Cảnh diễn của Nhiễm Tĩnh đã kết thúc, dự đinh ban đầu là ngày mai sẽ rời khỏi đoàn phim, nhưng vì người đàn ông của cô ta đến trước thời hạn, nên hôm nay rời khỏi.
Trước khi đi, dĩ nhiên muốn đi gặp Cố Hoành và Đường Tử Thiến một lần, Nhiễm Tĩnh thường xuyên nhắc tên Đường Tử Thiến với Nghiêm Thiên Lỗi, anh ta cũng muốn đi xem cô gái mà Cố Hoành thích có dáng vẻ gì.
Nghiêm Thiên Lỗi là nhà đầu tư lớn của bộ phim này, đạo diễn rất khách sáo với anh ta, anh ta trò chuyện một hồi, mới đi đến lều trại của Cố Hoành.
Ở ngoài cửa, Nghiêm Thiên Lỗi hỏi: "Cố Hoành, bây giờ có tiện không?"
Nhiễm Tĩnh được anh ta dắt tay, nói: "Bọn họ nhất định tiện a. Lần này hiệu suất làm việc của Cố Hoành lại chẳng ra gì."
Lúc Nhiễm Tĩnh định vén rèm cửa lên, bên trong truyền ra giọng nói của Cố Hoành: "Không tiện, một tiếng sau hẳn đến."
Nhiễm Tĩnh sợ ngây người, cùng với Nghiêm Thiên Lỗi trố mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết? Chẳng lẽ hiệu suất của Cố Hoành bỗng nhiên một bước lên trời?
Đường Tử Thiến đang dọn dẹp lều trại hết sức vô ngữ, nhìn nhìn Cố Hoành đang lau tóc, buông dụng cụ trong tay ra, tự mình đi đón tiếp người ngoài cửa.
Khi cô vén rèm cửa từ bên trong lên, ánh mắt của Nhiễm Tĩnh rất trực tiếp đánh giá quần áo từ trên xuống dưới của cô, Nhiễm Tĩnh cười cười, không có phát hiện dấu vết lộn xộn.
Còn tưởng rằng Cố Hoành nỗ lực như thế nào.
Đường Tử Thiến thẳng thắng vô tư, nói: "Mời vào, tôi đang dọn dẹp trong lều."
Nghiêm Thiên Lỗi và Nhiễm Tĩnh cùng nhau bước vào, Nghiêm Thiên Lỗi quan sát hoàn cảnh trong lều một chút, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Hoành, người không hề nhiệt tình: "Anh cần một tiếng làm gì?"
Cố Hoành: "Ngủ."
Nghiêm Thiên Lỗi nhướng mày: "Một người ngủ có ý nghĩa gì."
Khoe khoang đêm nay mình có thể không cần ngủ một mình à?
Cố Hoành khinh thường: "Anh còn chưa đi?"
"Gấp cái gì, không đến thăm anh một lần sẽ có lỗi với tình cảm của chúng ta." Nghiêm Thiên Lỗi xoay người nhìn Đường Tử Thiến, sau đó nói với Cố Hoành: "Không giới thiệu một chút?"
Đường Tử Thiến tự chủ động giới thiệu bản thân: "Chào anh, tôi là Đường Tử Thiến, trợ lý của Cố Hoành."
"Chào cô. Nghiêm Thiên Lỗi, bạn trai của Nhiễm Tĩnh."
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Đường Tử Thiến mỉm cười giải thích: "Mỗi ngày Nhiễm Tĩnh đều nhớ đến anh."
Nhiễm Tĩnh bị chọc thủng, xẩu hổ nói: "Tôi nào có mỗi ngày nhớ tới?" Có cũng không thể thừa nhận.
Nghiêm Thiên Lỗi rất hài lòng nhìn thoáng qua khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng của Nhiễm Tĩnh, đối với Đường Tử Thiến cũng rất có thiện cảm. Trong lòng nói không tệ, không hổ là người Cố Hoành thích: "Cố Hoành nhờ cô (chăm sóc)."
Cố Hoành liếc Nghiêm Thiên Lỗi một cái.
Đường Tử Thiến vẫn luôn bị Nhiễm Tĩnh trêu chọc, bây giờ lại bị Nghiêm Thiên Lỗi trêu chọc. Tại sao lại như vậy? Cô đại khái đoán được.
