Đó là tiếng của Đường Tử Thiến.
Cố Hoành biến sắc, xoay người bước nhanh trở lại, đột nhiên mở cửa phòng trang điểm ra.
Đường Tử Thiến và Lục Đan Ny đang đứng đối diện nhau, Phương Lan kéo tay của Lục Đan Ny. Đường Tử Thiến che mu bàn tay, cắn chặt môi, biểu cảm đau đớn. Trên tay cô vẫn còn chút cà phê chảy xuống, nhìn xuống phía dưới, thì thấy cà phê đổ đầy trên đất.
Cố Hoành vẻ mặt lạnh lùng, đi thẳng tới trước mặt Đường Tử Thiến, gỡ cái tay cô đang che mu bàn tay ra xem. Làn da vốn dĩ trắng nõn mịn màng, lúc này cả mu bàn tay đều là màu đỏ chói mắt.
Hơi thở Cố Hoành dần dần nặng nề, mím chặt môi, kéo Đường Tử Thiến đi ra ngoài.
Bỗng chốc Lục Đan Ny đưa cánh tay ra ngăn anh lại: "Đường Tử Thiến là trợ lý của tôi."
Lúc nãy Cố Hoành vẫn không nhìn cô ta, bây giờ đảo mắt nhìn qua, ánh mắt của anh chứa đầy hàn ý, Lục Đan Ny trong nháy mắt sợ hãi.
"Sau này không phải." Anh kiềm chế tức giận cảnh cáo.
Hôm nay Lục Đan Ny đã bị bực tức quá nhiều rồi, cô ta hất cằm lên. Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì, đã bị Cố Hoành đẩy ra, té ngã xuống đất.
Mặt đất đều là cà phê, cô ta vừa đau vừa bẩn, tức giận hét to.
Cố Hoành kéo Đường Tử Thiến, đi rất nhanh.
Lực nắm tay của anh rất lớn, Đường Tử Thiến giãy dụa mãi không ra: "Anh buông tôi ra."
"Im miệng!" Cố Hoành cũng không quay đầu lại, giọng điệu rất hung dữ.
Đường Tử Thiến bị sự giận dữ của anh làm cho kinh sợ, thật sự im miệng.
Cố Hoành dẫn cô đến nhà vệ sinh, mở vòi nước, dùng nước rửa mu bàn tay cô.
Lạnh nóng hòa trộn lẫn nhau, đau đớn đánh sâu vào giác quan Đường Tử Thiến, cô nhịn không được "Hừ hừ", tay hơi run rẩy.
Khuôn mặt Cố Hoành như sương lạnh, nói với Lý Húc: "Cậu đi lấy thuốc trị bỏng."
"Tôi đi ngay." Bây giờ Lý Húc cũng đau lòng muốn chết, lập tức chạy đi lấy thuốc.
Nước lạnh chảy ra một chút, Đường Tử Thiến đã không còn đau lắm. Vẻ mặt Cố Hoành thật dọa người, Đường Tử Thiến hơi hoảng sợ.
"Tôi không sao." Cô nhỏ giọng nói. Mu bàn tay cô chỉ đỏ thôi, không có bọc nước, không có rách da.
Cố Hoành rốt cuộc quay đầu lại nhìn cô, nhưng mà ánh mắt đó...
Đường Tử Thiến để tay lên ngực tự hỏi, có phải mình đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo(*) với anh rồi không?
(*) Đại nghịch bất đạo: tội ác to lớn.
Nhưng mà, bây giờ rõ ràng anh đang làm một vài hành động không bình thường với cô. Vừa rồi anh thậm chí còn tự ý làm chủ, nói cô sau này không còn là trợ lý của Lục Đan Ny. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tuy là sau khi trải qua chuyện lần này, có lẽ cô làm không nổi nữa, nhưng cũng không phải do Cố Hoành quyết định.
"Vì sao anh lại đối với tôi như vậy." Đường Tử Thiến lấy dũng khí hỏi.
Cố Hoành nhìn vào mắt cô: "Cô nhìn không ra sao?"
Đường Tử Thiến lắc đầu.
"Thuốc trị bỏng đến rồi đây!" Lý Húc vọt vào giống như một cơn gió.
Bầu không khí bị phá vỡ, Cố Hoành còn chưa kịp cất tiếng nói thì đã hết cơ hội rồi.
Động tác của Lý Húc nhanh chóng mở nắp thuốc trị bỏng ra, theo thói quen đưa tới tay Cố Hoành. Sau đó anh ta nhất thời hối tiếc, anh ta vốn định tự mình bôi thuốc cho Đường Tử Thiến.
Đường Tử Thiến: "Tôi tự làm là được." Hiện tại tim cô đập loạn, rất khẩn trương, vừa rồi xém chút nữa cô cho rằng Cố Hoành nói thích mình.
Điều này sao có thể chứ.
Cô cảm thấy xấu hổ vì bản thân tự mình đa tình.
Cố Hoành giống như không nghe thấy lời nói của cô, bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay, sau đó nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, động tác bôi thuốc mỡ nhẹ nhàng.
Một vòng, lại một vòng, nhẹ tựa như lông vũ, ôn nhu mềm mại, như thể quét đến trái tim cô.
Cô biết đây là bởi vì anh dựa vào quá gần, hormone của anh đang xâm nhập vào cô.
Điều này rất nguy hiểm!
Bôi thuốc xong, Đường Tử Thiến lập tức rút tay về, tránh đi ánh mắt của Cố Hoành: "Cám ơn Cố tiên sinh, tôi đi trước."
Cô còn chưa kịp đi, cánh tay đã bị Cố Hoành nắm lại.
Đường Tử Thiến một mặt kinh ngạc.
Lý Húc cũng rất kinh ngạc.
"Cô chờ tôi một chút, tôi thay quần áo xong rồi đưa cô về." Cố Hoành buông tay, trầm ngâm một lát, nhìn về phía Lý Húc: "Cậu trông chừng cô ấy."
Đường Tử Thiến bây giờ rất ngốc, lúc Lục Đan Ny khiến cho cô bị ủy khuất Cố Hoành đã bắt lấy tay cô, tất cả đều biến mất không thấy, thay vào đó chỉ còn lại cảm xúc phức tạp.
Rốt cuộc Cố Hoành muốn làm gì?
Đường Tử Thiến bị Lý Húc dẫn vào một căn phòng trống bên cạnh phòng trang điểm, Đường Tử Thiến khuyên can mãi, nhưng anh ta không chịu cho cô đi, còn nói nếu cô đi sẽ khiêng cô trở lại, giống như cảnh diễn mà cô đã diễn vậy.
Sự uy hiếp này đối với Đường Tử Thiến mà nói, rất có tác dụng.
Cố Hoành thay đổi quần áo rất nhanh đi ra: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Đường Tử Thiến hỏi.
"Về khách sạn ăn cơm."
"Không phải buổi chiều anh còn phải quay phim sao? Ở đoàn phim ăn là được rồi, vẫn còn cơm hộp mà."
"Tôi xin nghỉ."
Đường Tử Thiến và Lý Húc nghe xong đều rất kinh ngạc, Đường Tử Thiến hỏi: "Tại sao anh phải xin nghỉ?"
Cố Hoành rủ mắt nhìn tay cô một cái: "Cô bị thương, tôi không có tâm trạng quay phim."
Đường Tử Thiến: "..."
Lý Húc: "..."
Đường Tử Thiến ngốc một trận, sau đó cẩn thận suy nghĩ những lời này, cô cảm thấy những lời này hết sức khó hiểu.
Về phần Lý Húc, anh ta thất tình, thất tình nặng nề.
Đường Tử Thiến đứng ở chỗ cũ, không đi.
Cố Hoành bất đắc dĩ, đứng ở trước mặt cô, anh sắp xếp lại các câu từ, nhưng thất bại, lấy chuyện hồi nhỏ ra nói, anh nói không nên lời: "Đi ăn cơm trước, ăn xong rồi tôi sẽ nói cho cô nghe."
Đường Tử Thiến ngẩng đầu nhìn anh, tựa như đang phân biệt anh có phải là người tốt hay không.
Lý Húc đứng ở một bên nhìn hai người, đột nhiên có cảm giác làm bóng đèn mãnh liệt.
Đường Tử Thiến nghĩ nghĩ, gật đầu.
Ba người cùng nhau rời khỏi phim trường.
Buổi trưa ánh nắng gay gắt, ở bên ngoài phim trường vẫn có rất nhiều phóng viên và fans ngồi canh như cũ.
Nam nữ chính trong tin tức bát quái hot nhất mấy hôm nay đều ở chỗ này, các phóng viên đều muốn là người đầu tiên lấy được tin tức. Còn fans thì muốn tận mắt nhìn thấy một cặp xứng đôi.
