Tổng giám đốc Phó, người luôn có cấp dưới lái xe đưa đi khi ra ngoài, giờ phút này đang ngoan ngoãn cúi xuống mở cửa. Quý Anh ngạc nhiên chớp mắt, đỡ ông cụ lên xe, cách một lớp cửa sổ kính bắt gặp chạm mắt với Phó Cảnh Thâm.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, như muốn nói: “Còn nhiệt tình nữa hay không?”
Hiếm khi thấy dáng vẻ bị lép vế của người đàn ông, Quý Anh hơi muốn cười. Vừa quay đầu lại, màn hình điện thoại di động của ông nội Phó sáng lên, cô nhắc nhở: “Ông nội, ông có điện thoại kìa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện thoại à?” Ông cụ nhấc điện thoại lên, nheo mắt nhìn người gọi đến, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Có lẽ không muốn một mình khó chịu, ông cụ Phó nói với Phó Cảnh Thâm vừa mới ngồi vào ghế lái: “Bố cháu gọi đến.”
“Ông nghe là được rồi.”
Ông cụ đưa điện thoại đến bên tai Phó Cảnh Thâm: “Cháu nghe đi.”
Qua kính chiếu hậu, Quý Anh có thể nhìn thấy sự khô khốc thoáng qua giữa lông mày và đôi mắt của Phó Cảnh Thâm, nhưng nó đã nhanh chóng biến mất. Anh không thể cố chấp qua ông cụ, nên đưa tay ra kết nối điện thoại.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, giọng nói tha thiết của Phó Viễn từ ống nghe truyền vào tai mọi người.
“Bố, trung thu vui vẻ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Cảnh Thâm: “Là tôi.”
“Ờ.” Phó Viễn dừng lại một chút, một lúc sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Con cũng trung thu vui vẻ.”
Khuôn mặt của Phó Cảnh Thâm không đổi sắc: “Ông cũng vậy.”
Dường như ngay cả không khí cũng khó xử đến mức đông cứng lại.
Quý Anh ngồi ở phía sau, nhìn Phó Cảnh Thâm đưa điện thoại cho ông cụ, nhẹ giọng nói: “Ông ta tìm ông.”
Ông cụ Phó nhìn thấy đứa con nghịch tử này đã tức giận nên khó chịu nói: “A lô.”
Còn Phó Viễn lại tươi cười với ông cụ: “Cũng không có gì, chỉ muốn nói với bố một câu trung thu vui vẻ.”
“Nghe nói năm nay bố sẽ tới nhà họ Quý?”
“Thì sao?”
“Không có gì.” Phó Viễn sốt sắng nói: “Thay mặt con chào hỏi Hoa Anh Đào và nhà thông gia một tiếng, hôm nay con không đi, hôm khác sẽ đến thăm bố.”
Ông cụ Phó tối sầm mặt lại: “Anh không đến tôi còn mừng hơn.”
“Haiz.” Phó Viễn vô tâm vô tư nói: “Đúng vậy, để tránh con xuất hiện làm bố phiền lòng.”
Ông cụ Phó rất tức giận, nhưng e ngại Quý Anh đang ở bên cạnh mình, vì vậy ông ấy không nói thẳng mà cúp điện thoại.
Quý Anh vội vàng an ủi ông cụ. Ông cụ Phó hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và xua tay.
Ông cụ đang không vui, quãng đường còn lại có chút im lặng. Cho đến khi chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Quý, Quý Anh đỡ ông cụ xuống xe, đã nhìn thấy ông nội nhà mình đang mong ngóng đứng đợi ở cửa.
“Ông nội!” Quý Anh vui vẻ vẫy tay với ông nội.
Nhìn thấy đồng chí cũ, vẻ mặt của ông cụ Phó mới dịu lại, cả nhóm người ồn ào đi vào cửa.
Quý Anh đi sau một bước, đợi Phó Cảnh Thâm đỗ xe. Trong tay của người đàn ông còn ôm một hộp quà, Quý Anh khoác tay anh cùng đi vào.
