Cưng chiều anh đào

Quý Anh sửng sốt, nhìn Văn Nguyệt nhẹ nhàng quăng kéo xuống đất, mặt cô ấy không chút thay đổi cầm kéo đặt lại trên bàn.
 
“Anh Anh, tớ mệt rồi, về thôi.”
 
Quý Anh nhìn Quý Thâm, tim đập nhanh một nhịp. Cô chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của anh cả bao giờ. Ý cười bên khóe mắt biến mất gần như không còn, sự lạnh lẽo từ trong mắt muốn tràn ra, giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng chỉ trong giây lát, Quý Thâm liền nhắm mắt lại, bình tĩnh rút sự lạnh lẽo về.
 
“Anh đưa mọi người về.”
 
Quý Anh thăm dò nhìn về phía Văn Nguyệt, kéo vạt áo đối phương, thấp giọng: “Nguyệt Nguyệt, trở về cùng tụi tớ đi.”
 
Khi nhìn về phía cô, vẻ mặt Văn Nguyệt dịu lại, nhẹ nhàng gật đầu, không làm mất mặt mũi của cô.
 
Quý Thâm lái xe, Quý Anh cùng Văn Nguyệt ngồi ở ghế sau. Bên trong xe yên lặng, ngay cả không khí giống như cũng trở nên loãng đi.
 
“Anh Anh, để anh đưa em trở về trước.” Quý Thâm dịu dàng nói.
 
Quý Anh đang cúi đầu trả lời tin nhắn với Phó Cảnh Thâm, nghe vậy sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Văn Nguyệt, thấy người đang rũ mắt, không có vẻ phản đối, mới gật đầu: “Được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe chậm rãi dừng lại dưới khu nhà, trước khi Quý Anh xuống xe, thì nói lời tạm biệt với Văn Nguyệt, lại vẫy tay chào Quý Thâm ngồi ở ghế lái.
 
Quý Thâm gật đầu, cong môi.
 
Quý Anh đi được vài bước, thì quay đầu lại. Cửa sổ xe đã đóng chặt, không thể nhìn thấy cảnh bên trong.
 
Không lâu sau, chiếc xe khởi động rời đi.
 
Trái tim cô trở nên căng thẳng. Mặc dù tính tình Văn Nguyệt hiền lành, nhưng tuyệt đối không phải người không nói lý. Lần này thành ra như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết…
 
Quý Anh dừng chân tại chỗ một lúc lâu, tâm không yên lòng xoay người lên tầng.
 
Bên trong xe, Văn Nguyệt thoải mái lướt điện thoại, cũng không buồn ngước mắt lên nhìn.
 
Sắc mặt Quý Thâm âm trầm như nước.
 
Đột nhiên anh ấy đạp chân ga, chiếc xe lao vun vút trên đường.
 
Văn Nguyệt lắc lư đến hoa mắt, cô ấy buông điện thoại xuống, không vui nói: “Anh làm gì vậy?”
 
Mặt của Quý Thâm không chút thay đổi nâng mắt lên: “Em coi tôi là tài xế à?”
 
Văn Nguyệt khẽ nở nụ cười, giễu cợt nói: “Tài xế nhà tôi mà có tính cách như anh, tôi đã sớm đuổi anh ta rồi.”
 
Quý Thâm không giận, ngược lại còn cười.
 
“Nguyệt Nguyệt.” Anh khẽ gọi.
 
Giọng người đàn ông lạnh lùng, anh ấy cố ý hạ thấp giọng, làm cho người ta có một loại ảo giác đối phương vô cùng thâm tình.
 
Đúng vậy, là ảo giác.
 
Văn Nguyệt mím môi: “Đừng gọi tôi như vậy.”
 
Lúc trước, anh ấy vẫn luôn gọi cô ấy như vậy. 
 
Hư tình giả ý.
 
Quý Thâm giống như không nghe thấy: “Tại sao?”
 
Văn Nguyệt giả bộ không hiểu: “Tại sao cái gì?”
 