"Tôi sẽ vì Cố tiên sinh làm việc hết mình."
Nghiêm Thiên Lỗi cười: "Là một trợ lý tốt nghiêm túc, có trách nhiệm, nếu như không làm cho Cố Hoành, thì tới làm cho Nhiễm Tĩnh nha, tiền lương tùy cô ra giá."
Hai người này đều ở trước mặt Cố Hoành đào góc tường của anh, quả thật chính là công khai khiêu khích. Cố Hoành lạnh mặt: "Hai người vẫn nên dẹp bỏ ý nghĩ này đi."
Nghiêm Thiên Lỗi và Nhiễm Tĩnh rất ăn ý bật cười, không coi lời nói của anh ra gì. Nhiễm Tĩnh vỗ vỗ vai Đường Tử Thiến: "Tôi mỗi thời mỗi khắc đều hoan nghênh cô, đi theo tôi sẽ không tệ hơn đi theo anh ấy."
"Đường Tử Thiến." Cố Hoành nghiêm túc kêu gọi trợ lý của mình.
Đường Tử Thiến biết bọn họ đang nói giỡn, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Cố Hoành, cô có chút thoải mái khó hiểu.
"Có việc gì không? Cố tiên sinh." Đường Tử Thiến mở miệng dò hỏi, bước chân lại không động đậy. Cô đột nhiên có vốn liếng kiên cường.
Cố Hoành: "Lại đây."
"Làm gì?"
"Em cách xa bọn họ một chút."
"Tại sao?"
"Bọn họ không có ý tốt."
Nhiễm Tĩnh không phục, ôm Đường Tử Thiến: "Không có ý tốt chính là anh đó? Tử Thiến, tôi nói cho cô biết, đàn ông đều là lòng dạ khó lường, cho dù anh ấy nói thích cô gì đó, chỉ thích một mình cô, chỉ muốn ôm cô một cái, ngoài ra không làm gì hết, cô cũng đừng tin, đều là gạt người. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thật ra mục đích của bọn họ chỉ có một..."
"Nhiễm Tĩnh!"
"Nhiễm Tĩnh!"
Cố Hoành và Nghiêm Thiên Lỗi hai miệng đồng thanh, ngăn lời nói tiếp theo của Nhiễm Tĩnh lại.
Nhiễm Tĩnh ngậm miệng, vẫn là không nên phá hư hạnh phúc của Cố Hoành nhỉ, dù sao anh thức thời 2 3 chục năm rồi, ngẫm lại cũng rất thê lương.
Cố Hoành không do dự nói với Nghiêm Thiên Lỗi: "Có phải anh nên quản tốt bạn gái của anh không?"
Đối với lần này, Nghiêm Thiên Lỗi hổ thẹn: "Ừ, lát nữa tôi dẫn cô ấy về dạy dỗ thật tốt."
"Không cần đợi lát nữa, bây giờ anh dẫn cô ấy đi đi." Cố Hoành ra lệnh đuổi khách.
Nghiêm Thiên Lỗi gật đầu, lôi kéo Nhiễm Tĩnh rời khỏi. Nhiễm Tĩnh không tình nguyện: "Đợi một chút, em muốn hôn tạm biệt Tử Thiến."
Nghiêm Thiên Lỗi: "Cấm chạm lung tung vào người phụ nữ khác."
"Tử Thiến là người phụ nữ của em, đã từng ngủ với em!"
Nhiễm Tĩnh bị kéo đi.
*****
Hai ngày mưa xuống, cả đoàn phim cũng không có cách nào tiếp tục quay phim, xem dự báo thời tiết, mấy ngày sắp tới thời tiết vẫn như vậy.
Nền nhà trong lều trại đều thấm nước, làm ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt hàng ngày của mọi người.
Ngô đạo vung tay lên, nói: "Nghỉ! Thời tiết tốt lại đến, nhưng mà, mọi người tốt nhất đừng đi nơi nào quá xa, ví dụ như Maldives gì đó, cũng đừng tạo ra tin tức lộn xộn gì gì đó, giữ liên lạc điện thoại, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời quay lại đoàn phim."
Mọi người hoan hô, rốt cuộc có thể rời khỏi nơi này, trở lại xã hội hiện đại thôi, ở trong núi quá lâu, cũng sớm tách khỏi xã hội.
