Nghe tiếng động cô ta xoay người lại, thấy người đến là Trình Thiên Vũ thì bất đắt dĩ nở nụ cười.
“Anh đến rồi
Trình Thiên Vũ mặt không cảm xúc nhìn quanh khắp phòng, hầu như những thứ cô ta đập được đều đã nằm la liệt dưới sàn. Thu lại ánh mắt anh nhàn nhạt mở miệng.
“Tìm tôi có chuyện gì”
Lăng Tuyết Nhu siết chặt hai tay vào tay vịn xe lăn, không ngẩn đầu lên.
“Em đã bị như thế này, mà anh còn bỏ mặt em”
Cô ta cúi xuống để anh không nhìn thấy khuôn mặt cô ta có bao nhiêu dữ tợn.
Trình Thiên Vũ cười nhạt, bước thêm một bước dừng lại trước mặt Lăng Tuyết Nhu
“Tôi chưa giết cô đã rất may mắn cho cô rồi”
Anh đút tay vào túi quần, dáng đứng thẳng tấp giọng hờ hững.
“Nghĩ đến ân tình xưa, tôi đã để lại đường sống cho cô. Cô đừng có không biết điều”
Lăng Tuyết Nhu không giả vờ nữa, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, kích động chất vấn.
“Làm sao anh biết? Bọn họ…”
Đúng vậy bọn họ đã chết hết rồi, nhưng cũng không đủ đền tội cho những gì gây ra cho Quý Dư.
Nửa tháng trước do không chịu nổi tra tấn của Lương Bình nên chúng đã khai ra.
Lương Bình xuất thân là bộ đội đặc công, thỉnh thoảng mới rời đơn vị trở về, các món nghề sử dụng trong hỏi cung, tra tấn rất phong phú.
Vì không chịu nổi khí thế của Lương Bình cộng thêm sự đau đớn trên da thịt, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra.
“Tôi … tôi, nhớ ra rồi”
Tên lên tiếng là A thập, trên người toàn là máu, có nơi máu thịt còn lẫn lộn.
Hắn bị nhét vào chuồng thú nhỏ bằng sắt, chuồng rất nhỏ, hắn phải ngồi thấp, đầu cứ phải cúi xuống, tay chân phải co lại, không thể ngẩn đầu lên. Hắn duy trì tư thế này suốt ba ngày rồi.
“Nói nghe xem”
“Khi…khi…tôi định chơi cô ta …thì A Cửu…nói nói cô Lăng kêu phải giải quyết…sạch…”
Hắn vừa nói vừa sợ hãi nhìn sắc mặt của hai người đàn ông khí thế kinh người trước mặt.
Phụt…
Chưa nói xong thì viên đạn ghim thẳng vào trán, máu chảy thành hàng xuống mặt, vẫn còn trợn trừng mắt.
Tên khốn này vậy mà còn có suy nghĩ làm nhục vợ anh. Đáng chết.
Trình Thiên Vũ hạ khẩu súng được lắp giảm thanh xuống.
Anh lúc này như một con sư tử bừng tỉnh sau giấc ngủ say, cả người tràn ngập sát khí nguy hiểm.
Người có họ Lăng có liên quan với anh còn có ý thù địch với Quý Dư ngoài cô ta ra thì còn ai.
Chỉ trách anh không lường trước cái gì gọi là lòng dạ đàn bà. Quý Dư lại vì anh mà rơi vào hoàn cảnh sống chết không rõ.
Từ lúc người đàn ông này bắt đầu xuất hiện, Lăng Tuyết Nhu càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt khiếp người.
Trình Thiên Vũ quay đầu đi không nhìn cô ta, nhếch môi.
“Từ đây về sau chuyện của cô không còn liên quan tới tôi”
Lăng Tuyết Nhu khóc lóc thảm thương, nhưng không nhận được một cái liếc mắt của anh, thậm chí anh còn cảm thấy chán ghét.
“Anh hại tôi thành bộ dạng như thế này, còn định phủi tay mặt kệ sao?”
Lăng Tuyết Nhu như phát điên, đưa tay lên lau đôi mắt đỏ hoe, quát lên.
“Là anh, anh cố tình không nghe điện thoại, còn cho cô hộ lý nghỉ việc. Đến khi xe cứu thương tới thì đã muộn. Là anh, tất cả là tại anh”
Lăng Tuyết Nhu vơ những thứ trong tầm tay ném hết về phía anh, nhưng Trình Thiên Vũ vẫn đứng im ở đó, mặt một biểu tình nhìn một màn trước mặt.
“Cô không nên động vào em ấy”
Anh vừa dứt lời, động tác đang phát tiết của Lăng Tuyết Nhu lập tức khựng lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nếu cô ta yên phận thì anh có thể nghĩ đến ân tình trước đó mà tiếp tục bảo vệ cô ta.
Nhưng cô ta lại ngu ngốc chạm vào giới hạn của anh.
Anh cũng chẳng làm gì, chỉ trì hoãn thời gian cô ta nhập viện thôi. Bị như thế là quả báo của cô ta.
Trình Thiên Vũ mất hết kiên nhẫn, dùng mũi giày đá văng những thứ cô ta vừa ném đến bên chân ra, phủi phủi vạt áo, bỏ lại một câu rồi lạnh lùng quay đi.
“Cô tự lo cho tốt đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...