Nhã Tịch bước lên chiếc xe Lamborghini Urus màu bạch kim.
Chiếc xe chuyên dụng của Đông Phương Tẫn.
Một chiếc xe yêu thích của Đông Phương Tẫn.
Ở Nam Dương, ai ai cũng biết chủ nhân của chiếc Rolls-Royce màu bạch kim là Hoắc Thời Khâm, còn chiếc Lamborghini Urus thì là Đông Phương Tẫn.
Đương nhiên rồi, ở Nam Dương người có thể sở hữu hai chiếc xe này chỉ có Hoắc Thời Khâm và Đông Phương Tẫn mà thôi.
Nói Hoắc Thời Khâm là sự tồn tại đáng sợ ở Nam Dương, thì người anh em tốt của Hoắc Thời Khâm, Đông Phương Tẫn của Đông Phương thị cũng là một sự tồn tại nguy hiểm.
Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Đông Phương Tẫn không hề thua kém Hoắc Thời Khâm.
Ở Nam Dương, ngoài Hoắc Thời Khâm ra, thì Đông Phương Tẫn cũng khiến người khác nghe tên là lạnh sống lưng.
...----------------...
20 phút sau.
Chiếc xe Lamborghini Urus dừng lại ở trong sân của một toà lâu đài rộng lớn.
Toà lâu đài màu trắng 6 tầng sang trọng, ở trước toà lâu đài có một đài phun nước cao 10 mét.
Thực sự quá đẹp rồi, quá sang trọng.
" Không hổ là người giàu nhất thế giới.
Nơi ở cũng quá to rồi ".
Nhã Tịch hướng ra ngoài nhìn toà lâu đài sang trọng, đẹp đẽ trước mắt.
Sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt cô.
Toà lâu đài thực sự quá rộng lớn, quá sang trọng, quá đẹp đẽ.
Nói ở trong toà lâu đài này, nếu không có người dẫn đường có thể bị lạc cũng không quá đáng.
Cánh cửa xe được mở ra, Đông Phương Tẫn và Nhã Tịch bước xuống xe.
" Tần Viêm! Thời Khâm thế nào rồi? ".
Đông Phương Tẫn nhìn Tần Viêm, nghiêm túc nói.
" Tẫn Tổng! Tình hình không được khả quan lắm.
Có thể sẽ không trị khỏi được".
Ánh mắt Tần Viêm trở nên buồn bã, đáp.
" Hoắc Tổng đang trên phòng, tôi sẽ đưa ngài và Đông Phương Tiểu thư lên đó "
" Được ".
Đông Phương Tẫn khẽ gật đầu.
Trong ánh mắt của Đông Phương Tẫn vẫn hiện lên sự khó hiểu.
Phải, Đông Phương Tẫn không hiểu vì sao Hoắc Thời Khâm lại bị như vậy?
" Thực sự không thể trị khỏi sao? Tại mình mà chú ấy đến cuối đời cũng không thể ".
Nhã Tịch đứng phía sau Đông Phương Tẫn, ánh mắt cô đầy sự áy náy, hối hận.
Đương nhiên áy náy, hối hận rồi, vì một hành động của Nhã Tịch mà khiến Hoắc Thời Khâm cả đời không thể nào thẳng được.
Đúng như Nhã Tịch đã nói, đoạt tử tuyệt tôn.
Bây giờ có khả năng sắp thành thực rồi.
" Tiểu Tịch! ".
Đông Phương Tẫn quay người lại nhìn Nhã Tịch, nói.
" Cháu sao vậy? Sao cứ đứng ngây ngốc ở đó vậy? ".
" Không sao ạ ".
Nhã Tịch mỉm cười nhìn Đông Phương Tẫn.
Gương mặt cô đang mỉm cười nhưng trong lòng thì không như vậy.
Sự hối hận và áy náy trong lòng cô càng ngày càng nhiều.
Nhã Tịch không phải thực sự muốn Hoắc Thời Khâm trở thành như bây giờ.
Cô chỉ muốn trả thù Hoắc Thời Khâm đã trêu chọc mình mà thôi.
Nhưng không ngờ, cậu nhỏ của hắn lại thực sự bị Nhã Tịch làm hỏng.
Không hối hận, không áy náy sao được.
" Nếu thực sự không thể chữa khỏi.
Thì cùng lắm mình lấy chú ấy.
Đông Phương Nhã Tịch mình không phải là người vô trách nhiệm".
Nhã Tịch hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô thực sự nghiêm túc.
Nhã Tịch tuy nghịch ngợm, ngang bướng nhưng không phải là người không có trách nhiệm.
Hoạ do bản thân gây ra, Nhã Tịch tuyệt đối sẽ không trốn tránh, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
...----------------...
Tầng 6 toà lâu đài.
Đông Phương Tẫn đứng trước một căn phòng ở giữa tầng 6.
Đúng, căn phòng này chính là phòng của Hoắc Thời Khâm.
Cốc cốc!
" Hoắc Tổng! Tẫn Tổng và Đông Phương Tiểu thư đến ".
Tần Viêm gõ hai cái vào cánh cửa, nói.
" Không gặp ".
Giọng nói lạnh lùng, rứt khoát vang lên phía sau cánh cửa.
Không sai, giọng nói này chính là Hoắc Thời Khâm.
Cánh cửa mở ra, không sai, là do Đông Phương Tẫn.
Đông Phương Tẫn và Nhã Tịch bước vào căn phòng, một căn phòng rộng 100 mét vuông, sang trọng, tráng lệ.
Đông Phương Tẫn bước đến gần giường, Nhã Tịch cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Không sai, hiện tại Hoắc Thời Khâm đang nằm trên đó.
" Thế nào rồi? Có cách không? ".
Đông Phương Tẫn nhìn Hoắc Thời Khâm, nghiêm túc nói.
Đối với Đông Phương Tẫn, ngoài Nhã Tịch người cháu gái bảo bối của Đông Phương Tẫn ra, thì người Đông Phương Tẫn là Hoắc Thời Khâm.
Đương nhiên quan tâm rồi, Hoắc Thời Khâm là người anh em tốt duy nhất của Đông Phương Tẫn mà.
" Vẫn chưa có cách ".
Hoắc Thời Khâm ủ rũ nói.
Gương mặt ủ rũ nhưng trong lòng hắn đang cười thành tiếng.
Không sai, chuyện liệt dương vốn dĩ không phải thật.
Hoắc Thời Khâm chỉ đang giả bộ mà thôi.
Mục đích thì quá rõ rồi, là Nhã Tịch.
" Nhóc con! Quả nhiên lừa được cháu rồi.
Thật hiếm thấy được gương mặt hối hận và áy náy của nhóc.
Nhóc con! Thời gian này, tôi sẽ từ từ chơi với cháu ".
Hoắc Thời Khâm liếc nhìn Nhã Tịch, thấy được gương mặt áy náy và hối hận của Nhã Tịch.
Gương mặt hắn không có chút thay đổi nào vẫn là gương mặt ủ rũ đó, nhưng trong lòng đang rất vui.
Đương nhiên vui rồi, bình thường, Hoắc Thời Khâm đều bị Nhã Tịch lừa, bây giờ cuối cùng cũng lừa được Nhã Tịch rồi.
Không vui sao được chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...