Lúc Cố Hoành đi ra, đám người lập tức từ chỗ bóng mát vây lại. Các fans ngồi canh coi như kiềm chế, sẽ không cố gắng chen lên, nhưng mấy tên phóng viên này thì không giống vậy, giơ micro máy chụp ảnh lên, hận không thể kề sát người Cố Hoành.
Theo thói quen nghề nghiệp, nhìn thấy một đám người xông tới, Đường Tử Thiến bước lên phía trước Cố Hoành, tính cùng Lý Húc bảo vệ Cố Hoành.
Cố Hoành bắt lấy cổ tay bị thương của cô, kéo đến bên người, không để chỗ bị thương của cô bị đụng trúng.
Phóng viên mặc kệ những chuyện này, đã chụp ảnh và ghi hình, một chuỗi vấn đề cũng cùng lúc hỏi tới.
"Xin hỏi có phải anh đang hẹn hò với Chu Mạn Di không?"
"Hai người hẹn hò bao lâu rồi?"
"Có phải hai người phim giả tình thật không?"
Lực chú ý của Cố Hoành vẫn luôn đặt trên người Đường Tử Thiến, mấy vấn đề này anh cũng không muốn để ý tới.
Lý Húc ngăn cản đám phóng viên: "Về chuyện đó chúng tôi đã đưa ra câu trả lời, đối với những bài viết giả tạo không có thật này, chúng tôi sẽ không trả lời lại. Xin các vị phân biệt đúng sai, đừng tin tưởng lời đồn giả tạo. Được rồi, Cố Hoành vừa mới quay xong, vẫn chưa ăn cơm, xin các vị nhường đường một chút."
Phóng viên giải trí đâu dễ dàng bỏ qua như thế, bọn họ căn bản không để ý tới Lý Húc, tiếp tục quấn lấy quanh Cố Hoành hỏi, bọn họ muốn chính miệng Cố Hoành trả lời, như vậy, sẽ có rất nhiều thứ để viết.
Các phóng viên ở vòng trong đã chiếm lấy được vị trí tốt, những phóng viên bên ngoài không cam lòng, liều mạng chen vào bên trong. Đám người chen chen lấn lấn, một phóng viên khiêng máy quay lảo đảo một cái. Mắt thấy máy quay cồng kềnh sắp đụng vào, Đường Tử Thiến phản xạ có điều kiện đưa tay ngăn cản, Cố Hoành vội vàng đẩy máy quay ra, bảo vệ Đường Tử Thiến.
Mặc dù vậy, một góc máy quay vẫn đụng trúng mu bàn tay Đường Tử Thiến.
Làn da bị phỏng, đụng vào một chút cũng sẽ đau, huống chi là bị máy quay cứng ngắc đụng phải. Đường Tử Thiến khẽ hừ một tiếng.
Cố Hoành lập tức nắm tay cô lên kiểm tra: "Có bị thương không?"
Một mảnh đỏ hiện ra, có một chỗ da đã ứa máu.
Cố Hoành luôn nhẫn nhịn đột nhiên khẩu khí lớn lên, khí thế nghiêm nghị: "Cô ấy bị thương, xin mọi người tránh ra."
Đám người huyên náo trong nháy mắt an tĩnh lại.
Đường Tử Thiến bị phỏng ở mu bàn tay nhìn thấy mà sợ, mọi người đều thấy được, bây giờ làm cho người ta thương càng thêm thương, ảnh đế tức giận là chuyện bình thường.
Tuy lời nói của Cố Hoành đơn giản, nhưng tất cả đều biết đây là sự cảnh cáo cuối cùng dành cho họ.
Đường Tử Thiến rất sợ Cố Hoành sẽ xung đột với phóng viên, âm thầm đẩy đẩy tay anh, lúc anh nhìn đến cô, cô dùng ánh mắt khuyên ngăn anh.
Cố Hoành mím môi, để cho cô yên tâm.
Anh lại lần nữa đem tầm mắt chuyển về phía trước, nhìn về phía ống kính trước mặt nói: "Đối với chuyện tình cảm, có lẽ tôi sẽ không công khai, nhưng nếu tôi đã bày tỏ thái độ, thì chắc chắn sẽ không nói dối. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Bao gồm cả việc người đại diện hay trợ lý thay mặt tôi bày tỏ thái độ."
Sau khi nói xong, Cố Hoành dắt tay Đường Tử Thiến, bước về phía trước.
Các phóng viên tự động tránh ra, cũng không còn ai tiếp tục đặt câu hỏi.
Trên đường về khách sạn, bên trong xe rất yên tĩnh. Cố Hoành vẫn luôn nắm tay Đường Tử Thiến, khuôn mặt lạnh lùng không nói chuyện, vì vậy mà Đường Tử Thiến và Lý Húc cũng không dám mở miệng.
Đường Tử Thiến luôn muốn kêu anh buông tay cô ra, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh một cái liền thôi.
Cứ để cho anh nắm đi, vẫn tốt hơn bị anh hung dữ.
Khi xuống xe, Cố Hoành mới buông tay Đường Tử Thiến ra, trước khi xuống xe anh kêu Lý Húc đi mua cơm trưa đem lên lầu, món ăn phải thanh đạm.
Cố Hoành đưa Đường Tử Thiến vào phòng, trong phòng không khí oi bức, máy điều hòa mới vừa được mở.
Cố Hoành quay phim vốn đã đổ rất nhiều mồ hôi, sau đó cũng không đi tẩy trang thật kỹ, cộng thêm tâm tình hơi nóng nảy, nên anh muốn đi tắm rửa.
"Cô ngồi đó trước đi, tôi đi tắm."
Bây giờ khác với trước kia, không hiểu sao Đường Tử Thiến hoảng hốt.
Phát hiện phản ứng của cô, rốt cuộc Cố Hoành cũng cười: "Yên tâm, tôi sẽ không ăn cô."
Đường Tử Thiến: "..." Nói như vậy mới khiến cô không yên tâm nha.
Cố Hoành tắm rửa vài phút thì đi ra, anh mặc bộ đồ gọn gàng ở nhà màu xám trắng, nhìn thế này ôn hòa hơn rất nhiều.
Đường Tử Thiến ngồi trên ghế sô pha dài, bên cạnh còn có hai ghế sô pha đơn để lại cho Cố Hoành và Lý Húc ngồi.
Nhưng Cố Hoành lại ngồi bên cạnh cô, chỉ cách nửa cánh tay.
Đường Tử Thiến rất muốn đổi chỗ ngồi, Cố Hoành cách quá gần, cô không có cách nào suy nghĩ được.
Nhưng mà cô không dám động, bởi vì biết sẽ làm cho Cố Hoành không vui.
"Cố tiên sinh, anh có lời gì muốn nói thì nói ra đi."
Trên đường trở về, Đường Tử Thiến đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, cô đoán chắc Cố Hoành là học sinh nghèo rất lâu trước kia đã từng được ba cô giúp đỡ, mặc dù bây giờ Cố Hoành hoàn toàn không có bóng dáng của học sinh nghèo khó, nhưng thế giới to lớn này chuyện lạ gì cũng có. Nếu suy đoán của cô là đúng, có thể giải thích được vấn đề ở lần đầu tiên gặp mặt vì sao anh hỏi tình hình của gia đình cô, cũng có thể lý giải được vì sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy.
Cố Hoành hít sâu một hơi, thú thật anh còn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào mới khiến cho cô tin tưởng bọn họ đã từng quen biết.
Đường Tử Thiến cho rằng đối phương nói không nên lời là vì đã từng có cuộc sống khốn khổ, vì thế giúp anh nói: "Anh là học sinh từng được ba tôi giúp đỡ sao?"
Cố Hoành: "..."
Đường Tử Thiến tự động đem phản ứng của anh hiểu thành "Làm sao cô đoán được", nên cô buông tảng đá lớn trong lòng xuống, thoải mái cười một cái: "Trước kia lúc ba tôi còn làm ăn thuận lợi đã từng giúp đỡ mấy vị học sinh, sau này việc làm ăn của ông ấy thất bại, cũng cố gắng tiếp tục giúp đỡ thêm một năm, nhưng sau này quả thật không còn dư dả chút nào, hết cách, mới không giúp đỡ nữa. Bởi vì chuyện này, ông ấy vẫn luôn tiếc nuối. Thật may, anh còn nhớ ông ấy."
Biết cô hiểu lầm, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng vui mừng của cô, Cố Hoành im lặng.
"Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ để ở trong bụng, tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai, tôi thề!" Đường Tử Thiến nhấc tay lên thề.
Cố Hoành bắt lấy tay cô để xuống: "Vậy em đồng ý làm trợ lý của tôi không?"
(Lúc này mối quan hệ cũng thân thiết rồi, nên Hi đổi cách xưng hô của Cố Hoành là "Tôi – Em" cho thân hơn nhé. Còn cách xưng hô của Đường Tử Thiến thì vẫn giữ nguyên).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...