Cửa phòng sinh mở ra, hộ sinh ôm đứa bé ra ngoài.
Lâm Hạo bước đến.
“Em gái tôi sao rồi?”
“Cô Quý mất nhiều máu, đã hôn mê đang được cấp cứu….”
Sau đó hơi ngập ngừng…
“Dr.Waldo, xin lỗi…tình hình không được khả quan lắm.”
Lâm Hạo cau mày, anh tuy là bác sĩ, còn là bác sĩ nổi tiếng, nhưng dù sao chuyên ngành của anh cũng là nội ngoại khoa, đối với khoa phụ sản anh cũng chỉ biết được chút ít…
Nhưng người bên trong lại là công chúa nhỏ của anh, anh cần vào xem tình hình bên trong. Không chần chờ, anh với tay ấn điện thoại gọi đi.
“Alo…viện trưởng…”
Trình phu nhân nhận đứa bé từ tay hộ sinh, theo hướng dẫn đến khu vực hồi sức sơ sinh Lâm Tư Mỹ cũng đi cùng.
***
Trình Thiên Vũ nắm chặt tay Quý Dư không buông, anh đau lòng đến hít thở cũng khó khăn. Chưa bao giờ Trình Thiên Vũ cảm thấy sợ hãi như thế này.
Khoảnh khắc anh bước vào phòng sinh với mùi máu tanh nồng. Nhìn thấy sắc mặt Quý Dư nhợt nhạt nằm trên bàn sinh, nửa người toàn là máu, ngực phập phồng rất khẽ, tưởng chừng như đã rời khỏi thế gian này. Đột nhiên có rất nhiều hình ảnh đan xen trước mắt anh, rốt cuộc cũng ghép được thành hoàn chỉnh.
Anh nhớ ra rồi, tất cả đều là ký ức hạnh phúc giữa anh và Quý Dư, nhưng sao lại tìm được nó nhờ bằng máu và nước mắt của cô.
Quý Dư em không được xảy ra chuyện, anh thật sự không biết phải sống thế nào khi mất em!.
Không biết bao nhiêu túi máu được chuyển vào cơ thể cô nhưng sắc mặt nhợt nhạt vẫn không có tiến triển.
Trình Thiên Vũ thẩn thờ đứng sang một bên để tiện cho việc cấp cứu.
Cửa phòng phẫu thuật lại bị đẩy ra, người tới mặc quần áo vô khuẩn thật dày, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Trình Thiên Vũ vẫn nhận ra.
“Anh, cứu em ấy…”
Lâm Hạo gật đầu trấn an Trình Thiên Vũ, sau đó bắt đầu vào việc chính.
“Nói rõ tình hình”
“Dr.Waldo, vẫn không cầm được máu”
“Chuẩn bị cấp cứu”
***
Trời sáng Quý Dư mới được đẩy ra ngoài, Trình Thiên Vũ theo sát bên cạnh cô.
Lâm Hạo đã thay đồ, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Vừa bước vào phòng đã hất cằm ra hiệu với Trình Thiên Vũ.
Hai người đàn ông sánh bước ra ngoài hành lang. Thấy Trình Thiên Vũ cứ đi ba bước thì quay đầu lại nhìn Quý Dư một cái, không thể xem như không thấy.
“Em ấy không sao rồi, tỉnh lại sẽ ổn thôi”
“Nhưng do mất quá nhiều máu, cần phải tịnh dưỡng lại một thời gian”
Trình Thiên Vũ im lặng không nói, hiện giờ tâm trí anh đều đặt hết lên người cô gái nhỏ, Lâm Hạo nhìn về xa xăm, trầm giọng.
“Trình Thiên Vũ mọi chuyện xảy ra không phải do ngoài ý muốn”
Trình Thiên Vũ chấn động, còn sợ mình nghe lầm hỏi lại.
“Có kẻ động tay động chân?”
Lâm Hạo lạnh lẽo nheo mắt, gật đầu.
“Tôi xét nghiệm thử máu của tiểu Dư thì phát hiện ra một loại thuốc có tác dụng hỗ trợ lưu thông máu, nhưng do dùng quá liều lượng cho phép nên xảy ra hiện tượng máu loãng…một khi xuất huyết sẽ không cầm máu được”.
Ánh mắt Trình Thiên Vũ trở nên âm u, toàn thân phát ra khí lạnh.
Làm vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng Quý Dư.
Trình Thiên Vũ nghĩ đến gì đó định quay đi thì Lâm Hạo hiểu ý lên tiếng trước.
“Yên tâm, Hàn Viễn đi trích xuất camera rồi, nói cậu ta là hacker cũng không sai”
Trình Thiên Vũ hít sâu một hơi.
“Tôi vào với cô ấy trước”.
***
Trình phu nhân nhìn con trai bà ngồi thất thần bên cạnh giường bệnh, vẫn chưa nhìn mặt đứa nhỏ thở dài.
Lần này con dâu ngoan của bà sinh con vô cùng nguy hiểm, có thể nói là đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Nên bầu không khí đáng ra nên vui vẻ lại bị sự lo lắng thay thế. Không có chút niềm vui nào khi chào đón sinh mệnh mới.
Trình Kiến Quốc chống gậy đi tới vỗ vai Trình Thiên Vũ, suy nghĩ thấu đáo lên tiếng.
“Con bé rồi sẽ tỉnh lại thôi, tới đây xem con gái đi…”
“Có người ba nào như con…dù thế nào cũng do con bé dùng nửa cái mạng để sinh ra”.
Trình Thiên Vũ lúc này mới có phản ứng, anh luyến tiếc buông bàn tay lạnh lẽo không có một chút hơi ấm của Quý Dư ra.
Mặc dù người nằm trên giường vẫn nhắm nghiền mắt nhưng anh vẫn nói khẽ.
“Anh đi xem con gái một chút…sẽ quay lại ngay”
Trình Thiên Vũ nhìn chăm chú đứa bé trong nôi, đứa bé xinh đẹp ngọt ngào như kẹo, đang mở đôi mắt ngây thơ, to tròn ra nhìn xung quanh, miệng nhỏ chu lên cứ như thổi bong bóng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Trình Thiên Vũ ánh mắt ấm áp cười khẽ.
“Cục cưng…xinh đẹp hệt như mẹ con”
“Mẹ khó khăn lắm mới sinh ra con, phải ngoan ngoãn không được quấy”
“Mẹ mệt nên đã ngủ thật say, khi nào mẹ thức ba bế con đi gặp mẹ, hah”
Lâm Vận quan sát hết thảy từ đầu đến cuối không khỏi cảm thán.
Xem ra con gái ông thật sự đã tìm đúng người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...