Ngón tay Quý Thâm siết chặt tay lái, cuối cùng vẫn không có kiên nhẫn, trầm giọng.
 
“Tại sao lại có khoảng cách với tôi.”
 
Văn Nguyệt cúi đầu, thờ ơ thưởng thức móng tay: “Tổng giám đốc Quý, tôi và anh không thân cũng chẳng quen, sao lại không có khoảng cách được?”
 

Từ trong cổ họng Quý Thâm tràn ra một tiếng cười lạnh.
 
“Cho nên, em coi tôi là cái gì?”
 
Cặp mắt Văn Nguyệt dần dần ngưng đọng, khóe miệng vẫn luôn cố ý nâng lên chậm rãi hạ xuống.
 
Cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Tôi coi anh là gì ư?”
 
“Tổng giám đốc Quý và cô con gái nhà họ Đổng bàn chuyện cưới hỏi, bây giờ lại đến trước mắt tôi hỏi những câu này.”
 
“Đáng tiếc, gia thế của tôi không thể so với Đồng Tĩnh, không thể mang lại lợi ích cho anh.”
 
Quý Thâm căng thẳng, lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ gặp Đồng Tĩnh.”
 
“Gia thế của em như thế nào có liên quan gì.”
 
Văn Nguyệt: “Cho nên.”
 
Cô ấy nhẹ nhàng hỏi: “Anh thích tôi?”
 
“Nếu tôi nói đúng thì sao.” Văn Nguyệt đột nhiên cười ra tiếng, lười biếng nói: “Quý Thâm, có phải đầu anh có vấn đề không?”
 
“Tôi, Văn Nguyệt, một người có tiền nhưng vô dụng.” Cô chỉ chỉ mình: “Ngoại trừ xài tiền ra, tôi còn theo đuổi thần tượng, không có ý tưởng lớn lao, sống được ngày nào hay ngày nấy?”
 
Những lời này, nghe không hiểu sao cảm thấy rất chói tai.
 
Quý Thâm nhíu mày, ngắt lời đối phương: “Không phải em là đang giận tôi chứ?”
 
Văn Nguyệt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện nữa.
 
“Cho tôi xuống đây.”
 
Quý Thâm: “Trước tiên phải nói cho rõ ràng.”
 
Văn Nguyệt: “Anh muốn nghe cái gì? Muốn nghe tôi nói tôi cũng thích anh à?”
 
Khóe môi cô ấy khẽ giật.
 
“Nhưng tôi không có thích anh.”
 
Quý Thâm đạp phanh, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống.
 
“Tôi cần một lý do.”
 
Văn Nguyệt duỗi tay mở cửa xe, bước xuống.
 
“Chúng ta không hợp.”
 
Khi Quý Anh về nhà, nhìn thấy Phó Cảnh Thâm ngồi trước bàn ăn. Người đàn ông hiếm khi trở về đúng giờ, bây giờ lại đang ngồi ở bàn ăn xem báo tài chính hàng tuần.
 
Mắt Phó Cảnh Thâm dời khỏi máy tính bảng: “Anh còn tưởng, phải đợi sau khi ăn xong thì em mới về.”
 
Quý Anh đặt túi xách trong tay xuống đất: “Anh cả và Nguyệt Nguyệt xảy ra chút mâu thuẫn, em phải tới đó sớm.”
 
“Không vui à?” Phó Cảnh Thâm khẽ nhướng mày, ánh mắt anh lại liếc xuống cái túi trên mặt đất.
 
Quý Anh “ừ” một tiếng, ngồi đối diện Phó Cảnh Thâm: “Lạ thật, trước đây bọn họ đâu có như vậy.”
 
“Em cảm thấy Quý Thâm thế nào?” Phó Cảnh Thâm múc một chén canh cho Quý Anh, đặt trước mặt cô.
 
Quý Anh nhìn đối phương: “Anh không phải muốn nói xấu anh ấy chứ?”
 
