Trình Thiên Vũ và Tống Hy đuổi đến nơi thì thấy Lâm Tư Mỹ đang đứng cạnh xe, hai mắt đỏ hoe.
Lâm Tư Mỹ thấy hai người họ đến, tảng đá trong lòng ruốt cuộc cũng rơi xuống. Thật ra một thân một mình đứng đợi ở chỗ này, xung quanh hoàn toàn không có một bóng người, cô cũng rất sợ hãi.
Nhưng Quý Dư bảo cô ra xe trước ắc hẳn là có lý do, cô cũng không thể tiếp tục liên lụy chị ấy được.
Nổi sợ hãi từ tối qua đến bây giờ hoá thành nước mắt rơi xuống không ngừng.
Tống Hy vừa xuống xe thấy Lâm Tư Mỹ khóc không ngừng thì cứng đờ người.
Anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nước mắt phụ nữ thôi có được không?
“Này, em có sao không?”
Lâm Tư Mỹ, tay khép chặt vạt áo, lắc đầu.
Trình Thiên Vũ quan sát Lâm Tư Mỹ từ trên xuống dưới. Ánh mắt dừng lại ở chiếc áo khoác của Quý Dư giọng âm trầm.
“Nín đi, Quý Dư đâu”
Đáp lại anh chỉ có tiếng híc híc mũi.
Trình Thiên Vũ nhìn xung quanh hết một lượt, không nhìn thấy Quý Dư nóng ruột quát lên.
“Trả lời”
Lâm Tư Mỹ đang sục sùi, nghe Trình Thiên Vũ quát giật mình nức nở khóc to hơn.
“Chị…ch…ị ấy không sao, sẽ ra ngay”
Tiếng khóc của Lâm Tư Mỹ ở nơi hoang vu như thế này thật sự rất vang dội.
Trình Thiên Vũ không thể nào tập trung suy nghĩ được. Anh bèn ném chìa chìa khóa sang cho Tống Hy. Đánh ánh mắt ý tứ qua Lâm Tư Mỹ.
“Cậu đưa Tư Mỹ về trước đi”
Tống Hy bắt lấy chìa khóa xe, giọng không còn ngả ngớn nữa.
“Còn anh thì sao?”
“Tôi vào trong tìm Quý Dư”
Tống Hy lắc lắc chìa khóa, nhìn về hướng nhà kho sau đó lại nhìn Trình Thiên Vũ vẻ mặt nặng nề.
“Không cần giúp à”
Chỉ thấy Trình Thiên Vũ nheo mắt nhìn về hướng đường lớn.
“Không cần, người của tôi cũng sắp đến rồi”
Tống Hy bế Lâm Tư Mỹ lên xe, lúc đi ngang qua không quên nhắc nhở.
“Cẩn thận đấy”
Trên một chiếc xe tải chở hàng đậu cách đó không xa. Hàn Hiểu Khê buông ống nhòm xuống, cười dữ tợn. Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cô ta.
…****************…
Quý Dư tìm lấy một sợi dây thừng cột chặt bọn chúng lại với nhau.
Ừm…một chụm hai tên, còn chụm kia ba tên.
Chúng chỉ bị ngất, đề phòng bọn chúng tỉnh lại tìm cách bỏ trốn.
Cô vừa ra đến nơi đã nhìn thấy Trình Thiên Vũ đang chuẩn bị đi về hướng cô.
“Anh tìm em à?”
Trình Thiên Vũ thấy Quý Dư bình an trở ra thì thở phào, nhìn trên dưới qua một lượt thấy cô không bị thương thì ôm cô vào lòng.
“Sau này có việc thì nói ra, anh sẽ giúp”
“Vâng”
Quý Dư gật gù nghe lời nhưng ánh mắt thoáng qua tia ranh mãnh, đúng lúc Trình Thiên Vũ nhìn thấy anh bất lực thở dài.
“Em đó, thích đánh nhau như thế à”
Quý Dư chóp mắt tỏ vẻ vô tội.
“Sau này anh đánh đấm giúp em, em chỉ cần ngoan ngoãn thôi được không?”
“Anh máu M à, lại thích chắn tai họa cho em”
Trình Thiên Vũ bật cười, nhẹ nhàng thỏ thẻ vào tai.
“Không, anh máu dâm”
Quý Dư dở khóc dở cười, tên này càng ngày da mặt càng dày.
Quý Dư thuận lợi ra đến đường lớn, trong lòng không khỏi bất an.
Đang suy nghĩ, Quý Dư không chú ý tới động tĩnh xung quanh.
Đột nhiên Hạo Hiên vừa mới lái xe đến, mở cửa xe chạy ra hét lên.
“Trình tổng, thiếu phu nhân, mau tránh ra…”
Quý Dư sửng sốt, nghe thấy sau lưng có tiếng động cơ lớn. Ở con đường này, thỉnh thoảng có xe hàng đi qua cũng là chuyện bình thường nên cô không để ý đến.
Cô xoay người nhìn lại thì chỉ thấy một chiếc xe tải chở hàng đang chạy trên đường lớn bỗng bẻ lái vọt lại đây.
Lúc chiếc xe tới gần, cô nhìn rõ người trong xe là Hàn Hiểu Khê, tốc độ chiếc xe lao tới cực nhanh.
Nhắm đến chỗ hai người lao thẳng đến như một mũi tên.
Với tốc độ như thế thì có tránh thế nào cũng không được.
Không ngờ Hàn Hiểu Khê mất công sắp xếp nhiều như vậy nhưng thứ thật sự lấy mạng cô lại chờ ở đây, mục tiêu là cả hai người họ.
Xem ra cô không thể tránh được một kiếp này rồi, có lẽ hôm nay phải chết ở đây thôi…
Quý Dư nhìn sang Trình Thiên Vũ đối diện với ánh mắt thâm tình của anh cô mỉm cười.
Nhưng mà….Trình Thiên Vũ anh phải sống!!!
Cô đưa tay đẩy Trình Thiên Vũ ra khỏi đây nhưng anh hành động trước cô.
Đột nhiên có một lực rất lớn đẩy cô ra.
Cú đẩy rất mạnh, Quý Dư liên tục lui về phía sau, ngã ra mặt đất.
“Đừng…mà…Thiên Vũ…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...