“Cô à, chỗ này có vẻ không ổn đâu, cô phải cẩn thận đấy.” Tài xế tốt bụng thấy Nhiếp Nhiên định đi về phía bến tàu thì nhắc nhở một câu.
Nhiếp Nhiên cười, “Vâng, tôi sẽ chú ý ạ!”
Cô nhìn theo chiếc taxi đi ra khỏi cảng. Lúc này, cô mới nhanh chóng đi tới một chỗ tối, âm thầm quan sát.
Trước lối vào cảng có mười mấy người đang đi lại tuần tra, có thể thấy bên trong được canh phòng rất cẩn mật.
Trời càng lúc càng âm u lạnh lẽo. Chẳng bao lâu sau, trời mưa như trút nước, có kèm theo sấm sét, những vũng nước đọng đã xuất hiện.
Nhiếp Nhiên mỉm cười, hiện tại, đến ông trời cũng đang giúp cô!
Mưa sẽ tạo ra trở ngại lớn cho tầm nhìn, chỉ cần tốc độ của cô nhanh là có thể tránh thoát được nhóm người này.
Cô núp ở một bên âm thầm quan sát hồi lâu. Trời mưa càng lúc càng lớn, cô nhìn về phía tầng mây đen kịt ở phía chân trời đằng Đông xa xa, đoán chừng trận mưa này chắc phải kéo dài tới tận nửa đêm.
Cho nên, để an toàn, Nhiếp Nhiên chờ đến khi trời tối hoàn toàn mới tiếp tục hành động.
Cô lẳng lặng trốn trong một ngách nhỏ gần hải cảng. Nơi này có tầm mắt tốt nhất, cũng là nơi có tính ẩn nấp tốt nhất, sẽ không dễ dàng bị phát hiện, nhưng lại có một khuyết điểm duy nhất đó là không có chỗ để trú mưa.
Cô dầm mình trong mưa, cố gắng cắn răng chịu đựng cái rét lạnh của đêm đầu đông.
Sắc trời theo thời gian cuối cùng cũng tối hẳn.
Vào khoảnh khắc ánh sáng cuối cùng của ban ngày bị bóng đêm cắn nuốt, trong đôi mắt hơi nheo lại của Nhiếp Nhiên vì mưa lóe lên ánh sáng. Đến lúc rồi!
Thân mình cô nhanh chóng ẩn vào bụi cây bên cửa lách. Tốc độ nhanh không khác gì một cơn gió nhẹ thổi qua.
Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát đám người ở cửa, dường như họ không phát hiện ra sự xuất hiện của cô.
Vì thế, cô ngẩng đầu nhìn bức tường cao hơn đầu người khoảng 30cm, sau đó lùi lại mấy bước, chạy lấy đà, nhảy mạnh lên, hai tay bám được vào mép tường rồi dung sức đẩy cả người vọt qua bức tường.
Sau khi nhảy xuống, cô lập tức trốn ra sau một cái xe tải, cẩn thận thăm dò địa hình xung quanh và bảo vệ tuần tra.
Nhưng cô không ngờ rằng, hải cảng lớn như thế mà chỉ có mười mấy người đi tuần tra, thậm chí còn chẳng thèm cầm theo đèn pin.
Sao lại thế chứ?
Rõ ràng bên ngoài bày trận lớn như thế, mười mấy người canh một cái cổng, sao bên trong lại chỉ có mấy người thế này?
Chẳng lẽ trong chuyện này có âm mưu gì?
Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày. Cô không dám tiếp tục hành động mà cẩn thận quan sát xung quanh. Sau khi chắc chắn tất cả đều giống như mình quan sát thấy, lúc này cô mới dám đi vào trong.
Dễ dàng tránh thoát được mấy bảo vệ tuần tra, cô đã đến sát khu vực trung tâm của hải cảng. Bấy giờ, cô mới hiểu được tại sao trong này lại có ít bảo vệ tuần tra như thế.
Trước mắt cô là mấy trăm xe vận tải liền.
Với tình hình này, cho dù cảnh sát có ra tay thì muốn kiểm tra hết cũng phải mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, trời còn mưa lớn thế này, tất cả các mùi đều bị xóa đi, cho dù dùng cảnh khuyển cũng chẳng ăn thua.
Hoắc Hoành quả nhiên thâm hiểm!
Nhiếp Nhiên trốn ở trong góc, mưa to nện thẳng lên thân thể cô, độ ấm trong cơ thể nhanh chóng biến mất.
Cô biết, nếu mình không hành động gì thì rất có thể sẽ bị choáng vì lạnh.