Trong giới quyền quý của thành phố, Phó Cảnh Thâm và Quý Thâm là hai người xuất sắc nhất, tuổi tác bọn họ gần nhau, bề ngoài nổi bật, từ nhỏ đã bị đem ra so sánh.
 
Theo đó, quan hệ của hai người cũng trở nên vi diệu, có chiều hướng ngầm so tài với nhau.
 
Năm trước tranh giành dự án ở thành phố Thân, ngay cả Quý Anh cũng biết đến.
 
“Anh chỉ muốn nói, những gì em thấy không hẳn là toàn bộ sự việc.”
 

Quý Anh đương nhiên không thể nào nói Quý Thâm không tốt, cúi đầu buồn bực nói: “Em mặc kệ, anh cả của em chính là chỗ nào cũng tốt.”
 
Đôi mắt đen láy của Phó Cảnh Thâm híp lại, từ cổ họng bật ra một tiếng “a” nhỏ.
 
Ngược lại, anh cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
 
“Cho dù Quý Thâm sai, cũng không được nói à?”
 
Quý Anh phồng má, ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm.
 
“Vậy cũng không được nói.”
 
Phó Cảnh Thâm cười nhạt.
 
Quý Anh cúi đầu ăn canh, trong đầu cô hiện lên hình ảnh vẻ mặt lạnh lùng của Văn Nguyệt.
 
Nếu thật sự anh cả là người sai, vậy mình nhất định phải làm chủ cho Văn Nguyệt.
 
Trong lòng Quý Anh chất chứa tâm sự đến tận khi ăn xong cơm tối.
 
Mãi cho đến tối trước khi đi ngủ, cô vẫn không biết mở miệng với Văn Nguyệt như thế nào. Dù sao loại chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân này, bản thân tham gia quá nhiều, cuối cùng có thể bị phản tác dụng.
 
Đột nhiên, điện thoại di động rung một tiếng.
 
Quý Anh bỏ cuốn tạp chí xuống, cầm điện thoại để đầu giường tới, thấy Văn Nguyệt gửi tin nhắn, ánh mắt khẽ dao động.
 
Văn Nguyệt: [Sắp khai giảng, tớ đã đặt vé máy bay trở về vào tuần sau rồi.]
 
Quý Anh mím chặt bờ môi đỏ mọng, nhấn gọi điện thoại cho Văn Nguyệt.
 
“Nguyệt Nguyệt, cậu vẫn còn muốn trở về? Sao vậy?”
 
Văn Quyết lười biếng cười: “Ở bên kia quen rồi.” Ngón tay trắng bệch của Quý Anh siết chặt điện thoại di động: “Ở bên này, cũng có thể tập mãi thành thói quen…”
 
Đầu dây bên kia ngừng lại một hồi lâu.
 
“Ở đây, luôn có thể nhìn thấy người đáng ghét.”
 
Quý Anh ngừng một lát, tim thắt lại.
 
Trong khoảnh khắc này, cô không biết Văn Nguyệt đang nói tới Văn Nham… Hay là anh cả của mình.
 
“Nguyệt Nguyệt, cậu và anh tớ…”
 
Văn Nguyệt: “Không sao.”
 
Quý Anh rũ mắt xuống: “Xin lỗi cậu.”
 
Chính cô tự cho là đúng mà tác hợp hai người bọn họ, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Văn Nguyệt.
 
“Cậu việc gì mà phải xin lỗi.” Văn Nguyệt cười nói: “Đúng rồi, ngày mai ra ngoài chơi, nhân lúc tớ còn chưa trở về, chơi cho đủ vốn.”
 
Quý Anh buồn bã ừ một tiếng.
 
Cúp điện thoại, Quý Anh lại lật mấy tờ trong cuốn tạp chí. Không lâu sau, cửa phòng bị mở ra, Phó Cảnh Thâm từ phòng đọc sách trở về, nhìn lên giường, không nói gì.
 
Quý Anh nâng mắt, gọi một tiếng: “Anh ba.”
 
