Sau khi ăn chút bánh ngọt, trong miệng có hơi ngấy, Quý Anh nâng mắt, nhìn lên trên bàn, nhưng Tạ Mục Tử đã lấy nước khoáng trên bàn đưa cho cô trước một bước.
“Cảm ơn.” Quý Anh mỉm cười, đang định nhận lấy ly nước thì một bàn tay với khớp xương rõ ràng khác chen ngang vào, lấy một ly nước khác trên bàn, đưa đến trước mặt cô.
Cùng lúc này, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau tai cô, dường như mang theo ý cười, nhưng lại không nghe ra sự chân thực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoa anh đào.” Phó Cảnh Thâm gọi cô: “Từ khi nào mà nước của người lạ đưa cũng có thể uống lung tung như vậy.”
Đối mặt với hai ly nước trước mặt, động tác của Quý Anh dừng lại, sống lưng cũng hơi cứng. Cô vô thức nâng mắt, nhìn vào trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của Phó Cảnh Thâm.
Quý Anh nhận lấy ly nước trong tay Phó Cảnh Thâm, gật đầu tỏ ý xin lỗi với Tạ Mục Tử: “Vẫn chưa giới thiệu chồng tôi với anh.”
Quý Anh đứng dậy, nắm góc áo của Phó Cảnh Thâm, giới thiệu với Tạ Mục Tử, rồi lại nhìn người đàn ông bằng ánh mắt thăm dò: “Anh ba, đây là người bạn mà trước đó em từng nhắc đến với, Tạ Mục Tử.”
Tạ Mục Tử điềm tĩnh thu cánh tay đang cầm ly nước lại, dường như không hề cảm thấy lúng túng.
Khi nghe thấy tên Tạ Mục Tử, đôi mắt của Phó Cảnh Thâm lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại không tỏ ra gì cả.
Quý Anh ngẩn ra, không rõ ý của Phó Cảnh Thâm, nhưng lại nghe thấy Tạ Mục Tử cười nhạt trả lời: “Tạ trong câu thơ “Khi xưa, trước nhà họ Vương, họ Tạ đầy chim yến bay lượn”.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy sao.” Phó Cảnh Thâm ôm eo Quý Anh ngồi xuống, bình thản nói: “Thật trùng hợp, mẹ của tôi cũng mang họ Tạ.”
Quý Anh ngẩng đầu uống nước, nghe thấy vậy, trong đầu có một suy nghĩ nào đó lướt qua mà cô muốn nắm bắt lại, cho đến khi bàn tay đang ôm eo cô của người đàn ông siết chặt, hàng mi cô run lên, nhìn qua Phó Cảnh Thâm.
Mặc dù anh vẫn không thể hiện sự vui buồn ra mặt, nhưng khí thế trên người có thể nhìn thấy rõ ràng là đã trầm xuống rồi.
Tạ Mục Tử nhìn về phía hai người. Người đàn ông chắn hơn nửa người cô gái với tư thế chiếm hữu tuyệt đối, trong mắt đã nảy sinh sự ngờ vực.
Đúng là rất có tính cảnh giác và nhạy bén, dù chỉ là một chút đầu mối cũng có thể nghi ngờ.
“Có thể cùng họ với mẹ của anh là vinh hạnh của tôi.” Tạ Mục Tử cười một cách nho nhã lễ độ.
Buổi tiệc vẫn diễn ra như cũ, đám người xung quanh ăn uống linh đình, thậm chí có người đã bước vào sàn nhảy để nhảy múa, những chàng trai cô gái trẻ tụ tập lại với nhau cùng vui chơi.
Tưởng Nghi chào hỏi bạn bè nhưng tâm trí lại không tập trung, ngón tay căng thẳng níu lấy ống tay áo của Tạ Lăng: “Anh trai vốn dĩ không có uống ly rượu đó… Phải làm sao đây mẹ nuôi.”
Vẻ mặt của Tạ Lăng cũng không dễ nhìn, trong lòng cũng rối rắm.
Không ai biết được sẽ xảy ra sự cố ở giây phút cuối cùng.
Tiếp theo, tất cả tình tiết đều có thể xảy ra sai sót.
“Mẹ nuôi, hay là mẹ đi tìm anh trai một lần nữa…” Tưởng Nghi nhỏ giọng nói.
“Không được.” Tạ Lăng lắc đầu, nhanh chóng bác bỏ: “Mẹ đi tìm nó nữa thì nó sẽ sinh nghi.”
Bà ta hiểu rất rõ con trai của mình, anh có cái nhìn thấu triệt, nhạy bén đến đáng sợ, cho dù là bà ta, anh cũng chẳng có bao nhiêu tin tưởng.
