ý tốt cho cháu ít ý kiến mà cháu còn không muốn, vậy thì cứ nói đến chuyện chính đi.” Lý Tông Dũng bèn chiều theo ý anh mà chuyển chủ đề, “Thế nào, lần này tới ngoại trừ để thăm người trong lòng cháu thì còn có chuyện gì khác nữa à?”
“Có ạ
Lần này Hoắc Khải Lãng mượn danh nghĩa thu mua, muốn cháu thay ông ta tìm một nơi vắng vẻ làm kho quân dụng, cuối cùng cháu chọn địa điểm trên một hòn đảo ngoài biển.” Lý Tông Dũng lập tức liên tưởng đến ngay tin tức cướp biển gây thương tích gần đây
Thằng nhóc này vừa mới chọn địa điểm ở trên hải đảo thì lúc này lại xuất hiện tin tức cướp biển đánh người bị thương, chắc không trùng hợp như thế chứ?
“Cháu đừng nói với chú là hòn đảo gần đây xảy ra vụ cướp biển bỗng trở nên hung hăng khác thường, thậm chí còn có tin tức đánh người bị thương chính là hòn đảo đó đấy nhé?” Hoắc Hoành gật đầu, “Vâng, mà người bị thương chính là cháu đây.” Nghe được câu trả lời khẳng định của Hoắc Hoành, Lý Tông Dũng lạnh lùng hừ giọng
Ông biết mà! Nơi có thằng nhóc thối này sẽ vĩnh viễn không được thái bình! Nhìn xem nó còn bị thương nữa này
Đợi một chút! Bị thương? Lý Tông Dũng đứng bật dậy, xem xét Hoắc Hoành cẩn thận từ trên xuống dưới, “Chỗ nào, chỗ nào bị thương? Có nghiêm trọng không?” Hoắc Hoành nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lý Tông Dũng, bèn vội vàng giải thích: “Không nghiêm trọng đầu, chỉ bị thương ngoài da thôi
Thật ra cũng không phải là cháu bị cướp biển làm bị thương, mà là do lúc trước cháu giao một nhiệm vụ cho Nhiếp Nhiên, bị cô ấy bắn cho một phát
Vì không muốn bị Hoắc Khải Lãng sinh nghi nên cháu mới đầy tội danh này lên đầu đám cướp biển.” Lý Tông Dũng thoáng yên tâm, sau đó lại ngồi xuống ghế của mình
“Chú không tin cháu lại có lúc bị động như vậy đâu
Nói! Trong lòng cháu cất giấu ý định quỷ quái gì hả?” Hạ nhiệm vụ để Nhiếp Nhiên nổ súng bắn nó? Hừ! Chắc thằng nhóc này rỗi hơi định đo tình cảm của con gái người ta đối với nó chứ gì!
Hoắc Hoành thấy Lý Tông Dũng bày ra vẻ mặt “Chú đây là người từng trải, cháu không lừa được chú đâu”, lúc này mới đầu hàng khai ra hết mọi chuyện
“Thôi được rồi, thật ra chủ yếu là vì cháu muốn thăm dò tâm ý của cô ấy, kết quả thất bại, cho nên mới khởi động kế hoạch B, đổ tội danh lên đầu đám cướp biển, mà làm thế cũng có lí do để quân đội chú ý, có thể khiến Hoắc Khải Lãng tạm thời ngừng làm chuyện này.” Lý Tông Dũng lập tức vui vẻ, “Cái thằng nhóc này, đầu óc nhiều lỗ giống than tổ ong ấy! Xem đi, lần này đến phiến mình kinh ngạc nhé! Chú thấy cháu chưa chắc đã bắt được con bé kia đâu, xem ra cái kể mưu ma chước quỷ này của cháu chắc cũng mới vừa nghĩ ra thôi phải không?”
“Không sao, cháu có nhiều thời gian từ từ lãng phí với cô ấy.” Lý Tông Dũng nhìn cái dáng vẻ tràn đầy tự tin của Hoắc Hoành mà tức giận, nói: “Thôi đi đi đi, muốn lãng phí thì đừng lãng phí ở chỗ chú! Một năm sau mau dẫn người đi cho chú, chú cũng không muốn nhìn hai đứa mặn nồng ở trên địa bàn của chú đâu, đến lúc đó lại làm hư hết đám lính của chú!”
“Chú yên tâm, đến lúc đó cháu nhất định sẽ đưa cô ấy đi.”
Bầu trời của cô nàng này phải rộng lớn hơn mới đúng, chỉ một đội dự bị nho nhỏ đâu thể nào thỏa cho cô ấy được bay lượn.