Phó Cảnh Thâm ừ hử, sau đó lấy đồ ngủ ra khỏi tủ quần áo, chuẩn bị bước vào phòng tắm.
 
Quý Anh lúc này mới phát hiện ra, hình như cả đêm nay, Phó Cảnh Thâm không có nói chuyện, sau khi ăn xong liền tới phòng đọc sách mở cuộc họp.
 
Cô quan sát sắc mặt đối phương, bỗng cảm thấy chột dạ, thấy có gì đó sai sai.
 
Cô gọi anh một tiếng.
 

Phó Cảnh Thâm quay đầu lại nhìn cô, phản ứng vẫn rất bình thường.
 
Quý Anh càng xác định suy đoán trong lòng.
 
Suy nghĩ thêm vài giây, thử sửa lại cách gọi: “Ông xã?”
 
Phó Cảnh Thâm dựa vào tường phòng tắm, sắc mặt hơi bớt giận, chờ cô nói chuyện.
 
Quý Anh ngừng một lát.
 
“Em có mua áo cho anh.”
 
Phó Cảnh Thâm khẽ nhíu mày: “Áo?”
 
“Đúng.” Quý Anh xuống giường, đi đến bên cửa, nhấn mạnh: “Đặc biệt mua cho anh.”
 
Quý Anh cầm chiếc túi đặt trước cửa nhà, lấy áo khoác bên trong ra.
 
“Quẹt thẻ của anh trai em, mua cho anh đấy.”
 
Không biết chọc trúng điểm nào, sắc mặt người đàn ông hơi bớt giận: “Sao lại mua áo cho anh?”
 
Quý Anh mở áo ra, ý bảo Phó Cảnh Thâm dang tay ra: “Em vừa nhìn thấy đã cảm thấy nó rất hợp với anh.”
 
Phó Cảnh Thâm phối hợp mặc vào.
 
Quý Anh lùi hai bước, gật gật đầu khen: “Rất đẹp trai.”
 
Người đàn ông thân cao chân dài, vai rộng eo hẹp, giống như móc treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp.
 
Phó Cảnh Thâm nhìn gương lớn. Anh không để ý đến kiểu dáng đẹp hay xấu, tủ quần áo của anh phần lớn là âu phục màu trắng đen trắng rập khuôn, sẽ có người phối đồ phù hợp cho anh.
 
Anh chăm chú nhìn gương mặt cô, nghiêm túc quan sát.
 
Càng sống càng thụt lùi, bởi vì sinh vật mang tên Quý Thâm này mà tức giận.
 
Quý Anh nghiêng đầu: “Thích không?”
 
Phó Cảnh Thâm mở miệng: ‘Quý Thâm có không?”
 
Quý Anh sửng sốt. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu được đêm nay, người đàn ông này rốt cuộc không thích hợp ở chỗ nào, nhịn cười.
 
“Anh ấy không có.”
 
Mặt Phó Cảnh Thâm không đổi sắc: “Trước kia cũng thường mua quần áo cho bọn họ?”
 
Quý Anh tiến lên, sửa vạt áo ở đằng sau giúp đối phương, thẳng thắn trả lời: “Ừ.”
 
“Nhưng sau này các anh trai đều có chị dâu mua.” Quý Anh từ sau ôm lấy người nọ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lưng anh, nhỏ giọng nói: “Em chỉ mua cho anh ba.”
 
Phó Cảnh Thâm bỗng dưng nở nụ cười. Anh cúi đầu, ngón tay thon dài cầm đầu ngón tay trắng nõn của Quý Anh đặt ở bên hông, sao còn tức giận gì được nữa.
 
Cũng không biết, cô có bao nhiêu cách dỗ ngọt làm nũng với người khác, mới có thể cho khiến mọi người cưng chiều như vậy.
 
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, mùa hè ở thành phố cũng lặng lẽ rời đi, nghênh đón đầu thu.
 
Cuối tháng tám, Văn Nguyệt lên máy bay trở về trường học, hứa với Quý Anh là kỳ nghỉ đông sẽ trở về, Quý Anh lúc này mới đỏ mắt thả người rời đi.
 
Trên đường trở về, Quý Anh gửi tin nhắn cho Quý Thâm, nói cho anh biết Văn Nguyệt đã rời đi.
 
Một lúc lâu sau.
 
Quý Thâm trả lời: [Biết rồi.]
 
Tim Quý Anh treo cao, không biết nên nói gì. Với sự kiêu ngạo của anh cả, tất nhiên sẽ không đem bám, nhưng trong lòng vẫn dâng lên chút tiếc nuối cùng mất mát.
 
Nháy mắt, năm tư bắt đầu. Các bạn cùng lớp giống như trở nên bận rộn hơn, muốn ra nước ngoài thực tập làm nghiên cứu sinh, đều tự mình tìm cách. Thành tích của Quý Anh đủ để bảo vệ nghiên cứu sinh, ngược lại không cần lo lắng.
 
Điều bất tiện duy nhất là bởi vì chương trình “Tìm kiếm thanh âm”, khi Quý Anh đi học lại, cho dù đi trên đường, đều dành được lượng lớn tầm mắt quan sát từ những người xung quanh, trường học còn có không ít fan hâm mộ của Quý Hoài chủ động làm quen, cuối cùng lại chỉ vì muốn được ký tên chụp ảnh với cô.
 
Quý Anh mệt mỏi đối phó, ngay cả sườn xám cũng không thường mặc, mỗi ngày đến lớp, tan học liền đi, không ở lại lâu lắm. May mắn chỉ có chín tuần đầu là phải lên lớn, nửa học kỳ sau là đã có thể tự mình đi ra ngoài thực tập.
 
Nửa tháng trôi qua, đã sắp tới Trung thu.
 
Mùa thu ở thành phố đến quá nhanh, mấy trận mưa thu xuống, nhiệt độ đột nhiên chuyển lạnh.
 
Quý Anh ghét mùa thu nhất. Thời gian này vào năm ngoái, cô luôn bị bệnh, trúng gió liền phát sốt.
 
Quý Anh chống cằm nhìn lá phong bay bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
 
Mãi cho đến khi vai được khoác lên một cái áo lông đắt tiền, Vu Uyển Thanh đưa ly hồng trà cho cô: “Uống một chút, có thể hạ nhiệt.”

 
Quý Anh nhìn mẹ mình, gật đầu.
 
Hôm nay là cuối tuần, ngày này, cô phải trở về nhà họ Quý một chuyến, trò chuyện với mẹ.
 
“Có nói với Cảnh Thâm là Trung thu con sẽ ở lại đây chưa?” Vu Uyển Thanh hỏi cô.
 
Hai tay Quý Anh cầm ly lên, uống một ngụm.
 
Ngẩn người, trả lời: “Vẫn chưa.”
 
“Lần này anh hai con sẽ về nhà.” Vu Uyển Thanh nói: “A Hoài nhiều năm Trung Thu như vậy mới về nhà một lần, con cũng không thể không ở đây.”
 
"Nhưng ông nội Phó…”
 
Vu Uyển Thanh: “Cái này không phải đơn giản sao, dẫn ông ấy đến nhà chúng ta, cùng nhau đón Trung Thu.”
 
“Về phần Phó Viễn, để cho ông ta ở cùng một người phụ nữ nào đó là được.”
 
Quý Anh ho nhẹ một tiếng. Nói đến người bố chồng bí ẩn không thấy bóng dáng này của mình, cô có chút xấu hổ.
 
Phó Cảnh Thâm gần như là không nhắc tới, ông nội cũng vậy. Mà hình như Phó Viễn cũng không thèm để ý, mấy lần gặp mặt ở nhà họ Phó, còn cười ha hả chào hỏi.
 
Vu Uyển Thanh uống một ngụm trà: “Cảnh Thâm và Phó Viễn là hai người có tính tình hoàn toàn khác nhau.” Như nhớ tới cái gì, ánh mắt bà trầm xuống một chút: “Nếu nhìn lại, thì Cảnh Thâm càng giống Tạ Lăng hơn."
 
Quý Anh hơi ngây người, buông chén trà xuống nói: “Anh ba nói, mẹ anh ấy sẽ trở về đây một chuyến.”
 
Vu Uyển Thanh nhướng mày, có chút sắc bén mở miệng: “Bà ấy trở về làm gì? Nhà họ Tạ gần đây loạn như vậy, bà ấy còn có tâm trạng về đây?”
 
“Loạn?” Quý Anh khẽ chớp mắt một cái.
 
“Bệnh tình ông cụ Tạ đang nguy kịch.”
 
Bệnh tình nguy kịch có nghĩa là gì, tất nhiên không cần nói cũng biết. Bố của Tạ Lăng cưới bà thứ ba, là nhà hào môn số một số hai ở thành phố Cảng, mấy năm nay, tranh đấu giữa các phòng thậm chí còn có thể viết thành một cuốn sách.
 
Tạ Lăng là con gái thứ hai, năm xưa một mình gả vào nhà họ Phó xa xôi, mở rộng sản nghiệp của nhà họ Tạ ra thị trường trong nước, sau đó trở về thành phố Cảng, trong mười mấy người cùng thế hệ mở ra một con đường, tiếp nhận sản nghiệp quan trọng của nhà họ Tạ.
 
Có thể nói, thủ đoạn mạnh mẽ của Phó Cảnh Thâm chính là phong thái của Tạ Lăng.
 
Vu Uyển Thanh đưa tay vuốt ve gò má bên phải của con gái: “Nhưng mà con cũng không cần phải lo lắng, Tạ Lăng tốt hay là không tốt, cũng có bố mẹ và các anh sẽ làm chỗ dựa cho con.”
 
Trái tim của Quý Anh cảm thấy ấm áp.
 
Buổi tối, Quý Anh đem lời nói của mẹ mình thuật lại cho Phó Cảnh Thâm, đề nghị hai nhà cùng đón Trung thu ở nhà họ Quý.
 
Người đàn ông không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, hời hợt đáp lời.
 
Quý Anh rất vui, hai tay vòng qua cổ đối phương.
 
“Ông xã, anh thật tốt.”
 
Bây giờ cô mới phát hiện ra hai từ “ông xã” này tốt hơn nhiều so với những từ khác. Sau khi kêu xong, Phó Cảnh Thâm liền đặc biệt vô cùng dễ nói chuyện, Quý Anh cũng càng kêu càng thuận miệng.
 
Phó Cảnh Thâm thuận tay ôm cô lên đùi, Quý Anh tựa vào lòng anh xem điện thoại di động, tiện tay lướt tin tức gần nhất.
 
Danh sách được làm mới, trên bảng hot search, tin của Tạ Hoành cứ như vậy đập vào mắt.
 
Quý Anh sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, Tạ Hoành không phải là ông cụ Tạ, cũng chính là…
 
Ông ngoại Phó Cảnh Thâm sao.
 
Cô vô thức nhìn về phía Phó Cảnh Thâm. Ánh mắt của người đàn ông vẫn tập trung lật tài liệu trên bàn, Quý Anh liếc nhìn đối phương, khẽ chớp mắt hai cái.
 
Nếu như cô không nhìn lầm, phần tài liệu dày đặc này, rõ ràng là tài liệu chia cổ phần của nhà họ Tạ.
 
Đôi mắt trong suốt của Quý Anh hơi mở to.
 
Cô cúi đầu nhìn về phía hot search.
 
Truyền thông đều đang mải mê suy đoán, sau khi Tạ Hoành qua đời, tài sản khổng lồ dưới danh nghĩa của ông ta sẽ được chia ra sao, cuộc tranh đấu kịch liệt giữa những con người trong nhà họ Tạ sẽ diễn ra như thế nào.
 
Quý Anh lại nhìn về phía Phó Cảnh Thâm, nhất thời im lặng.
 
Người đàn ông này, rốt cuộc anh muốn làm gì?
 
 
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui