Quý Dư vừa được hầu tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ màu nude, vui vẻ, sảng khoái chui vào trong chăn.
Trái ngược với Trình Thiên Vũ mặt đen như đít nồi, cúi nhìn tiểu Vũ đang dựng đứng sừng sững sau lớp vải, thở dài.
Anh bị ấm đầu mới đi đồng ý cái yêu cầu chết tiệt này của cô!
Quý Dư nhắm mắt lại định đi tìm chu công thì chăn bị kéo mạnh. Cô mở choàng mắt ra thì nhìn thấy Trình Thiên Vũ đã chui tọt vào trong chăn.
“Làm gì, làm gì, anh định…á”
Quý Dư hoảng hốt co chân lên đạp anh, lại bị anh cầm lấy tách hai chân ra. Quý Dư đầy nghi hoặc vùng vẫy.
“Anh lại lên cơn gì nữa thế, đau…chổ đó còn đau”
“Đừng nhút nhích”
Bị Trình Thiên Vũ cảnh cáo, Quý Dư thôi không vùng vẫy nữa. Không nhúc nhích nhưng miệng vẫn phải hỏi.
“Anh làm gì thế?”
Trình Thiên Vũ ngẩn đầu lên từ giữa hai chân cô, cười khẽ.
“Thoa thuốc mỡ”
Cảm nhận được sự mát lạnh, cùng cảm giác dễ chịu phía dưới, cô mới yên tâm mặc cho anh bôi.
“Có thấy đỡ hơn không?”
“Có”
Bôi thuốc xong, Trình Thiên Vũ thở phào lau mồ hôi như vừa đánh trận xong.
Quý Dư được anh đỡ dậy, liếc nhìn thấy thứ tồng ngồng trong đũng quần anh, không sợ chết mà buông lời trêu ghẹo.
“E hèm…anh bạn nhỏ hình như lớn hơn rồi nhỉ?
“Câm miệng”
Trình Thiên Vũ thẹn quá hoá giận, quát lên.
Anh thành bộ dạng này là tại ai chứ, đồ không có lương tâm!
Nhìn bóng dáng chạy trối chết vào phòng tắm của Trình Thiên Vũ, Quý Dư ôm chăn cười sặc sụa.
“Đáng đời”.
***
Quý Dư được nhận đãi ngộ chăm sóc ngang ngửa hoàng thái hậu. Ăn cơm, đi tắm chỉ cần nhấc tay nhấc chân, Trình Thiên Vũ như nô tài theo sau cơm bưng nước rót cho cô.
Thỉnh thoảng sẽ vang lên đoạn đối thoại chẳng hạn như.
“Thiên Vũ xả bọt giúp em”
Xà phòng trơn trượt làm xúc cảm khi sờ lên da thịt cô càng nhân lên gấp nhiều lần, nhất là hai khoảng da thịt trước ngực. Nhưng Trình Thiên Vũ vẫn làm việc nghiêm túc. Cẩn thận xả nước sạch sẽ rồi chuyển sang chỗ khác, không có chút dâm ý nào.
Toàn thân sạch sẽ thoải mái, Quý Dư xoay người lại nhìn anh, trong sương mù, đôi mắt xinh đẹp của cô có vẻ sâu thẳm.
“Cơ thể em hết hấp dẫn với anh rồi sao?”
Trình Thiên Vũ nghe thấy liền nghiến răng quát to.
“Quý Dư, em đang kím chuyện sao?”
Quý Dư tỏ vẻ khó hiểu, cô gây chuyện lúc nào?
Trình Thiên Vũ lạnh mặt, cầm lấy tay cô đặt xuống đũng quần anh, Quý Dư cảm nhận được sự cương cứng nóng bỏng, cô rụt tay lại cười hìhì.
“Em đùa thôi, đùa thôi”
“…”
“E hèm…tiểu Vũ ngoan…đừng làm chú khó chịu”
“Quý Dư”
Trình Thiên Vũ dở khóc dở cười.
Chọc điên anh còn bóng gió nói anh già.
Mẹ nó! Kiếp này sao khó sống quá!
Hôm nay, ăn xong cơm chiều, Quý Dư lôi kéo Trình Thiên Vũ đi tản bộ ở bờ biển. Biệt thự ở gần biển, nhưng từ lúc đến đây cô chưa ra biển bao giờ.
Nước biển xa xa óng ánh dưới ánh hoàng hôn, phản chiếu ánh đỏ cam của mặt trời lúc này, đẹp không sao tả xiết.
Quý Dư đi chân trần, thả dáng bên bờ cát. Trình Thiên Vũ xách giày đi theo phía sau cô, lắc đầu bật cười.
“Dám bắt ông đây xách giày, em là người đầu tiên”
Đi mệt Quý Dư liền ngồi bệt xuống, tay nghịch cát, vẫn không quên trả lời anh.
“Đừng nói anh chưa từng có bạn gái nhé”
Trình Thiên Vũ đút tay vào túi quần, đứng thẳng tắp.
Ánh mắt anh nhìn về phía vô tận như thông qua nó tìm kím gì đó, nhưng phản phất chỉ còn lại bóng hình của Quý Dư.
Khoé môi Trình Thiên Vũ cong lên, như vậy cũng tốt.
Quý Dư không nghe thấy anh trả lời cũng không nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay.
“Thiên Vũ, đến đây”
Trình Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Sao thế?”
Quý Dư tựa vào vai anh, nhìn sóng biển vỗ dập dìu cảm thán.
“Trở thành vợ anh thật tốt”
Trình Thiên Vũ cười khẽ, ôm cô vào lòng.
“Sao, thấy anh tốt với em rồi à”
Quý Dư bật cười.
“Tự luyến”
Bên bờ biển hai bóng người bình yên tựa đầu vào nhau ngắm những con sóng biển lăn tăn vỗ vào bờ.
Vẫn không biết rằng cơn sóng lớn đã bắt đầu hình thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...