Cho đến khi có người bạn quen trong giới gọi cô ta qua chơi, Tưởng Nghi làm gì còn tâm trạng nữa, lúc muốn mở miệng từ chối, Tạ Lăng kéo tay cô ta lại, trầm giọng nói: “Con gọi Quý Anh cùng đi đi.”
Tưởng Nghi mấp máy môi: “...Dạ?”
“Cảnh Thâm sẽ đi cùng với Quý Anh.” Tạ Lăng cũng xem như hiểu ra, con trai của bà ta sẽ không rời khỏi con bé kia một giây phút nào, lúc nãy bên cạnh cô chỉ có thêm một người đàn ông đang ngồi, vậy mà anh đã ghen đến như vậy, hận không thể nhìn chằm chằm cô, sau đó chắc chắn sẽ không rời khỏi cô nửa bước, bà ta đè thấp giọng nói: “Nhân lúc nhiều người, con lại trộn thuốc vào trong rượu để thằng bé uống.”
Tưởng Nghi sững người, tim đập một cách hồi hộp, đối diện với ánh mắt khích lệ của Tạ Lăng, một lúc lâu sau, cô ta cắn môi, gật đầu.
Quý Anh cúi đầu, im lặng xoay nhẫn cưới, như đang ngồi trên bàn chông.
Phó Cảnh Thâm đưa bánh ngọt cho cô, cô lắc đầu: “Ăn không nổi nữa.”
Người đàn ông cũng không ép, để lại bánh ngọt lên bàn. Quý Anh nhìn động tác của anh, đầu ngón tay siết chặt, tim cũng nảy lên.
Nhưng mà Tạ Mục Tử lại giống như không hề cảm nhận được sự gượng gạo, vẫn một mực ngồi đó không đi, thỉnh thoảng thì đáp lại vài câu.
Lời nói của hai người giống như âm thầm đâm chọc nhau, khiến Quý Anh nghe đến tim cũng đập lệch vài cái.
Và đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy việc Tưởng Nghi đi qua đây lại đáng yêu như vậy.
Nghe thấy Tưởng Nghi mời cô đến phòng bao chơi đánh bài, Quý Anh không chút do dự mà đồng ý: “Anh ba, em và cô Tưởng đi…”
“Cùng đi.”
Quý Anh: “…”
Tạ Mục Tử ở bên cạnh cũng cười hỏi Tưởng Nghi: “Tôi có thể đi không?”
Tưởng Nghi không hề quen biết gương mặt trước mắt. Nhưng chi chính, chi thứ của các gia đình giàu có vô cùng nhiều, không phải ai cô ta cũng quen, nên cũng không suy nghĩ gì mà dứt khoát đồng ý: “Đương nhiên là có thể, đều là bạn bè mà.”
Không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, Tưởng Nghi đè lại sự căng thẳng trong lồng ngực, dẫn mấy người họ đến phòng bao của đám bạn bè.
Quý Anh đi sau một bước, đi ở cuối cùng, Phó Cảnh Thâm dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Tròng mắt đen láy không có cảm xúc gì, nhưng lại giống như đang đè nén sự bức bối.
Phó Cảnh Thâm đưa tay về phía cô, nhẹ giọng nói: “Qua đây.”
Quý Anh ngoan ngoãn bước qua: “Em cũng không ngờ sẽ gặp anh ta ở đây.”
Phó Cảnh Thâm ôm lấy sau eo cô, nghiêng đầu, bình thản nói: “Cách xa anh ta một chút.”
Bước chân Quý Anh dừng lại, nghe thấy người đàn ông nói bằng giọng rất hờ hững.
“Thân phận của anh ta không đơn giản.”
Cho đến khi bước vào phòng bao, tim của Quý Anh vẫn hơi treo lên, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói “Thân phận của anh ta không đơn giản” của Phó Cảnh Thâm.
Cô vô thức nhìn qua phía Tạ Mục Tử đang ngồi ở bên kia, nơi này dường như chẳng có mấy người quen biết anh ta.
Một người không hề quen biết gì với các công tử giàu có ở thành phố Cảng, rốt cuộc có thể có thân phận gì?
Một suy đoán hoang đường hiện lên trong đầu cô.
Suy nghĩ của Quý Anh bị giọng nói của Tưởng Nghi cắt ngang. Trò đang chơi là ma sói, nhóm người thua sẽ bị phạt uống một ly rượu đỏ.
Trong phòng bao có đến mười mấy người, Quý Anh rất có hứng thú với trò chơi này, háo hức muốn thử, nghe thấy Tưởng Nghi hỏi Phó Cảnh Thâm: “Tổng giám đốc Phó có muốn chơi cùng không?”
Phó Cảnh Thâm lắc đầu một cách không có hứng thú.
Tưởng Nghi cười, chớp mắt một cách dí dỏm: “Vậy thì để tổng giám đốc Phó uống rượu thay cô Quý vậy, dù sao cũng không thể đến đây mà không tham gia gì cả chứ.”
Phó Cảnh Thâm nhìn một hàng ly rượu đã được rót sẵn ở trên bàn.
Ngón tay đang che sau vạt váy của Tưởng Nghi níu chặt lại, lúc nghe thấy người đàn ông đồng ý, cô ta mới lặng lẽ thả lỏng ra.
Tạ Mục Tử ngồi trong góc, ánh mắt lướt qua bóng lưng của Tưởng Nghi, nhìn thấy ngón tay đang xoắn xuýt vào nhau của cô ta, một lúc lâu sau, anh ta thu mắt lại.
Mấy cậu ấm cô chiêu của thành phố Cảng đều rất biết cách chơi, Quý Anh chơi cùng, mấy ván trước đều thắng, cho đến khi mấy người chơi giỏi trở thành đối thủ, đến ván thứ năm, nhóm sói của Quý Anh bị thua.
Ván này, bởi vì đều là sói nên Tưởng Nghi và Tạ Mục Tử cũng thua. Quý Anh cùng bọn họ đều phải tự phạt một ly.
Nơi này đa số đều là bạn tốt của Tưởng Nghi, nhà họ Tưởng lại là chủ của buổi tiệc hôm nay, sau khi Tưởng Nghi thua, bầu không khí trong phòng vô cùng sôi nổi, ai ai cũng la hét bảo cô ta uống rượu.
Ngón tay để hai bên người của Tưởng Nghi đã căng thẳng đến co rúm lại, nhưng ngoài mặt vẫn cười: “Đừng chỉ kêu tôi, tổng giám đốc Phó của chúng ta và…” Cô ta nhìn về phía Tạ Mục Tử, ngừng một lúc: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa biết tên của anh.”
Tạ Mục Tử cười nói ra tên của mình, sau đó ung dung nói: “Không sao, rất nhanh thì sẽ quen nhau thôi.”
Tưởng Nghi gật đầu một cách qua loa, nghiêng đầu căn dặn phục vụ lấy ba ly rượu từ đống rượu đã xếp sẵn kia.
Tim của Tưởng Nghi đập ngày càng nhanh, cầm ly rượu ở giữa, lúc cô ta đang định đưa qua cho Phó Cảnh Thâm ở đối diện, đột nhiên ở phía trước truyền đến tiếng động chói tai của đồ sứ rớt xuống đất.
Không biết là ai đã đụng ngã gạt tàn để trên tay vịn sofa.
Gạt tàn bằng sứ tan nát thành nhiều mảnh, đầu lọc bên trong đều rơi hết xuống đất, trong không khí tràn đầy mùi tàn thuốc hăng hắc.
Tạ Mục Tử đang ngồi ngay chỗ tàn thuốc rơi, cùng mấy người bên cạnh đứng dậy, đi qua phía khác.
Sự cố xảy ra trong phút chốc, sắc mặt Tưởng Nghi thay đổi, tâm trạng hỗn loạn, cố gắng khống chế vẻ mặt hoảng loạn, bỏ ly rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài căn dặn tạp vụ vào dọn dẹp.
Quý Anh che đầu mũi lại, nói bên tai Phó Cảnh Thâm: “Anh ba, nhích qua bên kia một chút đi.”
Tạ Mục Tử đứng ở vị trí vừa rồi của Tưởng Nghi, ánh mắt lặng lẽ quét quanh một vòng.
Sau đó anh ta rũ mắt, không để tâm mà nhìn vào ly rượu ở giữa, trong một khoảnh khắc, ngón tay ở bên mép bàn đã đổi vị trí của ly rượu ở giữa và ly ở bên phải.
Sau đó lại giống như chưa từng xảy ra gì cả, anh ta mượn hình bóng của người khác để che đi bóng hình của mình.
Đợi sau khi gọi nhân viên tạp vụ đến dọn dẹp xong gạt tàn vỡ nát và tàn thuốc rơi vãi, Tưởng Nghi thở phào một hơi, cười nói với mọi người: “Chúng ta tiếp tục thôi.”
“Đúng vậy, không được quên uống rượu đó nha.”
“Nào nào, bắt đầu từ Tưởng Nghi nào.”
Tưởng Nghi đưa tay, động tác cố gắng hết sức tỏ ra tự nhiên đưa ly rượu bên trái cho Tạ Mục Tử, tay phải thì đưa ly chính giữa cho Phó Cảnh Thâm, còn ly bên phải thì giữ lại cho mình, nửa đùa nửa cười nói: ‘Nào nào nào, ai cũng không được trốn thoát, một hơi uống cạn.”
Nói xong, cô ta ngẩng đầu, một hơi uống hết cả ly rượu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...