Cô quan sát khuôn mặt của người đàn ông, vẻ mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh như mọi khi, hoàn toàn không thể nhìn ra bất cứ điều gì. Có vẻ như cuộc gọi ban nãy của Phó Viễn không mang lại cho anh bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào.
“Nhìn anh làm gì?”
Khóe môi Phó Cảnh Thâm khẽ nhếch lên.
Quý Anh thăm dò lên tiếng: “Vừa rồi bố gọi điện thoại đến, có phải là anh không vui không?”
Phó Cảnh Thâm dừng bước chân lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô.
Khi cô đề cập đến anh mới chợt nhận ra. Có lẽ, anh không vui thật.
Nhưng cảm xúc này đã tích tụ nhiều năm, đã trở thành một góc không đáng nhắc đến rồi.
Thấy anh hồi lâu không trả lời, trái tim của Quý Anh cũng căng thẳng.
Mãi cho đến khi vòng eo bị lòng bàn tay của người đàn ông ôm lấy, anh ghé sát vào tai cô: “Vậy Hoa Anh Đào làm anh vui một chút đi?”
Quý Anh sửng sốt một chút, đôi tay nhỏ mềm mại của cô nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Anh về nhà cùng với em, càng nhiều người, càng náo nhiệt, càng vui vẻ.”
“Hôm nay là ngày lễ, nhất định phải vui vẻ.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên thì thấy Phó Cảnh Thâm từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt và lông mày đẹp trai và lạnh lùng đều cong lên, thấm sâu vào cô như nước.
Trái tim Quý Anh đập nhanh hơn, cô quay mặt đi: “Anh đừng nhìn em như vậy.”
Cô có chút không thể chịu đựng được nữa.
Phó Cảnh Thâm: “Không thích sao?” Anh đưa tay nghịch hoa tai của cô, nhìn chằm chằm vào viên ngọc đã ửng hồng: “Lỗ tai đã đỏ rồi.”
Quý Anh khẽ quay mặt lại, hai má kề sát vào nhau, suýt chút nữa thì đã cọ sát lỗ tai vào nhau.
Mãi cho đến khi cổng nhà họ Quý đột nhiên bị đẩy ra, Quý Hoài sải bước đi ra: “Ngay cả ốc sên chắc cũng đã bò vào rồi, em làm cái gì... Mẹ kiếp, giữa thanh thiên bạch nhật, Quý Anh em làm cái gì thế?”
Giọng nói của Quý Hoài như cái loa, suýt chút nữa làm cho Quý Anh nhảy dựng lên, cô quay đầu lại, có chút bất lực: “Anh hai...”
Phó Cảnh Thâm cũng lùi lại phía sau một bước, khẽ liếc nhìn Quý Hoài một cái.
Quý Hoài cau mày, cất bước đi về phía cửa, quẳng lại một câu: “Mau vào đi đi, bánh trung thu mẹ làm vừa mới ra lò.”
Khi hai người bước vào, trong sảnh đã náo nhiệt. Nghe thấy tiếng hai người vào cửa, ông nội Quý trêu chọc: “Các cháu thì thầm cái gì vậy? Sao không nói cho ông nội nghe?”
Quý Anh đỏ mặt lắc đầu, liếc nhìn thủ phạm Quý Hoài đang uể oải dựa vào tường, hoàn toàn không chút áy náy.
Cô thấp giọng nói: “Không có nói cái gì cả.”
“Ừm, không nói cái gì cả.” Quý Hoài đột nhiên nói: “Chỉ mới chạm vào nhau một chút thôi.”
Quý Anh có chút khó chịu: “Anh hai!”
“Con đi xem mẹ nướng bánh trung thu.” Quý Hoài nhún vai, cà lơ phất phơ đi vào phòng bếp. Quý Anh tức giận đi theo.
Quý Thiên Trạch nhìn hai anh em đi trước đi sau, lắc đầu và nói với ông cụ Phó: “Để ông chê cười rồi.”
Ông cụ Phó cầm tách trà và cười nói: “Làm gì có chứ?”
