Cùng lúc đó Nhiếp Nhiên đang ngồi ở trong đình vội vàng cải tiến đám mìn còn lại.
Một ngày đã trôi qua, chỉ còn lại ba ngày, trong ba ngày này cô nhất định phải cải tiến xong toàn bộ đám mìn, đồng thời chôn hết xuống đất, nếu không họ không có cách nào đánh trận này được
Trong lúc cô đang bận rộn, Lý Kiêu sau khi thay xong quần áo lại đi tới chỗ cô
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Cậu định làm gì?” “Không phải chỉ có một mình cậu biết cải tiến mìn.” Nói rồi, Lý Kiêu bắt đầu tháo dỡ vỏ ngoài của một đám mìn vừa được đưa tới
Nhiếp Nhiên thấy thủ pháp của cô cũng khá thuần thục thì có thể nhìn ra được lúc ở trong đội dự bị, nhất định cô đã luyện tập thêm mỗi ngày
Hai người cứ như vậy ngồi tháo gỡ, cải tiến, lắp vào, không ngừng lặp đi lặp lại
“Cậu biết gã ta đang nói láo phải không?” Đột nhiên Lý Kiêu nói một câu không đầu không đuổi
“Cậu cảm thấy thế nào?” “Gã có sơ hở?” Lý Kiêu hỏi với vẻ không chắc chắn lắm
Từ đầu tới cuối cô quan sát vẻ mặt của gã ta nhưng không phát hiện ra có điều bất thường
Cô chỉ cảm thấy cái dây màu đen kia rất kỳ lạ
Dây màu đen rõ ràng là để gây nhầm lẫn cho những người gỡ mìn
Dưới ranh giới giữa sống và chết, cho dù có giấu kín hơn nữa thì chắc chắn cũng vẫn sẽ bị người gỡ mìn phát hiện, khiến bọn họ bị bối rối rồi cắt sai dây
Nhưng không ngờ là sau đây lại còn có những quả mìn bẫy khác nữa, đúng là cô đã không nghĩ tới điều này
Đám cướp biển kia trông có vẻ tham sống sợ chết, cô cứ tưởng rằng chúng đã đầu hàng thì theo lý mà nói sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, nhưng không ngờ chúng còn để lại một chiêu này
“Từ xưa tới nay tôi chưa từng tin tưởng vào bất cứ kẻ nào.” Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên mà tập trung cẩn thận tháo dỡ, giọng nói của cô vô cùng bình thản
“Cho nên cậu mới muốn để chúng tôi rời đi?” Vẻ mặt Lý Kiêu khá lạnh
Cô vẫn luôn cho rằng Nhiếp Nhiên để bọn họ đi, một là muốn trả ân tình, hai là cho rằng đám người bọn họ là gánh nặng
Nhưng bây giờ cô mới hiểu rõ, thì ra là còn có nguyên nhân thứ ba
Nhiếp Nhiên không tin bất cứ kẻ nào
Đây không phải là vấn đề về năng lực, mà là cô đã phủ định, bài xích và cự tuyệt bọn họ ngay từ trong lòng.
“Còn vì tôi muốn trả lại các cậu phần ân tình mà các cậu đã vì cứu tôi mà suýt bị bọn chúng chém chết.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói rõ lý do
“Thế nếu không có phần ân tình đó thì sao?” Thật ra với vấn đề ngu ngốc này, trước kia chắc chắn Lý Kiêu sẽ không hỏi, bởi vì đáp án quá rõ ràng, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay cô lại hỏi
Nhiếp Nhiên nghe thấy câu hỏi này thì chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt rõ ràng có tia sáng lạnh
“Tôi sẽ bỏ lại các cậu rồi đi luôn.”