Cưng Chiều Anh Nhất


Ban đêm, Ôn Nặc bỗng sốt cao, mơ mơ màng màng nói mê sảng.
Đường Đường luôn chăm sóc ở bên cạnh thấy có gì không đúng lập tức đi gọi y tá, y tá đi đến đo nhiệt độ, vậy mà hơn 40 độ, vội vàng đi tìm bác sĩ kê thuốc và truyền dịch.
Kết quả y tá vừa truyền dịch rời đi, thì Ôn Nặc quay đầu ói mửa, đúng lúc ói lên người Đường Đường.
Đường Đường không để ý chuyện này, bởi vì bàn tay vừa bị kim đâm của con bé đột nhiên máu bị hút lên, trên tay còn phồng lên.

Vợ đoàn trường vội vàng gọi y tá đến xử lý, chưa đợi xử lý xong cô bé đã thiếp đi, cả quá trình không có mở mắt ra.
“Không sao, chấn động não sẽ dẫn đến choáng đầu và buồn nôn.” Vợ đoàn trưởng nói vậy để Đường Đường không lo lắng, “Em mau vào nhà vệ sinh thay quần áo đi.”
Đường Đường cầm lấy quần áo từ trong tay chị ấy vào nhà vệ sinh thay đồ, lúc ra còn mang theo một chậu nước ấm, lấy khăn lông lau khuôn mặt nhỏ nhắn cho cô bé.
Mặt của cô bé không lớn, bây giờ bị bệnh lại càng nhỏ hơn, trông rất đáng thương, ngay cả vợ đoàn trưởng cũng không nhịn được tức giận: “Chuyện này Lưu Tử Toàn hơi quá đáng rồi, chị sẽ không để yên chuyện này đâu, phải nói chuyện này với Ôn Trường Nghị và chính ủy của bọn họ.”
Đường Đường ‘Dạ’ một tiếng, “Chờ Nặc Nặc tỉnh chúng ta hỏi con bé rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không nên nghe lời của cô ta nói.”
Vợ đoàn trưởng cũng biết nguyên nhân, tạm thời nuốt sự tức giận xuống, lo lắng ôm lấy Quý Tiểu Trạc không chịu về nhà, “Nặc Nặc không sao rồi, Tiểu Trạc mau ngủ đi, ngay mai lại chăm sóc Nặc Nặc.”
Quý Tiểu Trạc không yên tâm nhìn Ôn Nặc lần nữa, xác nhận cô bé không có chuyện gì lúc này mới dụi dụi mắt, ngoan ngoãn nằm trong ngực vợ đoàn trưởng ngủ.
Đêm nay hai người lớn không dám ngủ, canh giữ cho đến tận buổi sáng, đáng mừng là cô gái nhỏ hôn mê cả ngày cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Quý Tiểu Trạc là người phát hiện ra đầu tiên, lập tức nhào qua cầm lấy tay cô bé, “Nặc Nặc cậu tỉnh rồi! Rốt cuộc cũng đã tỉnh lại rồi! Cậu làm tớ sợ muốn chết!”
Hai người lớn cũng nhanh chóng chạy lại, thấy con bé đã tỉnh lại như trút được gánh nặng trong lòng.
Vợ đoàn trưởng kích động chạy đi gọi bác sĩ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường Đường sờ khuôn mặt tái nhợt của cô bé, “Nặc Nặc, có nghe thấy dì nói không? Nếu nghe được thì trả lời dì nhé?”
Mắt của cô bé hơi dại ra, một lúc sau mới giật giật, chậm rãi nhìn về phía người bên cạnh, mấp máy môi nói gì đó nhưng lại quá nhỏ khiến cô không nghe được gì, chỉ có Quý Tiểu Trạc ở gần đó nghe được.
“Mẹ ơi, Nặc Nặc nói bạn ấy rất đau, phải làm sao bây giờ ạ?”
Đường Đường nhẹ nhàng thở ra, xem ra đầu óc con bé vẫn tỉnh tảo, không có bị thương đến đầu óc, đúng là trong cái rủi có cái may.

Cô trấn an hôn lên trán con bé, “Bảo bối ngoan ngoãn nha, bác sĩ sẽ nhanh đến thôi, rất nhanh sẽ không đau nữa.”
Cô gái nhỏ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Đường Đường hơi mờ mịt.
Đường Đường cho rằng cô bé vừa tỉnh nên hơi mơ màng, cũng không nói nhiều, đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị nước ấm rửa mặt cho con bé, dù sao cô cũng đã tỉnh rồi.
Quý Tiểu Trạc không đợi Ôn Nặc rửa mặt xong đã gấp gáp hỏi lý do cô bé bị thương, giọng nói tức giận, “Nặc Nặc cậu nói cho tớ biết sao lại bị thương như thế này? Có phải là mẹ kế đánh cậu không?”
Ôn Nặc cau mày, nhìn sườn mặt Quý Tiểu Trạc không nói chuyện.
Thấy cô bé không nói lời nào, Quý Tiểu Trạc vỗ ngực nhỏ của mình, “Nặc Nặc đừng sợ, cậu nới với tớ, tớ sẽ giúp cậu báo thù.”
Ôn Nặc mờ mịt động đậy, giọng nói nho nhỏ: “Anh Tiểu Trạc nói lớn hơn một chút đi, em nghe không rõ.”
Quý Tiểu Trạc ngẩn người, giọng của cậu nhóc lớn lắm mà, sao lại nghe không rõ?
Rốt cuộc Đường Đường cũng phát hiện chuyện không thích hợp, sắc mặt thay đổi, tiến đến gần dùng giọng nói bình thường nói chuyện với con bé, “Nặc Nặc, con có nghe thấy dì đang nói cái gì không?”
Cô bé mờ mịt lắc đầu, yêu cầu lần nữa: “Lớn… Nói lớn hơn chút nữa ạ.”
Nháy mắt Đường Đường rơi xuống vực thẳm, trái tim cũng run lên.

Không lẽ, không lẽ…
Lúc này vợ đoàn trưởng dẫn bác sĩ vào, Đường Đường run rẩy nói với bác sĩ: “Bác sĩ, tai của con bé nhà tôi hình như nghe không rõ, ông mau khám thử đi.”
“Cái gì?! Tai bị làm sao!” Vợ đoàn trường cũng biến sắc.
Vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng đi đến kiểm tra tai của Ôn Nặc, sau đó lại đẩy cô bé ra phòng bệnh để kiểm tra, trong lòng ba người Đường Đường lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, cho đến khi có kết quả bác sĩ mới nói với bọn họ: “Bởi vì chịu tác động của ngoại lực, nên dẫn đến hư thần kinh truyền vào tai của đứa nhỏ, tai trái sẽ mất đi thính lực và tai phải sẽ nghe yếu hơn bình thường.”
Những lời này như sét đánh ngang tai rơi xuống người bọn cô, Quý Tiểu Trạc có vẻ không hiểu rõ lời bác sĩ, nhưng mà Đường Đường và chị dâu lại biết câu nói này nghiêm trọng đến mức nào.
Thính lực bị mất, đây chính là tàn tật! Đối với đứa trẻ là điều xui rủi cả đời!
“Bác sĩ, con bé còn nhỏ như vậy, sao có thể không nghe thấy được, ông hãy cứu con bé đi, cuộc đời còn bé còn dài mà.” Đường Đường nói đến đây khóc không thành tiếng.
Vợ đoàn trưởng cũng nhìn không được rơi nước mắt, cầu xin bác sĩ giúp đỡ đứa nhỏ.
Bác sĩ an ủi hai người rồi nói: “Trình độ y tế của bệnh viện chúng tôi không đủ, tôi đề nghị mọi người chờ con bé khỏe lên thì dẫn đến bệnh viện lớn khám, nói không chừng có khả năng hồi phục.” Cuộc sống chưa bao giờ thiếu điều kỳ tích.
Đường Đường thấy được tia hy vọng, đúng đúng, nên đi bệnh viện lớn khám thử,  đến đó không chừng có biện pháp, bọn họ sẽ tìm bác sĩ tốt, nhất định sẽ điều trị tốt.

Đường Đường quyết định chờ cô bé khỏe hơn sẽ mang lên thành phố kiếm bệnh viện tốt nhất khám thử.
Lúc đầu vợ đoàn trưởng chỉ tức giận, bây giờ thì có cả ý định giết người, “Thật quá đáng, sao lại ra tay nặng như vậy được! Cô ta muốn đánh chết đứa nhỏ sao? Đồ ác độc! Bản thân làm chuyện tày trời như vậy mà cũng không đưa con bé đi khám, cô ta nghĩ đây không phải chuyện của cô ta đúng không!”
Đường Đường lạnh mặt, trong ngực như có gì đó ứa nghẹn muốn bùng nổ nhưng lại không biết làm như thế nào, rất khó chịu.
Lúc này Quý Tiểu Trạc đã biết tai trái của Ôn Nặc bị đánh đến không nghe được, tay nhỏ nắm lại, đi đến bên phải của cô bé nói lớn: “Nặc Nặc, sao bà ấy lại đánh cậu? Cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ báo thù cho cậu!”
Lần này Ôn Nặc nghe thấy được, hốc mắt lập tức đỏ lên, miệng cũng bẹp ra khẽ khụt khịt: “Em trai….

Cướp ông hổ, em cướp về, em trai bị ngã, khóc, đánh em, hu hu…”
Cô gái nhỏ nói câu được câu không nhưng Đường Đường nghe rất rõ, hổ bông của con bé bị cướp, hai đứa nhỏ tranh chấp, Lưu Tử Toàn vì chuyện này mà đánh con bé.
Vợ đoàn trưởng tức giận móc điện thoại ra, “Chị nhịn không được nữa rồi, bây giờ chị sẽ gọi cho lãnh đạo bên bộ đội, chị xem bọn họ có nhắm mắt làm ngơ không, chị muốn tốc cáo Lưu Tử Toàn ngược đãi trẻ em!”
Đường Đường không có ngăn chị ấy, bây giờ không phải là lúc cô tốt bụng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vợ đoàn trưởng lấy điện thoại ra gọi cho chính ủy ở bên kia, nói ra hết đầu đuôi câu chuyện, đầu dây bên kia chính ủy nói sẽ nghiêm khác điều tra chuyện này.
Không biết có phải Lưu Tử Toàn bị điều tra rồi không, ngày hôm sau thấy cô ta và một người phụ nữ trung niên xách theo túi lớn túi bé đến bệnh viện.
Người phụ nữ trung niên là mẹ của Lưu Tử Toàn, bà ta đã nghiêm khắc phê bình Lưu Tử Toàn trước sự chứng kiến của Đường Đường và vợ đoàn trưởng, sau đó áy náy xin lỗi hai người: “Đứa bé Tử Toàn này bị chúng tôi chiều hư, tình tình từ nhỏ đã không tốt, luôn nóng nảy, đôi khi con bé còn không quan đến đến tính cách của mình nhưng nó thật sự không xấu xa.

Lần này chắc tức giận quá mới ra tay với đứa nhỏ, nào biết nó không cẩn thận đụng vào tường chứ, ngoài lần này ra thì Tử Toàn của chúng tôi chưa bao giờ ra tay với đứa bé, không tin thì hai người hỏi con bé đi.”
Vợ đoàn trưởng không nghe, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Tính tình không tốt là có quyền đánh đứa nhỏ sao? Bà có biết con bé bị chấn động não không? Có biết con bé bị cô ta đánh cho mất thính lực không? Muốn đánh là đánh hả! Cô ta ra tay nặng với con bé như vậy mà coi được hả?”
Lưu Tử Toàn và mẹ Lưu nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, không nghĩ đến mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, lúc này Lưu Tử Toàn mới sợ hãi, bất an nhìn về phía mẹ mình.
Mẹ Lưu hung hằng trừng mắt nhìn Lưu Tử Toàn, “Chúng tôi không nghĩ đến sự việc nghiêm trọng như vậy, Tử Toàn thấy con bé Nặc Nặc đánh em trai khóc nên nhất thời tức giận mới đánh con bé một cái, không biết được con bé bị đụng đầu vào tường, nó thật sự không cố ý.”
“Không cố ý? Nếu không phải chúng tôi xông vào, con gái bà cũng không cho chúng tôi vào đâu, còn gạt chúng tôi nói con bé bị cảm lạnh! Con bé bị đụng dẫn đến hôn mê, con bà không mang đi khám bác sĩ mà còn giấu ở trong nhà, nếu như điều trị chậm trễ có lẽ con bé đã chết rồi? Đây không phải là cố ý hả?”

Lưu Tử Toàn biện hộ cho bản thân: “Trên người nó cũng không bị thương, đầu cũng không chảy máu, lúc đó tôi chỉ nghĩ con bé bị hôn mê tạm thời thôi, một lúc sau sẽ tỉnh lại.

Nếu biết nghiêm trọng như vậy tôi đã mang con bé đi khám bác sĩ.”
Mẹ Lưu mím môi, vẻ mặt không tốt, người làm mẹ như bà ta tất nhiên hiểu còn gái mình, chắc chắn Tử Toàn sợ có người phát hiện cô ta đánh con mình sẽ làm tổn hại thanh danh nên mới nói dối, nào biết giấu không được, chuyện còn lớn hơn.

Lần này nếu xử lý không tốt, chắc chắn việc thăng chức của Trường Nghị sẽ bị ảnh hưởng.
Mẹ Lưu nghĩ đến việc sắp điều động chức bị của bộ đội đặc chủng bên này, kìm nén cảm giác buồn bực trong lòng xuống: “Chuyện này đúng là lỗi của Tử Toàn, người làm mẹ như tôi cảm thấy rất hổ thẹn, chúng tôi đã phê bình con bé rồi, nó cũng đã biết sai, hai ngày nay chúng tối thật sự rất lo lắng, tôi muốn mang con bé đến bệnh viện tốt hơn để chữa trị, điều kiện chỗ này quá kém.”
Mẹ Lưu nói rất thâm ý, câu nào cũng nói về hành vi của Lưu Tử Toàn là do giáo dục con cái không tốt, bây giờ còn muốn mang Ôn Nặc đi, nếu cứ như vậy bất kể sau này ai điều tra cũng có thể đem lớn biến thành nhỏ, coi như không có.
Thủ đoạn mưu mô!
Vợ đoàn trưởng cũng không để bà ta vừa ý, lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách, “Mấy người vẫn nên đi về đi, con bé bị ngược đãu như vậy rất đáng thương, chúng tôi làm sao dám yên tâm giao con bé cho mấy người, tôi sợ giao con bé ra chắc không còn luôn quá.”
“Chị nói hưu nới vượn gì đó!” Lưu Tử Toàn giận dữ, hung hăng trừng mắt chị ấy, không quan tâm đến hình tượng hằng ngày của mình.
Mẹ Lưu cũng không vui, vẻ mặt âm trầm, “Tôi biết hai người phải biết rõ đây là con của nhà chúng tôi, không đến phiên mấy người ngoài các cô nhúng tay vào, không mượn mấy người làm thay.”
“Vậy thì tôi càng muốn quản đấy.” Vợ đoàn trưởng cũng không phải dạng hiền lành, “Chuyện này liên quan đến việc ngược đãi, nếu bộ đội mặc kệ tôi sẽ báo cảnh sát, tôi đây không quen nhìn con bé bị bạo hành, hôm nay hai người đừng mơ mang con bé đi.”
Sắc mặt của Lưu Tử Toàn và mẹ Lưu rất tệ, nhưng do lãnh đạo phái trên tới điều tra nên mẹ con bà ta không thể không đến, nếu bị Cục Công An hỏi tới, chắc chắn chuyện thăng chức của Ôn Trường Nghị sẽ bị ảnh hưởng, nhà họ Lưu cũng sẽ bị mất hết mặt mũi.
Không được, tuyệt đối không để chuyện này lớn thêm.
Ánh mắt mẹ Lưu chuyển qua Đường Đường: “Tôi nhớ rõ cô là người nhà của Quý Yến đúng không?”
Đường Đường lạnh nhạt không nói chuyện với bọn họ, từ lúc đến đây hai mẹ con bà ta chả có một câu nào quan tâm đến Nặc Nặc, bọn họ chỉ quan tâm đến hậu quả của chuyện này mà thôi.

Hai người này khiến cô rất tức giận.
Mẹ Lưu thấy vợ của một doanh trưởng nhỏ mà dám làm bà ta mất mặt, trong lòng rất giận dữ nhưng phải nén lại giảng hòa, “Quý Yến là một người rất có năng lực, sự nghiệp rộng mở, tôi tin sau này sẽ còn được tiến xa hơn, nhưng người làm vợ như cô không thể kéo chân chồng mình xuống, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho rõ ràng, lỡ như đắc tội với người khác làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của chồng mình, cậu ta sẽ oán trách cô.”
“Bà đây là có ý gì? Uy hiếp tôi sao?” Nếu cô không thức thời, có phải sự nghiệp của Quý Yến sẽ bị bọn họ phá hủy không?
Mẹ Lưu mỉm cười, “Tôi không có uy hiếp cô, chỉ là nhắc cô không nên hành động theo cảm tính, chuyện này vốn dĩ là mâu thuẫn của gia đình chúng tôi, sao một hai lại làm phức tạp nó lên vậy? Chúng ta đang nói chuyện đàng hoàng, không phải còn rất tốt sao?”
Đường Đường nắm chặt tay, ra lệnh đuổi khách: “Tôi không muốn nói chuyện với mấy người, mời về cho!”
“Cô! Cô cứ như vậy mặc kệ sự nghiệp của chồng mình à? Cô có nghĩ đến hậu qủa sau này không?” Mẹ Lưu cho rằng lấy sự nghiệp của Quý Yến ra uy hiếp Đường Đường sẽ thỏa hiệp, nào ngờ biết cô không quan tâm đến, Quý Yến không có bối cảnh chống lưng, muốn động tay vào chuyện thăng chức này rất dễ dàng, người phụ nữ này chẳng lẽ không biết sao? Nên nói cô là người ngu dốt hay thông minh đây?
Đường Đường ném đồ hai người mang đến ra ngoài, đồng thời đẩy họ ra, “Sự nghiệp của chồng tôi là do anh ấy tự kiếm được, không cần người khác bố thí! Hai người về đi!”

Nói xong Đường Đường lập tức đóng cửa lại.
Lưu Tử Toàn tức giận muốn chết, “Mẹ, cô ta đúng là không biết tốt xấu! Chúng ta ăn nói khép nép vậy còn không chịu!”
Mẹ Lưu trước nay chưa bị ai xua đuổi như vậy, mặt mũi đều bị mất hết, trong lòng cũng rất tức giận hai người Đường Đường, khẽ hừ một tiếng xoay người rời đi.
Lưu Tử Toàn vội vàng đuổi theo, “Mẹ, chúng ta cứ như vậy mà đi sao? Mặc kệ chuyện này hả? Vậy sự nghiệp của Trường Nghị có bị ảnh hưởng không?”
Mẹ Lưu lạnh lùng nói: “Chuyện này phải nói với ba con, cơ hội thăng chức này không để rơi xuống người khác được.

Về phần bọn họ, không biết điều thì phải gánh lấy hậu quả, mẹ muốn xem sau khi sự nghiệp của chồng mình bị hủy hoại cô ta còn dám nghênh mặt như vậy nữa không.”
Nháy mắt Lưu Tử Toàn hiểu rõ ý của mẹ mình, lúc này mới yên tâm.
*
Trong phòng bệnh, vợ đoàn trưởng lo lắng, “Đường Đường, địa vị của nhà họ Lưu ở trong quân đội không thấp, chồng nhà chị tuổi đã nhiều như vậy mà sự nghiệp chỉ đến đó, tụi chị thì không sợ gì cả, chỉ sợ sự nghiệp của Quý Yến bị bọn họ động tay động chân thôi.”
Mặc dù lúc nãy Đường Đường không bày ra vẻ mặt tóot với mẹ hai con nhà họ Lưu, nhưng trong lòng cô không phải không lo lắng, cô thì thế nào cũng được nhưng mà không để Quý Yến vì cô mà chịu thiệt, anh cố gắng như vậy ưu tú như vậy, nếu như bị chèn ép cô sợ sẽ không tha thứ cho bản thân.
“Chị dâu, không lẽ nhà bọn họ lợi hại như vậy sao? Chẵng lẽ công lao và cơ hội của Quý Yến sẽ bị ảnh hưởng hả?”
Vợ đoàn trưởng thở dài, “Đường Đường, có đôi khi mọi chuyện không công bằng và tốt đẹp như em nghĩ, người có quyền cao chức trọng nếu động tay động chân vào sao em có thể biết được? Tuy rằng năng lực của Ôn Trường Nghị cũng xuất chúng nhưng không bằng Quý Yến nhà em, nhưng hiện tại cậu ta có thể vượt qua Quý Yến, còn không phải bởi có cái cha vợ giúp đỡ sao?”
Đường Đường mím môi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vợ đoàn trưởng vỗ vai cô, tiến đến thì thầm bên tai: “Thực ra có chuyện này chị vẫn giấu em, nhưng bây giờ không nói thì không được, chị nghe nói trong khoảng thời gian này ở bộ đội sẽ có một lần điều động chức vị, trong đám doanh trưởng của Quý Yến sẽ có một người được thăng chức.”
Trong lòng Đường Đường hoảng hốt, “Chị dâu, đừng nói là….”
Vợ đoàn trưởng khẽ gật đầu, “Chị nói với em chuyện này là để nhắc nhở Quý Yến một chút, tốt nhất là suy nghĩ biện pháp đi, lỡ như bị người nhà họ Lưu đụng tay đụng chân.

Chỉ cần bàn đến năng lực và quân công, chắc chắn Quý Yến sẽ được chọn, chỉ sợ…”
Sắc mặt Đường Đường trắng bệch, “Chị dâu, chuyện này rất dễ động tay động chân sao ạ? Không phải năng lực và biểu hiện của mỗi người rất rõ ràng sao?”
Vợ đoàn trưởng xua tay, nói nhỏ: “Chị nghe các đoàn trưởng khác nói, thật ra hai năm trước Quý Yến đã có lệnh được điều lên trên nhưng đến nay vẫn chưa thấy gì, nếu không Quý Yến sớm đã là cán bộ đoàn cấp rồi.”
Đường Đường nghe vậy thì hiểu ra, trong lòng không khỏi lo lắng.
Hết chương 60..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui