Tạ Lăng cúi đầu xem đồng hồ. Kim giây nhích từng hồi xen lẫn với nhịp đập trái tim.
Bà ta khẽ siết chặt ngón tay, cố nén phiền muộn mà nhìn Phó Cảnh Thâm đang ngồi đối diện.
Đây là một nơi tương đối yên tĩnh trên boong tàu, tất cả các khách khứa đều đã tản ra hết, chỉ còn những người phục vụ đang thu dọn bát đĩa cách đó không xa.
Vắt óc mãi cũng chẳng nghĩ ra nên nói cái gì.
Mà khuôn mặt anh tuấn, lãnh đạm của người đàn ông đối diện cho thấy sự kiên nhẫn của anh đã sắp hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Lăng lại nhìn thời gian.
Cũng đến lúc rồi chứ nhỉ? Sao không thấy gì hết?
"Cảnh Thâm." Bà ta nói: "Con quyết tâm muốn đi thật ư?"
“Mẹ…” Tạ Lăng dừng lại một chút, quan sát sắc mặt của anh: "Vẫn cần con giúp."
Gió thổi hiu hiu bên sông, con tàu du lịch từ từ tiến sát vào bờ, từng làn sóng vỗ rì rầm vào bãi đá ngầm gần bờ. Trong tiếng rì rào, Phó Cảnh Thâm nói: "Con không giúp mẹ được."
Cũng không muốn giúp nữa.
Sắc mặt Tạ Lăng hơi thay đổi, nhẹ giọng hỏi: "Nếu mẹ muốn giữ con lại thì sao?"
Phó Cảnh Thâm quay đầu nhìn mặt nước lấp lánh. Sau bữa tiệc, sự xa hoa đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, cô độc.
"Trừ chuyện này ra, mẹ còn muốn nói chuyện gì khác nữa không?"
Tạ Lăng sửng sốt nhìn anh, dường như thật sự không biết nên nói gì khác.
Phó Cảnh Thâm cụp mắt, khẽ xoay chiếc nhẫn cưới. Đột nhiên, anh cười lạnh một tiếng, nhếch môi giễu cợt: “Vất vả cho mẹ rồi, một câu cũng không nghĩ ra được."
“Mẹ không nói, vậy để con nói.”
"Con sẽ không ở lại đây nữa, mà lần này tới đây ngược lại là một quyết định sai lầm."
Tạ Lăng siết chặt ngón tay, trong mắt xẹt qua một tia bất mãn.
Phó Cảnh Thâm vừa nhìn đã biết ngay cảm xúc của người phụ nữ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết từ bao giờ, anh đã có thể nhanh chóng hiểu được bà ta đang nghĩ gì.
Người phụ nữ mơ hồ trong ký ức của anh bỗng trở nên rõ ràng như vậy, dần dần làm phai nhạt sự dịu dàng cuối cùng của anh đối với tiếng “mẹ”.
"Tuy nhiên, con vẫn muốn nhắc mẹ một điều sau cuối." Phó Cảnh Thâm thờ ơ nói: "Một người đàn ông tên Tạ Mục Tử sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tối nay, mẹ hãy cẩn thận."
Mặc dù Phó Cảnh Thâm không nói rõ, nhưng Tạ Lăng nghe hiểu được ý tứ nằm ngoài lời nói của anh, vẻ mặt bà ta thay đổi gần như ngay lập tức.
“Người con nói đến là thằng con riêng kia ư?”
Phó Cảnh Thâm nhướng mi, nói với vẻ thờ ơ: "Có lẽ thế."
Tạ Lăng cụp mắt, ánh mắt sắc bén ác liệt, ngón tay gõ gõ mặt bàn vì cảm xúc bất ổn, trầm giọng nói: "Tại sao cậu ta lại tới tiệc tối nhà họ Tưởng, cậu ta muốn làm cái gì?"
Phó Cảnh Thâm không muốn nói tiếp nữa. Anh liếc nhìn thời gian lần cuối, định rời đi.
Mà dường như Tạ Lăng cũng cảm giác được điều gì, bèn gọi anh lại, nói: "Mẹ còn lời muốn nói."
Phó Cảnh Thâm nhìn bà ta: "Hoa anh đào đang đợi con."
Tạ Lăng quan sát sắc mặt của anh, cụp mắt bình tĩnh nói: "Tối nay con uống rượu sao?"
“Uống một ít.”
"Nhà họ Tưởng có phòng nghỉ qua đêm." Tạ Lăng nói: "Uống rượu thì đừng đi đi về về nữa." Vừa nói, bà ta vừa gọi nhân viên phục vụ cách đó không xa: "Để mẹ kêu cậu ta đưa con về phòng nghỉ."
"Không cần, con rất tỉnh táo."
"Con không bị chóng mặt sao?" Tạ Lăng cau mày, hai mắt nhìn nhau với anh một hồi, sau đó bình tĩnh day day thái dương mình: "Mẹ uống rượu xong hay bị chóng mặt lắm."
Phó Cảnh Thâm đã đứng dậy: "Chắc do con không giống mẹ."
Tạ Lăng hơi sốt ruột, cất bước đuổi theo: "Đợi đã."
Phó Cảnh Thâm dừng lại, quay sang yên lặng nhìn bà ta, trong đôi mắt đen ấy dường như đã cạn sạch sự kiên nhẫn.
Tạ Lăng ngừng bước chân, cảm thấy lạnh sống lưng, hé môi nhưng chẳng phát ra âm thanh nào nữa. Bà ta đã tranh đấu ở hà họ Tạ suốt bao nhiêu năm, chưa bao giờ cảm thấy bị yếu thế trước người nào. Vậy mà giờ đây bà ta lại có loại cảm giác ấy ngay trước mặt chính con trai của mình. Trước mặt anh, bà ta cảm giác được sự nguy hiểm hệt như đi trên lớp băng mỏng, hay như đi trên dây vậy.
Móng tay Tạ Lăng bấm sâu vào da thịt, không cam lòng nhưng cũng đành bất lực. Bà ta không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai ở đâu, tại sao mãi mà thuốc vẫn không phát huy tác dụng.
Bà ta ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Trong lòng ảo não không thôi.
Tuyệt đối không thể để thằng bé biết chuyện, cho dù đêm nay không thành thì sau này cũng sẽ còn cơ hội khác.
Một lúc sau, Tạ Lăng mím môi, khoanh tay nói: "Con đi đi, mẹ ngồi thêm một lát."
Phó Cảnh Thâm quay người rời đi.
Nhìn boong tàu không một bóng người, Tạ Lăng khoanh tay thở dài một hơi.
Mí mắt phải không ngừng giật giật, Tạ Lăng tìm số của Tưởng Nghi trên điện thoại rồi bấm gọi.
Gọi mấy lần liên tiếp vẫn không thấy bắt máy.
Vẻ mặt Tạ Lăng dần trầm xuống, bà ta đi đến căn phòng đã chuẩn bị trước. Kế hoạch tối nay đã hoàn toàn thất bại, mà bà ta lại vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Thứ cảm giác không thể xác định này khiến sau lưng Tạ Lăng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Bà ta bước nhanh hơn, lại nhìn thấy nhân viên phục vụ đang đứng ngoài cửa phòng.
“Tổng giám đốc Tạ.” Nhân viên phục vụ là người giúp việc nhà họ Tưởng.
"Cô Tưởng đâu?" Tạ Lăng thấp giọng hỏi.
"Ở bên trong ạ." Người phục vụ nói: “Mợ dặn tôi đưa cô tới, cô đã ngủ rồi ạ."
“Ngủ rồi?” Tạ Lăng cất cao giọng, tim đập thình thịch: "Tôi có thể đi vào không?"
Người phục vụ lắc đầu áy náy nói: "Cô ấy uống hơi nhiều, mợ dặn không được để ai đi vào quấy rầy."
"Tôi hiểu rồi." Tạ Lăng cau mày, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Ngày mai tôi lại tới tìm con bé."
Bà ta bước ra ngoài, mí mắt càng giật dữ dội hơn. Bà ta đã quen kiểm soát mọi thứ trong tay, nhưng lần này mọi mắt xích của kế hoạch đều không diễn ra như ý muốn.
Nghĩ đến chuyện Phó Cảnh Thâm nhắc về Tạ Mục Tử tối nay, trong lòng Tạ Lăng bồn chồn không thôi, cảm giác như có điều gì đó đang dần mất kiểm soát.
Trở lại phòng, Tạ Lăng nhắm mắt, sau đó lại mở ra nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, ánh mắt tối tăm u ám.
Mọi thứ vẫn chưa phải là tồi tệ nhất.
Bà ta chắc chắn sẽ nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Tưởng.
Khi đó, sẽ không ai có thể ngăn cản bà ta kiểm soát toàn bộ nhà họ Tạ được nữa.
-
Tưởng Nghi khoanh tay ngồi ở đầu giường, hai mắt đỏ hoe, nhục nhã đến cùng cực.
Cô ta tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang bình tĩnh lật sách cách đó không xa.
Anh ta không buồn liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, như thể cô ta chẳng hề tồn tại, như thể những cuốn sách dùng để tiêu khiển trên bàn còn thú vị hơn cô ta gấp ngàn lần.
Cái cảm giác bị khinh thường, phớt lờ này khiến Tưởng Nghi vô cùng khó chịu. Anh ta chẳng qua chỉ là đứa con hoang, sao lại dám đối xử với cô ta như vậy!
Tưởng Nghi di chuyển ngón tay dưới gối đến nơi đang đặt điện thoại di động của cô ta. Đầu ngón tay vừa chạm được đến điện thoại, giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông nọ đã vang lên: “Cô Tưởng vội vã muốn tất cả mọi người biết quan hệ giữa chúng ta như vậy sao?"
Đầu ngón tay Tưởng Nghi run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Người này có mắt sau lưng à?
Cơ thể ngấm nước lạnh giờ đây đã cứng đờ, lại thêm tác dụng của thuốc kích dục cùng thuốc mê ập đến từng đợt, Tưởng Nghi yếu ớt dựa vào đầu giường: "Sao anh biết?"
Tạ Mục Tử lật trang sách, nghe vậy thì cười nhạt.
"Lần sau nếu cô Tưởng còn muốn dùng loại thủ đoạn thấp kém như vậy thì làm ơn diễn thật hơn chút."
Ngay từ đầu khi Tạ Lăng đến đưa rượu cho Phó Cảnh Thâm, ngón tay của Tưởng Nghi đã vày vò gấu váy vì hồi hộp lo lắng, sau đó khi đưa rượu vào trong phòng bao thì cô ta cũng liên tục làm mấy động tác nhỏ kiểu vậy.
Anh ta muốn xem là loại rượu ghê gớm gì mà nhất quyết phải để Phó Cảnh Thâm uống.
Không ngờ lại gặp được một phen bất ngờ thế này.
Sắc mặt Tưởng Nghi lúc đỏ lúc trắng, muốn chửi lại không dám chửi, suýt nữa òa khóc vì nhục.
"Rốt cuộc anh định làm gì..."
Tạ Mục Tử nghiêng người nhìn cô ta, ánh mắt trấn tĩnh lại đầy thương hại.
“Tôi không hiểu.” Ngón tay thon dài của anh ta gấp trang sách lại, giễu cợt nói: “Động lực nào khiến một cô tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc như cô lại đi làm chuyện không có liêm sỉ thế này."
"Chen chân vào hôn nhân của người khác, rồi sao?" Tạ Mục Tử mỉm cười nói: "Sinh ra một đứa con hoang chẳng dám để ai biết ấy hả?"
Tưởng Nghi như bị người ta tát một bạt tai, khuôn mặt nóng rát như lửa đốt, đầu óc cũng dần minh mẫn trở lại…
Tại sao cô ta lại phải làm chuyện như vậy? Để có được Phó Cảnh Thâm, để cả gia tộc phải gánh ô nhục, đứng trước sự khinh miệt coi thường của cả ngàn người ư...
Vừa nghĩ đến hậu quả, Tưởng Nghi lập tức thở dốc.
Giọng nói đầy khinh bỉ của Tạ Mục Tử vẫn vang lên bên tai: "Bà Tạ chơi cô giỏi thật đấy."
Sắc mặt Tưởng Nghi lập tức tái nhợt, đầu óc trở nên hỗn loạn: "Mẹ nuôi...mẹ nuôi sẽ không hại tôi đâu."
"Tôi muốn được nhà họ Tưởng giúp đỡ." Tạ Mục Tử cực kỳ thẳng thắn nói: "Còn bà ta, cô nghĩ bà ta muốn gì? Chẳng lẽ muốn..." Anh ta thấp giọng cười: "Một đứa con dâu chắc?"
Sau lưng Tưởng Nghi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cả thế giới như đang sụp đổ trước mắt. Cô ta ôm đầu gối, cả người lạnh băng ngồi đó.
Tạ Mục Tử vẫn không buông tha cho cô ta, vừa tỉnh táo lại tàn nhẫn nhắc nhở cô ta: "Một người phụ nữ có thể tính toán hãm hại chính con trai mình, cô cho rằng bà ta có thứ gọi là lương tâm à?"
Tưởng Nghi muốn bịt tai lại.
Đôi mắt của Tạ Mục Tử trở nên lạnh lùng, sự tham vọng trong giọng nói của anh ta không thể che giấu được nữa.
"Bây giờ tôi cho cô Tưởng hai sự lựa chọn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...