1oắc Mân bị thương nặng thì như con thủ vậy, một tay giữ chặt cổ Nhiếp Nhiên, một tay dí thẳng súng vào thái dương của cô một lần nữa, giọng điệu vô cùng hung ác: “Hoắc Hoành, mày muốn chơi tạo đúng không! Được! Muốn chết thì cùng chết!” Lúc này, Hoắc Mân kéo Nhiếp Nhiên ra mép của bến cảng, chỉ cần lùi một bước là đại dương xanh thẳm
Nhiếp Nhiên nén cơn đau bên hông, hét lên, “Ngài Hoắc, cứu tôi, cứu tôi!” Vừa nãy, cô cũng đoán được là Hoắc Hoành sẽ nổ súng, để kéo dài thời gian, cô đã cố tình che chắn vị trí tim và đầu của Hoắc Mân, như vậy Hoắc Hoành sẽ không bắn được vào những điểm trí mạng
Sau đó, nhân lúc mọi người không chú3ý, cô lại giẫm lên tay Hoắc Mân làm hắn tỉnh dậy, như vậy có thể giúp Lệ Xuyên Lâm kéo dài thời gian
Chỉ không ngờ rằng Hoắc Mân lại phát điên lên kéo cổ như chiếc giẻ lau nhà thế này
Nếu như mà không phải cô đang bị sốt, chân hơi loạng choạng thì không dễ gì cổ để hắn kéo đi như thế
Thật là nhục quá! “Anh là một người đàn ông lại cứ đem một cô gái ra để uy hiếp tôi, anh còn là con trai của Hoắc gia hay không vậy?” Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên kêu khản tiếng, nắm đấm lại siết chặt hơn
Hoắc Mân cười mỉa, “Tao không phải, mày thì phải chắc! Mày đàn ông lắm mà, chỉ vì một đứa con gái mà đến hàng này cũng có2thể dùng cho người khác!” “Rốt cuộc là anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh.” Hoắc Hoành nói, tay liền đưa ra với lấy phần hông của mình
Những hành động này đã bị Hoắc Mân nhìn thấy, Hoắc Mân đã bị lừa một lần rồi thì sao có thể dễ bị lừa như thế? Hắn lại ghì chặt Nhiếp Nhiên, mặt mày dữ tợn hơn, “Đừng có lừa tao! Tao không tin mày đâu! Nếu mày thích cô ta như vậy, được thôi, tao sẽ cho cô ta chết chung với tao!” Hoắc Hoành trợn mắt, trong lòng căng thẳng, lập tức nói: “Chờ đã!” Dừng lại hai giây, anh nói tiếp, “Đổi tôi lấy cô ấy thì sao?” A Hổ cách đó không xa nghe thấy vậy đang định ngăn cản thì nghe thấy1Hoắc Mắn cười tàn ác, “Mày nghĩ mày chết luôn so với mày sống trong đau khổ và mất mát cả đời, cái nào làm tao thích hơn?”
Hắn cười đắc ý điên dại khiến người nghe nổi da gà
Nhiếp Nhiên sợ hắn sẽ bẻ gãy cổ mình thật, nên cố giả vờ cảm động lẫn bị thương, “Ngài Hoắc, có thể nghe ngài nói câu này, tôi đã rất vui rồi.” Hoắc Hoành nhìn sắc mặt cô thay đổi khác thường, lại mỏng manh nhỏ bé đứng trong gió, giống như là lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi vậy
Ánh mắt của anh lạnh lùng, giọng nói tàn ác gằn từng câu từng chữ: “Nếu như mày dám động đến cô ấy, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết!” “Mày nghĩ là1tao sợ sao?” Hoắc Màn tỏ vẻ không thèm đếm xỉa đến, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng cò súng chuẩn bị nổ, lông mày cô khẽ cau lại.