Kỳ nghỉ ngoài ý muốn, Cố Hoành hỏi Đường Tử Thiến: "Em muốn về nhà không?"
Đường Tử Thiến nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Để Lý Húc trở về đi, tôi đi theo anh." Thân thể của mẹ Lý Húc không khỏe, anh ta cũng lâu rồi chưa trở về. Tuy ngày thường dáng vẻ của anh ta đều rất lạc quan vui tươi hớn hở, nhưng hình như ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại về nhà, Đường Tử Thiến biết Lý Húc rất lo lắng.
Còn cô, một tháng trước đã trở về rồi.
Cố Hoành vừa nhìn đã biết, thật ra trong lòng cô muốn trở về, vì thế nói: "Hai người đều trở về đi."
Đường Tử Thiến vội vàng từ chối: "Không được, bên cạnh anh không có trợ lý sao được? Hơn nữa, có thể ngày mai ngày mốt phải trở lại đoàn phim. Thời gian quá gấp, tôi cũng không muốn trở về, rất phiền phức." Nơi này cách nhà cô rất xa, cô cũng phải chờ máy bay, cứ như vậy, tốn rất nhiều thời gian đi đường.
Cố Hoành trầm mặc chốc lát, nói: "Tôi cùng về với em." Trước kia quan hệ của hai nhà tốt như vậy, theo lý Cố Hoành nên đến thăm hỏi người lớn.
Song, Đường Tử Thiến nghe thấy đề nghị này thực sự bị dọa chết: "Không được!" Cô còn chưa suy nghĩ xong nữa(*), sao có thể gặp người lớn!
(*) Suy nghĩ là suy nghĩ chuyện làm bạn gái Cố Hoành đó mọi người.
Cô phản ứng quá lớn, Cố Hoành khẽ nhíu mày. Đường Tử Thiến đè sự kích động trong lòng xuống, nặn ra một nụ cười giải thích: "Mẹ tôi phải đi làm, không có thời gian rảnh, tôi không muốn trở về." Cho nên anh cũng đừng đi quấy rầy mẹ tôi.
Cố Hoành nhìn kỹ cô một cái, gật đầu nói: "Vậy thì em đi theo tôi nhé."
"Anh muốn đi đâu?"
Cố Hoành nghĩ nghĩ: "Gần đây có nơi nào chơi vui?"
Đường Tử Thiến biết những phong cảnh hấp dẫn ở nơi này, nhưng mà...: "Cho dù có chơi vui anh cũng không thể đi nha, sẽ rối loạn trật tự." Lúc trước cô đi theo minh tinh, đều hiểu rõ đi ra ngoài sẽ gặp phải tình huống gì, cũng sẽ lên Fanpage trên Tieba xem một cái. Dường như rất nhiều fan đem việc theo đuổi minh tinh trở thành chuyện quan trọng nhất, biết được định hướng, fans liền lũ lượt kéo đến.
(*) Fanpage:Đây là một trang được tạo ra để đại diện không chỉ cho một cá nhân mà còn cho cả cộng đồng, doanh nghiệp, tổ chức, thương hiệu...Fanpage sẽ là nơi kết nối tất cả các người dùng có chung một mối quan tâm đối với điều gì đó. Có thể họ có chung sở thích, chung mối quan tâm hay cùng ở một khu vực địa lý cụ thể.
Từ lúc trở thành trợ lý của Cố Hoành, tuy anh rất khiêm tốn, chưa bao giờ chú ý bản thân nổi tiếng bao nhiêu, nhưng Đường Tử Thiến vẫn thường lên mạng nhìn xem, bởi vậy cô biết nhóm fans của Cố Hoành khổng lồ thế nào, điên cuồng thế nào.
Anh đi trên đường lớn, nhất định gặp rất nhiều fans của anh, đến lúc đó đừng nói dạo chơi, ngay cả có thể rời khỏi hay không cũng khó nói. Người cô nhỏ bé, lại không mở đường cho anh được.
Vì lý do an toàn, tốt hơn vẫn là đừng để anh chạy lung tung.
Cố Hoành hơi buồn bực, danh tiếng mang đến phiền phức rất lớn cho cuộc sống.
"Nếu không, tìm một Làng du lịch ở thả lỏng một chút nhé?" Đường Tử Thiến biết hình như mỗi nơi đều có Làng du lịch đặc biệt dành cho người nổi tiếng và đại gia nghỉ dưỡng, sự an toàn sự bảo mật rất được bảo đảm.
Cố Hoành đồng ý, Đường Tử Thiến cùng với Lý Húc đi tìm hiểu, không tốn thời gian bao lâu, bọn họ đã tìm được, bàn bạc với Cố Hoành một phen, sau đó gọi điện thoại đặt trước rồi xuất phát, Lý Húc thì về nhà.
Làng du lịch không xa, đi xe đến cũng chỉ hơn một tiếng. Đoàn phim có vài chiếc xe, Đường Tử Thiến cảm thấy so với gọi xe taxi, tốt hơn vẫn là hỏi đoàn phim trước, có xe nào tiện đường hay là có ai rảnh đưa đi một chút không.
Đại Lưu tổ Đạo cụ nói: "Kế Hạo Nhiên cũng đến chỗ đó, tôi mới vừa nhận lời đưa anh ấy đi, bây giờ vừa đúng lúc, hai người có thể đi cùng."
Vì thế, trên xe đến Làng du lịch, vị trợ lý hơi mập của Kế Hạo Nhiên ngồi ở ghế phụ, Cố Hoành với Kế Hạo Nhiên và Đường Tử Thiến ngồi ở ghế sau, Đường Tử Thiến ngồi ở giữa.
Kỳ thật Cố Hoành cũng không thích sự sắp xếp như vậy, Kế Hạo Nhiên này, trước kia anh không có để ý, nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã biết người này cũng không đơn giản vô hại như bên ngoài. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau đó biết được ở trong giới, nhân duyên của anh ta rất tốt, danh tiếng cũng rất tốt, điều này càng xác định ấn tượng đầu tiên của Cố Hoành đối với anh ta.
Về việc chọn cùng Làng du lịch lần này, không biết là trùng hợp hay là thế nào. Phải biết rằng, khách du lịch của thành phố này cũng không tệ, Làng du lịch rất nhiều, bọn họ chọn chỗ này cũng không phải tốt nhất sang trọng nhất.
Nhưng mà việc đã đến nước này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, yên lặng theo dõi biến đổi.
Xe đang lái trên quốc lộ, cây Dương(**) cao lớn ở hai bên đường, bởi vì do trời mưa, rất nhiều lá cây đều bị rụng xuống, nằm xếp lớp ở ven đường. Phong cảnh vẫn rất đẹp, đáng tiếc Đường Tử Thiến không ngồi ở cạnh cửa sổ, không thể thưởng thức kỹ được.
Đại Lưu là một người thích nói chuyện, trên đường vẫn luôn đang nói cười, trợ lý Kế Hạo Nhiên và Cố Hoành đều là người trầm tĩnh, vì thế trên xe chỉ có Kế Hạo Nhiên và Đường Tử Thiến đáp lời anh ta, ngược lại trò chuyện rất vui vẻ.
Xe chạy đến một đoạn đường gập ghềnh, trò chuyện quá vui nên Đường Tử Thiến không chú ý, bị xóc nẩy một cái, cả người xông về phía trước. Vào lúc này, hai cánh tay đều có người bắt lấy.
Cố Hoành và Kế Hạo Nhiên đều giữ cô lại, Kế Hạo Nhiên nhìn về phía cô ôn nhu mỉm cười: "Thật may không đụng vào." Anh ta lịch sự buông cô ra, nắm lâu quá chính là mạo phạm, anh ta vẫn luôn có danh tiếng phong độ lịch sự.
Cố Hoành không nói gì, trên mặt cũng không có nở nụ cười, và quan trọng nhất chính là, anh không buông tay.
Đường Tử Thiến bị nắm lấy hơi khó chịu, muốn kêu anh buông tay, nhưng mà lúc nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, thì không dám lên tiếng.
Hình như tâm tình của Cố tiên sinh không tốt nha.
Cô hiểu, Cố Hoành vẫn luôn thích độc lai độc vãng(*), huống chi là còn đồng hành với một người mà anh không thích lắm.
(*) Độc lai độc vãng: một mình đi về.
Chỉ hy vọng sau khi đến Làng du lịch thì mạnh ai nấy chơi.
__________
(**) Cây Dương: