Cưng Chiều Chàng Ngốc

...
Liếc nhìn đồng hồ trên tường đã hơn 11 giờ, sao tên kia không qua ngủ? Hay là hắn quên, hay không dám qua, hay đã ngủ gục rồi?

Không chờ được nữa, Hạ Lam lại vén tấm màn đen chui qua gian phòng âm u... ủa hắn đâu rồi? Đừng nói là đi trốn nha! Không lẽ cô đã để lộ ra răng nanh hay móng vuốt sói rồi sao? Đi một vòng quanh nhà cuối cùng cô mới tìm được Vương Tuấn đang tập luyện trong phòng gym.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào bên trong, lặng thinh đứng nhìn mỹ nam 6 múi đang tập thể hình... nước miếng cũng sắp sửa trào ra ngoài!

Do xoay lưng lại hướng cửa ra vào nên Vương Tuấn không hay biết có đôi mắt nóng rực đang dính chặt trên thân thể mình. Đến khi quay người lại, hắn hoảng hốt làm rơi quả tạ trên tay, thật may mắn là không rơi trúng chân.

Hạ Lam mỉm cười gian tà : "Anh sắp xong chưa? Không có anh tôi không dám ngủ đâu đó."

-"Tôi... tôi đi tắm rồi vào liền!"

-"Được! Tôi chờ anh! Mà sao anh tập trễ vậy?" - Cô gái khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng vào tường thong thả ngắm nhìn mỹ nam.

-"Tôi... sợ lát nữa không ngủ được sẽ làm phiền cô..."

-"Anh đừng lo! Tôi ngủ say lắm, không phiền đâu!"


Vương Tuấn thật thà đáp lại : "Tôi sẽ uống thêm một viên thuốc ngủ."

Hạ Lam nhíu mày dò xét: "Thêm một viên!? Ngày nào anh cũng phải uống thuốc ngủ sao?"

-"Phải!"

Tim cô lại nhói lên rồi, cô phải làm gì để giúp người đàn ông đáng thương này đây?

-"Để tôi dọn dẹp rồi đi tắm, cô ngủ trước đi tôi sẽ xong rất nhanh!"

Dứt lời, Vương Tuấn cúi xuống dự định đem cất quả tạ nhỏ, sực nhớ ra gì đó, hắn hoảng hốt xoay lưng về phía cô gái.

-"Cô về giường trước đi, tôi... tôi cần lấy quần áo kế bên chỗ cô đang đứng."

Hạ Lam dẹp đau thương sang một bên, mỉm cười ma quái, nhẹ giọng trêu chọc: "Anh ngại gì vậy, quần anh đang mặc bây giờ so với quần bơi cũng không khác bao nhiêu đâu!"

Nhặt lên quần áo bên cạnh chân mình, cô bước đến phía sau tấm lưng rộng khỏe mạnh, chìa tay ra trước đưa quần áo cho hắn.

-"Của anh nè!"

Cô không đi lên trước mặt hắn vì cô thừa biết ai đó đang bận rộn ngượng ngùng đỏ mặt, chọc ghẹo cũng nên có chừng mực vì bé cưng to xác này của cô rất là nhạy cảm!

Sau khi đã thơm tho sạch sẽ, Vương Tuấn dè dặt đi sang gian phòng màu tím, ngồi xuống một bên giường.

Hạ Lam đặt cuốn tiểu thuyết lên bàn rồi nhanh nhẹn tắt đèn vì cô hiểu không thấy rõ nữa thì người nào đó mới bớt ngại ngùng, mới có thể nằm xuống ngủ.

Cô vén mền chui vào bên trong, dịu dàng thì thầm : "Ngủ ngon!"

Bóng tối thật sự làm cho người đàn ông dễ chịu hơn, Vương Tuấn chậm rãi vén mền nằm xuống : "Ngủ ngon!"