Nhìn thấy Nhà họ Quý tràn đầy hơi người, ông cụ vỗ chân ông cụ Quý, thở dài nói: “Ông Quý à, vẫn là ông may mắn, con cháu đầy đàn, không giống thằng nghịch tử nhà thôi, không chọc tôi tức chết đã là may lắm rồi.”
Ông cụ Quý nghe ra được sự thất vọng trong giọng điệu của ông cụ Phó, liền an ủi ông ấy: “Giữa chúng ta làm gì phải phân định rạch ròi đến thế?”
Nhưng đúng là tạo hóa trêu ngươi. Ông cụ Phó có một con trai và một con gái, nhưng cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một đứa cháu trai ở bên cạnh ông ấy.
Ông cụ Quý liếc nhìn Phó Cảnh Thâm. Theo cảm nhận của ông ấy, người cháu rể này chỗ nào cũng tốt nhưng lại quá lạnh lùng, sau khi Hoa Anh Đào kết hôn với anh thì cuối cùng anh cũng đã dần dần có mùi vị con người rồi.
“Chờ hai năm nữa, để Hoa Anh Đào sinh thêm mấy đứa nhỏ cho gia đình, không phải sẽ náo nhiệt lên rồi sao?”
Ngay khi ông cụ Quý nói ra câu này, sắc mặt của mọi người trong sảnh đều thay đổi. Bậc trưởng bối cho rằng gia đình con cháu đầy đàn mới là tốt nhất, những lời ông cụ Quý nói cũng là lẽ thường tình.
Nhưng với thể trạng cơ thể của Quý Anh, ai nỡ để cô chịu khổ sở như vậy? Nhưng một gia đình lớn như nhà họ Phó, chỉ có một đứa cháu trai duy nhất là Phó Cảnh Thâm, nếu không có người thừa kế thì cũng không hợp lý.
Quý Thiên Trạch ho nhẹ một tiếng, nhưng ông ta cũng không tiện phản bác ý kiến của hai ông cụ, ông ta đang cân nhắc nên nói như thế nào.
Phó Cảnh Thâm từ đầu đến cuối đều luôn im lặng lắng nghe chợt nói: “Ông nội, tạm thời cháu vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện này.”
Ông cụ Quý sửng sốt một chút, ngập ngừng nói: “Vậy thì cũng không thể...” Ông cụ quan sát sắc mặt của ông cụ Phó, trong lòng có chút băn khoăn.
Phó Cảnh Thâm bình tĩnh nói: “Chuyện này cháu sẽ nghe theo nguyện vọng của Hoa Anh Đào, nếu cô ấy không muốn thì thôi, nhưng cho dù có muốn cũng phải đợi cơ thể hồi phục rồi mới nghĩ tới.”
Sảnh trở nên yên tĩnh, ông cụ Quý gật đầu, tán thành nói với ông cụ Phó bên cạnh: “Cảnh Thâm đứa trẻ này tôi không hề nhìn nhầm.”
Khi Quý Anh đi theo Quý Hoài ra khỏi phòng bếp, cô nhìn thấy mọi người trên ghế sô pha đều đang nhìn cô.
Quý Hoài đặt khay bánh trung thu nướng lên bàn, đụng vào cánh tay Quý Anh: “Mau ăn thử đi.”
“Được.” Quý Anh lấy hai cái, đi về phía hai ông cụ, đưa cho mỗi người một cái.
Quý Hoài cũng đi theo và phân phát bánh trung thu cho những người còn lại. Lúc đưa cho Quý Thiên Trạch, âm thanh của anh ấy cũng thấp hơn một chút: “Bố, bố nếm thử đi.”
Quý Thiên Trạch nhận lấy, nhìn anh ta một cái:
“Đây không phải là hương ca dé mà con muốn ăn sao.”
Quý Hoài rũ mắt, mấp máy môi, âm thanh gần như không nghe được.
“Cho nên con mới bảo bố thử xem.”
Quý Anh ngồi bên cạnh Phó Cảnh Thâm, biết anh không thích đồ ngọt nên cô chỉ bẻ một cánh hoa nhỏ đưa cho anh: “Cắn một miếng đi, trung thu viên mãn.”
Đang thì thầm to nhỏ, ông cụ Quý đột nhiên gọi: “Hoa Anh Đào à.”
“Dạ?” Quý Anh nuốt miếng bánh trung thu trong miệng xuống, thấy ông nội có vẻ do dự không nói, lúc này Vu Uyển Thanh từ phòng bếp đi ra, vỗ vỗ tay, người giúp việc bắt đầu bưng thức ăn lên: “ Ăn cơm thôi.”
Thấy không phải lúc nói chuyện, ông cụ Quý xua tay: “Ăn cơm trước đi.”
Vì bữa ăn này, Vu Uyển Thanh đã bỏ ra rất nhiều để đáp ứng khẩu vị của mọi người.
Quý Anh được phép uống mấy ly rượu gạo, mới uống ba tuần rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên, hai mắt mở to, bất cứ ai nói chuyện cô cũng trừng to mắt nhìn chằm chằm.
Eo cũng mềm nhũn ra, không kìm được ngã vào trong lòng của Phó Cảnh Thâm ở phía sau.
Người đàn ông ôm lấy vai cô, sắc mặt không thay đổi, trước mắt mọi người, giống như đang bảo vệ đồ vật của mình, giữa hai người có một sự thân thiết và quấn quýt vô cùng tự nhiên.
“Hình như đã hơi say rồi.” Anh cười nói.
Quý Thâm chỉ cười không nói gì, Quý Hoài trợn to hai mắt, không thể tin nói: “Quý Anh không phải chứ? Mới vậy đã say rồi sao?”
Người nhà họ Quý không cho Quý Anh uống, làm sao biết cô nhóc này vừa mới uống một chút đã ngã ngựa rồi.
“Là tôi đã nói sớm rồi.” Ông cụ Quý lắc đầu: “Con bé vẫn là một đứa trẻ.”
“Em muốn ngắm trăng.”
Đột nhiên, Quý Anh dựa vào vai Phó Cảnh Thâm và lẩm bẩm: “Anh ba, đưa em đi ngắm trăng.”
Thấy trưởng bối còn chưa rời khỏi bàn, Phó Cảnh Thâm liếc nhìn hai vị trưởng bối, nhẹ nhàng nói: “Chờ mọi người ăn xong đã.”
Hai ông cụ nhìn vẻ mặt háo hức trong mắt cô gái, không hẹn mà đồng thời nở nụ cười.
Ông cụ Phó xua tay: “Ông và ông nội Quý không câu nệ những điều này đâu, cháu đưa Hoa Anh Đào ra ngoài xem trước đi.”
“Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài nhé?” Phó Cảnh Thâm thấp giọng hỏi cô.
Quý Anh mở to đôi mắt đã mờ sương gật đầu.
Duỗi hai tay, híp mắt cười: “Anh ba bế em đi ra ngoài.”
“Phụt.” Một ngụm rượu nghẹn ở cổ họng Quý Hoài, anh ấy quay lưng ho kịch liệt, khắp người đều nổi da gà.
Ngay cả Vu Uyển Thanh cũng che môi và ho nhẹ một tiếng. Anh Anh từ nhỏ đã giữ lễ nghĩa, hầu như chưa bao giờ vượt quá quy chuẩn, cho đến tận bây giờ, cho dù hai mẹ con có thì thầm nói với nhau, cô cũng rất ít đề cập đến những chuyện này.
Vì vậy, cho đến tận bây giờ, Vu Uyển Thanh vẫn cho rằng hai người vẫn đang tìm hiểu lẫn nhau.
Nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ, làm nũng sau khi say khướt này, nhất định là đã được chiều đến thành ra như vậy rồi.
Vu Uyển Thanh vẫn còn đang lo lắng cho con gái mình đang vượt quá phép tắc, nhưng bà ấy lại thấy Phó Cảnh Thâm đã bế ngang cô lên.
Quý Anh duỗi cánh tay gầy gò trắng nõn, ôm lấy cổ anh: “Đi ngắm trăng.”
Phó Cảnh Thâm gật đầu với mọi người trên bàn: “Cháu sẽ đưa Hoa Anh Đào ra ngoài trước một lúc.”
Mọi người đồng loạt dời tầm mắt đi.
Ông cụ Quý uống một ly rượu, rồi vỗ vai người chiến hữu già bên cạnh, cười híp mắt nói: “Đôi trẻ thân thiết quá”.
Ngoài trời có chút mát mẻ, gió mùa thu nhè nhẹ thổi vào mặt. Quý Anh chỉ vào chiếc xích đu giữa hai cây hoa đào ở sân sau, nũng nịu nói: “Muốn ngồi ở đó.”
Phó Cảnh Thâm cất bước đi tới, cúi xuống đặt cô lên xích đu, rồi lại cởi áo khoác khoác, đắp lên vai Quý Anh.
Quý Anh duỗi thẳng đôi chân trắng nõn, đung đưa trong không trung, quay đầu nhìn người đàn ông, ra lệnh: “Anh ba, đẩy xích đu cho em.”
Phó Cảnh Thâm khẽ cười, tuân lệnh đặt tay lên lưng cô.
Quý Anh thoải mái ngắm trăng tròn trên bầu trời, hoa tai ngọc trai trên tai đung đưa theo nhịp xích đu, bộ sườn xám màu trắng như ánh trăng trên người tỏa ra ánh sáng chuyển động trong đêm. Làn da cô gái trắng nõn, đôi mắt đẹp đang nhìn trăng tròn trên bầu trời.
“Trăng đêm nay đẹp quá.” Phó Cảnh Thâm chăm chú nhìn cô đến bất động, khẽ “ừm” một tiếng.
Quý Anh quay đầu nhìn anh, nhưng đối mặt với loại chuyện này cô vẫn rất tỉnh táo: “Anh còn không thèm nhìn, chỉ đang qua loa với em.”
Phó Cảnh Thâm: “Qua loa cái gì?”
“Mặt trăng.”
Anh một tay giữ dây xích đu, một tay từ phía sau vuốt ve chiếc cằm thanh tú của Quý Anh, cúi người, không nhịn được khẽ hít một bên cổ cô: “Anh đang nhìn.”
Quý Anh: “Làm gì có, rõ ràng là anh đang nhìn em.”
Hơi thở Phó Cảnh Thâm khẽ run, bật cười: “Em cũng là mặt trăng.”
Quý Anh sững sờ, đầu óc mơ hồ của cô trong chốc lát xoay chuyển cực nhanh, sau đó “ầm” một tiếng nổ tung. Cô mở môi, trái tim cô sắp nhảy ra ngoài.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc rung động của những cây hoa anh đào khi gió thổi qua.
Quý Anh cảm thấy hôm nay Phó Cảnh Thâm dường như dịu dàng đến lạ thường, lông mày rậm, ánh mắt có vẻ thâm tình.
Đầu ngón tay anh xoa xoa cằm cô, anh cúi người xuống tiến lại gần. Một giọng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
“Hoa Anh Đào.”
Quý Anh cảm thấy như mình sắp chết đuối rồi.
Ngay khi hơi thở sắp hòa vào nhau, một tiếng điện thoại di động đột ngột vang lên.
Là điện thoại của Phó Cảnh Thâm.
Nhưng người đàn ông không thèm quan tâm, bàn tay to lớn của anh giữ sau đầu cô lại và chuẩn bị hôn cô. Nhưng chuông vẫn không ngừng kêu lên, Quý Anh có chút hoảng loạn, đẩy ngực Phó Cảnh Thâm: “Anh nghe điện thoại trước đi.”
Phó Cảnh Thâm cau mày và lấy điện thoại ra khỏi túi.
Khi nhìn rõ người gọi, ánh mắt anh đông cứng lại. Quý Anh sững sờ, sau đó vô thức nhìn sang, trên màn hình cuộc gọi đến nhìn thấy tên người gọi…
Là Tạ Lăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...