“Tạm thời tìm một căn nhà giam bọn chúng lại.”
Vì lý do an toàn, cũng vì cái cầu kỳ quái vừa rồi của hắn, cô quyết định vẫn nên giam bọn chúng lại, đề phòng sẽ xuất hiện chuyện gì bất ngờ
“Vậy tên này thì sao?” Y An Đức chỉ tên cướp biển đã chết dưới đất, hỏi.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc thi thể kia, “Nếu như mọi người muốn ăn thịt, có thể xẻ gã ra.” Muốn ăn thịt thì..
xẻ gã ra?! Người ở đây nghe thấy cô nói thế thì chỉ muốn nôn
Ngay cả mấy tên cướp biển không điều ác gì không làm kia nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế cũng tái cả mặt
Ăn thịt người..
xẻ thịt..
“Tôi..
chúng tôi không muốn.”Y An Đức cố nhịn cơn buồn nôn trong lòng, trả lời
“Ồ, vậy thì cho cá ăn đi.” Nhiếp Nhiên quét mắt qua đám người sắc mặt tái nhợt kia
Thịt người thì sao, không phải đều là thịt như thịt heo thịt dê sao? Huống hồ thật ra mùi vị thịt người cũng rất ngon, ít nhất kiếp trước lúc cô đói đến sắp chết đã cảm thấy vây
Đám người kia nghe thấy Nhiếp Nhiên dặn dò, vội vàng đạp bọn cướp biển còn sống bị trói lại vào một căn phòng chứa củi, sau đó lại kéo tên cướp biển đã chết kia đến chỗ vách đá
Mùa đông ở hải đảo luôn tối rất nhanh
Lúc đoàn người kéo nhau đến vách đá thì trời đã tối đến nỗi giơ tay không nhìn thấy năm ngón rồi
Nhiếp Nhiên giơ cây đuốc nhìn số lượng mìn đã được dỡ, mười mấy quả
Bảy, tám người đàn ông đào được tổng cộng mười mấy quả, trung bình một buổi chiều mỗi người đào được hai quả
Nếu không phải nghĩ đến việc bọn họ là người mới thì có thực sự muốn đập mìn lên người bọn họ
“Cắm đuốc xung quanh đây, đào cả đêm cho tôi!” Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, sau đó nói với nhóm người Nghiêm Hoài Vũ: “Buổi tối tầm nhìn thấp, tính nguy hiểm lớn hơn ban ngày, mọi người có ai không sợ thì cùng đào giúp đi
Nếu như với cái tốc độ này thì đợi bốn ngày sau cướp biển trở lại, tất cả chúng ta sẽ chết chắc!” “Để tôi!” Nghiêm Hoài Vũ là người giơ tay đầu tiên.
“Em cũng đi, em cũng đi!” Hà Giai Ngọc tích cực hưởng ứng, cười híp mắt dịch đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, em cũng đào mìn
Lần sau lại dạy em mấy chiếu đánh đối kháng nhé?” “Xem cô nói cái gì đi, đào mìn còn nói điều kiện, đào chỗ mìn này cho một mình Tiểu Nhiên Tử à? Là cho tất cả mọi người biết không hả! Cô còn lải nhải nữa, cẩn thận Tiểu Nhiên Tử lại phát tác di chứng sau sốt, mắng chết cô đấy!” Nghiêm Hoài Vũ nói rồi kéo Hà Giai Ngọc đi vào trong bãi mìn.