Không khí trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng đến mức Hạ Lam có thể nghe thấy tim của người bên cạnh đập rất nhanh, hô hấp có chút nặng nhọc, suy nghĩ nhanh ra một chủ đề để giảm bớt căng thẳng cho hắn mới được!

-"Vương Tuấn nè, anh thật sự chưa bao giờ bước ra đường vào ban ngày sao?"

-"Hình như là chưa."

-"Bây giờ anh đã đi bơi vào buổi chiều và ngắm hoàng hôn được rồi, anh... có muốn thử đi ra ngoài không?"

-"Tôi... không muốn để cô ở nhà một mình, cũng không muốn mạo hiểm dẫn cô theo, nếu cô thật sự chạy trốn được thì tôi... có thể sẽ không tiếp tục sống được nữa! Tôi... thà mất tất cả nhưng không thể mất cô!"
1

Hạ Lam hiểu rõ những lời vừa rồi là những lời thật lòng vì người đàn ông ngốc nghếch này rất đơn thuần, nghĩ gì sẽ nói đó, chưa bao giờ che giấu hay lừa gạt cô dù là chuyện nhỏ nhất. Hắn không phải đem chuyện quá khứ ra cho cô xem để cô thương hại, không bày ra vẻ tội nghiệp để cô xót xa, cũng không nói lời hoa mỹ muốn cô rung động, mà tất cả... tất cả đều xuất phát từ sự chân thành của hắn!

Tim cô đã hoàn toàn tan chảy rồi! Bây giờ... cô thà mất đi sự tự do nhưng không thể mất người đàn ông này! Cô sẽ cố gắng yêu thương lo lắng và quan tâm hắn nhiều hơn nữa cho đến khi hắn thật sự tin tưởng nắm tay cô đi dạo phố! Có lẽ đã đến lúc cô nên bày tỏ tình cảm thật sự của bản thân rồi! Cô sẽ tìm thời điểm thích hợp để thổ lộ với hắn!

Hạ Lam đưa tay chạm nhẹ gương mặt nam tính : "Anh ngủ đi! Đừng suy nghĩ lung tung nữa! Quay qua đây nhìn tôi, nhìn tôi cho đến lúc anh buồn ngủ được không?"

Vương Tuấn ngoan ngoãn xoay người sang cô gái, tuy không thấy rõ nhưng hắn vẫn cố gắng nhìn cô.

Như có thần giao cách cảm, hai bàn chủ động tìm đến đối phương, nhẹ nhàng đan chặt vào nhau, bốn mắt long lanh khẽ chớp, họ cứ như vậy nhìn nhau cho đến khi mi mắt nặng trĩu khép lại.


Nửa đêm Hạ Lam mê man tỉnh dậy vì cần đi vệ sinh, không thấy người nằm chung giường, cô khẩn trương bước xuống tìm kiếm, phát hiện bàn làm việc phía xa sáng đèn, cô lo lắng đi nhanh đến bên cạnh Vương Tuấn.

-"Anh không ngủ được hả?"

-"Phải! Tôi làm cô thức sao?" - Hắn ngẩng lên nhìn cô.

-"Không, tôi cần đi vệ sinh thôi. Anh thức lâu chưa?"

-"Không lâu lắm! Cô ngủ tiếp đi, lát nữa tôi sẽ vào."

-"Vậy... anh ráng trở lại ngủ thêm chút nữa nha!"

Hạ Lam không nghĩ được cách nào giúp người này dễ ngủ hơn, đành phải quay lại giường một mình, ngày mai cô sẽ tìm hiểu thêm về chứng mất ngủ này mới được!

Những ngày kế tiếp, cô rất kiên trì áp dụng tất cả những gì cô nghiên cứu và tìm hiểu nhưng hắn vẫn chỉ ngủ thêm được 1 - 2 tiếng, tuy nhiên tinh thần Vương Tuấn dường như đã tươi tỉnh hơn rất nhiều, điều đó cũng làm cho cô giảm bớt chút lo lắng.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận