Cưng chiều anh đào

Quý Anh còn đang ngẩn người thì Quý Hoài đã xoay người trước cô một bước. Cô kinh ngạc nhướng mày, giọng điệu không còn nửa phần kiêu ngạo như vừa rồi: "Ơ anh, sao anh lại đến nhanh như vậy?”
 
... Anh?
 
Phó Cảnh Thâm nhìn kỹ lại, một thân vũ trang đầy đủ là Quý Hoài, rốt cục cũng đoán ra được thân phận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ trong chốc lát, Quý Thâm đã đi tới đứng ở bên kia Quý Anh, thản nhiên nói: "Anh đang đứng hóng gió.”
 
Quý Hoài vừa nhìn đã biết ngay tâm trạng của người kia không tốt, chột dạ liếc mắt nhìn sang chỗ khác: “Ha ha…”
 
"Thật là trùng hợp."
 
Phó Cảnh Thâm ở trong xe nhìn hai người đàn ông một trái một phải đứng bên cạnh Quý Anh, giống như hai ngọn núi lớn nằm chắn ngang trước mặt.
 
Trong giây lát, anh mở cửa xe, chân dài bước xuống rồi nhìn thẳng vào đôi mắt không có bao nhiêu ý cười của Quý Thâm, cuối cùng cũng đưa tay ra bắt chuyện: "Chào Tổng giám đốc Quý.”
 
Quý Thâm bình thản bắt tay lại, giọng điệu rất nhạt: "Không còn sớm nữa rồi, tôi đưa em gái đi trước.”
 
"Nhanh lên, đi đi thôi.” Quý Hoài đứng ở một bên lúc này mới phản ứng lại được người trên xe là ai, anh ấy nhìn Phó Cảnh Thâm bằng ánh mắt đề phòng, lại kéo cánh tay Quý Anh sải bước trở về, cứ như thể phía sau có hùm beo sói dữ truy đuổi vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh đi theo sau lưng anh ấy, ngơ ngác không hiểu, không kịp mở miệng nói chuyện chỉ đành lễ phép gật đầu chào Phó Cảnh Thâm, lại đụng phải ánh mắt thâm sâu đen kịt của người đàn ông đó dưới bóng đêm.
 
Mí mắt cô run lên, lập tức quay đầu lại.
 
Đợi hai người kia đã đi xa, khóe miệng Quý Thâm lúc này mới trùng xuống, không nói nhiều thêm chỉ xoay người rời đi.
 
Mà Phó Cảnh Thâm lại ở phía sau gọi tới: "Tổng giám đốc Quý, đợi hôm khác tôi chắc chắn sẽ tới thăm nhà.”
 
Quý Thâm dừng bước, quay đầu lại nói: "Tổng giám đốc Phó bận rộn như vậy, không cần tự hạ mình đến thăm nhà tôi đâu.”
 
"Tổng giám đốc Quý không cần phải khách sáo với tôi làm gì.” Phó Cảnh Thâm trả lời: "Dù sao thì..."
 
Quý Thâm không nhịn được quay đầu, híp mắt lại hỏi: "Dù sao cái gì?”
 
Phó Cảnh Thâm đã mở cửa xe ra, chỉ còn lại giọng nói của anh rải rác trong gió đêm: "Người một nhà không cần phải nói lời lịch sự mà.”
 
“...”
 
Quý Hoài kéo Quý Anh ngồi xuống ở ghế sau xe của Quý Thâm.
 
Hôm nay Quý Thâm cũng uống rượu, anh ấy đã gọi trước cho tài xế từ khi bữa tiệc kết thúc rồi.
 
Hai người vừa mới ngồi lên xe không bao lâu, đột nhiên cửa xe bên ghế lái phụ đã bị người ta mở ra rồi dùng sức thật mạnh đóng lại.
 

"Rầm" một tiếng, vang động khắp đất trời.
 
"Về nhà họ Quý."
 
Sắc mặt Quý Thâm giăng kín mây đen, anh ấy vừa lên xe đã cởi cúc tay áo sơ mi ra, Quý Anh nhìn về phía trước, sau đó quay đầu nhìn Quý Hoài một cái.
 
Cô hỏi bằng khẩu hình miệng: "Sao vậy ạ?"
 
Mà Quý Hoài lại không quay về nhà họ Quý, lại nói với tài xế: "Khoan đã, trước tiên cứ đưa tôi về Tinh Hà Quốc Tế, tôi không về nhà.”
 
Người lái xe gật đầu đáp lại.
 
Quý Thâm đang lúc cả người đầy tức giận không có chỗ phát tác, lạnh lùng trách mắng: "Em bận hơi nhiều rồi đấy.”
 
Quý Hoài: "..."
 
Quý Thâm lại liếc nhìn anh ấy qua gương chiếu hậu, bới móc: "Em ngồi ở hàng ghế sau là đang coi anh như trợ lý của em sao?”
 
Quý Hoài: "..."
 
Một khi tâm trạng của Quý Thâm đã không tốt thì con chuột đi ngang qua cũng phải gặp tai hoạ, huống chi là Quý Hoài chứ. Vào những thời điểm thế này, người có thể bình an vô sự trở về cũng chỉ có Quý Anh Anh mà thôi.
 
Quý Anh bám vào lưng ghế trước rồi dí người tới gần Quý Thâm, nhẹ giọng hỏi: "Anh cả, có chuyện gì sao ạ?”
 
"Không có gì cả." Quý Thâm cười cười: "Em không cần phải lo lắng.”
 
Quý Thâm không nói thì Quý Anh cũng không hỏi nữa. Cô biết có những chuyện nếu anh cả không muốn nói thì dù như thế nào cũng không chịu nói.
 
Quý Hoài chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Quý Thâm đang tức giận chuyện gì. Phó Cảnh Thâm đột nhiên tỏ ra ân cần quả thực giống như là bụng dạ hiểm độc, đáng xấu hổ! Đáng ghét!
 
Từ trước đến nay anh ấy vốn là người có gì thì hỏi nấy: “Quý Anh Anh.”
 
Quý Anh thành thật trả lời: "Mấy ngày trước em đang ở quán trà thì có duyên gặp mặt anh ấy.”
 
"Cái gì cơ?" Quý Hoài thay đổi sắc mặt: "Anh ta đã nói gì với em? Có phải anh ta muốn dụ dỗ gì em không?”
 
“Anh biết ngay thằng già kia có ý đồ bất chính mà!”
 
Quý Anh: "... Thằng già?” Cô suy nghĩ một chút rồi nhíu mày hỏi: "Không phải anh ấy chỉ bằng tuổi anh cả thôi sao?”
 
Quý Hoài cười ha ha một tiếng: "Anh ta còn già hơn anh cả mình hai tháng đấy! Không gọi là thằng già thì gọi là gì?”
 
Quý Thâm đang ngồi ở hàng ghế đầu cười như không cười, dịu dàng lên tiếng: "Quý Hoài.”
 
"Em muốn chết à?"
 

Quý Anh không rõ hàm ý đối địch khó hiểu đó của Quý Hoài, thậm chí ngay cả Quý Thâm từ trước đến nay luôn điềm tĩnh cũng có chút kỳ quái, cô nhẹ giọng giải thích: "Anh ấy không nói gì với em cả.”
 
"Hôm nay cũng chỉ là trùng hợp..." Đang nói đến đây thì nửa vế sau bị chặn lại, tầm mắt Quý Anh bị tòa nhà cao chót vót phía trước hấp dẫn.
 
Đây là khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, tòa nhà tổng bộ của Phó Thị cũng ở đây.
 
Lúc này, xuyên qua lớp kính cửa sổ xe, trên ba tòa cao ốc lấy Phó Thị làm trung tâm, đèn neon rực rỡ chói mắt, mỗi tòa nhà đều đang phát sáng mấy chữ lớn…
 
[Hoa anh đào 0416, chúc mừng sinh nhật, sức khoẻ dồi dào.]
 
Quý Anh theo bản năng nhìn về phía đồng hồ thì đúng lúc đồng hồ điểm 0 giờ ngày 16 tháng 4, trong Weibo tràn ra rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
 
Mí mắt dài thon vô thức giật giật, Quý Anh cúi đầu, đè nén khóe môi sắp giương lên.
 
Bên tai vang lên âm thanh Quý Hoài đang oa oa kêu loạn, anh ấy nhìn chằm chằm vào tòa nhà Phó Thị đang rực rỡ phía trước: "Đúng là thằng già quỷ kế đa đoan!”
 
Khuỷu tay Quý Thâm đang đặt ở cửa sổ xe, lạnh nhạt: "Hoa hoè hoa sói, chẳng có gì thực tế.”
 
Nếu như lời Yến Hàng nói hôm nay là thật thì Phó Cảnh Thâm cũng không thích Quý Anh, như vậy thì mọi hành động hôm nay của anh đều rất khả nghi.
 
Hơn nữa, người đàn ông này có tâm tư sâu như bể, chỉ để ý đến lợi ích, đối với Quý Anh mà nói thì tuyệt đối không phải là người tốt.
 
Quý Anh nhìn hai anh trai của mình, trong giây phút ngơ ngẩn cô nhẹ giọng mở miệng: "Thực ra em thấy rất thích.”

..
.
 
"Anh Thâm nổi danh là người rất bảo bọc em gái, mọi người đều biết."
 
Nghe Yến Hàng cứ luôn miệng gọi “anh Thâm”, Phó Cảnh Thâm chậm rãi nhíu mày: "Anh nhìn thấy ở ngoài cửa rồi.”
 
Yến Hàng mạnh mẽ đứng thẳng người: "Vậy chẳng phải là anh còn gặp cả..."
 
"Ừm." Phó Cảnh Thâm thờ ơ đáp lời.
 
Trong lúc nhất thời, đám cậu ấm xung quanh đã sớm nghe qua tiếng thơm của Quý Anh đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, nhưng lại e sợ trước sự lạnh lùng của Phó Cảnh Thâm nên không ai dám mở miệng hỏi.
 
Chỉ có Yến Hàng không sợ chết truy hỏi: "Thế nào, thế nào?”
 
Phó Cảnh Thâm ngắm nhìn lá bài trên bàn, nhìn xoáy sâu vào Yến Hàng một cái rồi mở miệng: "Em nhìn thấy thì sẽ biết.”
 
Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, Yến Hàng khẽ thở dài một tiếng rồi tiếp tục tựa vào ghế nghịch điện thoại di động: "Anh ba vẫn chơi tiếp à?”
 

"Không chơi nữa." Phó Cảnh Thâm đứng lên: "Ngày mai còn có việc.”
 
"Có chuyện gì... Á đù!" Yến Hàng lại ngồi thẳng lên, nhìn điện thoại di động rồi lại nhìn Phó Cảnh Thâm. Anh ta lập tức nhắm vào Phó Cảnh Thâm rồi chỉ vào hình ảnh tòa nhà tổng bộ Phó Thị trên hotsearch: "Này anh ba, là do anh làm à?”
 
Ai mà không biết tòa nhà tổng bộ của Phó Thị nằm sừng sững ở vị trí tấc đất tấc vàng, nơi kết hợp giữa công nghệ cao và sự lãnh khốc, giống như một cỗ máy cắm đầu làm việc không biết mệt mỏi. Nhiều năm như vậy trôi qua không ai có thể đặt quảng cáo ở trên tòa nhà Phó Thị, huống chi là sinh nhật của một người phụ nữ!
 
Phó Cảnh Thâm nhìn qua, theo bản năng phủ nhận: "Là ông cụ ở nhà.”
 
Đầu óc Yến Hàng hiếm khi sáng dạ, nói: "Nhiều năm như vậy rồi ông cụ đâu còn quản chuyện ở công ty nữa, nếu anh ba thật sự không muốn thì chẳng lẽ những chuyện thế này ông ấy còn có thể ép anh được hay sao?” Nói rồi, anh ta lại lắc điện thoại di động, khẽ chậc một tiếng: "Tất cả đều lên hot search, cư dân mạng nổ tung đến nơi rồi, để tôi đọc cho các cậu nghe một chút nhé."
 
Anh ta vừa xem vừa giả giọng theo ngữ điệu của mấy bình luận trên Weibo, đám cậu ấm xung quanh nhao nhao muốn cười nhưng lại không dám cười.
 
[Đây lại là báu vật của Tổng giám đốc nhà nào đây?]
 
[Cô gái tên Hoa Anh Đào này nhất định rất hạnh phúc]
 
[Anh ấy chắc chắn là yêu cô ấy rất nhiều]
 
[Chỉ có tôi thắc mắc việc thuê toà nhà Phó Thị này mất bao nhiêu tiền thôi sao?]
 
[Này lầu trên, Phó Thị không bán đâu, có tiền cũng không mua được]
 
Đọc đến đoạn phía sau, Yến Hàng đã cười đến mức không dừng lại được. Phó Cảnh Thâm nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Yến Hàng, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Buồn cười lắm à?”
 
Yến Hàng trong nháy mắt tỉnh lại, vội vàng lắc đầu: "Không, không, không, không buồn cười chút nào.”
 
"Lãng mạn, thật sự là quá lãng mạn!"
 
“Tình yêu của anh với Quý Anh quả thực là trời đất chứng giám!”
 
Tuy nói như vậy nhưng Yến Hàng cũng không thật sự cho rằng Phó Cảnh Thâm làm tất cả những điều này là bởi vì anh thật sự thích Quý Anh. Bất kể chuyện gì mà anh làm đều có mục đích của riêng mình. Quý Anh cũng đã đến tuổi rồi, hai nhà kết thông gia, trăm lợi không hại.
 
Phó Cảnh Thâm lười phản ứng với anh ta, lạnh lùng lên tiếng: "Đi thôi.”
 
"Chờ một chút đã!" Yến Hàng chạy đến bên cạnh Phó Cảnh Thâm, thấp giọng nói: "Em có chuyện muốn nói với anh.”
 
"Nói đi."
 
Yến Hàng đè giọng nói thấp xuống, miêu tả sinh động buổi tối mình nói chuyện cùng với Quý Thâm. Nói xong, anh ta còn đặt tay lên vai Phó Cảnh Thâm, đắc ý nói: "Thế nào, anh thấy người anh em của anh có giỏi không?”
 
Ngay sau đó, bàn tay của anh ta đã bị đẩy đi không thương tiếc.
 
Phó Cảnh Thâm im lặng nhìn Yến Hàng rồi nhắm mắt lại, cố gắng đè nén lại cảm xúc muốn đánh người.
 
"Anh cảm ơn em."
 
Quý Anh về đến nhà thì đã rạng sáng. Đi theo Quý Thâm vào cửa, cô mới phát hiện đèn trong nhà vẫn bật sáng.
 
Vu Uyển Thanh chống khuỷu tay đỡ đầu, vẫn đang ngồi bên sô pha chờ đợi. Giờ này đã qua thời gian nghỉ ngơi bình thường của bà ấy từ lâu rồi. Vu Uyển Thanh xoa xoa huyệt thái dương, rõ ràng đã rất mệt mỏi nhưng lại cố gắng lấy lại tinh thần.
 
Quý Anh sửng sốt: "Mẹ, sao mẹ lại không lên lầu nghỉ ngơi?”
 
Nghe thấy âm thanh, Vu Uyển Thanh vội vàng mở mắt ra lại nhìn thấy bóng dáng con gái đã về mới thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ phải nhìn thấy Anh Anh trở về thì mới yên tâm.”

 
Bà ấy tiến lên, đầu ngón tay nhéo nhéo hai má trắng như tuyết của con gái: "Sao con về muộn vậy?”
 
Nghe vậy, Quý Anh bất đắc dĩ đáp: "Mấy anh đều ở đó hết mà, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mẹ.”
 
"Lần sau mẹ không cần chờ con, cứ đi ngủ sớm một chút mẹ nhé?"
 
“Con còn muốn có lần sau cơ à!” Vu Uyển Thanh trực tiếp bác bỏ: "Lần này là do có anh trai con ở đó, nếu không thì làm sao mẹ lại cho con về muộn thế này được.”
 
"Hơn nữa với cơ thể này của con thì làm sao có thể chịu được mệt mỏi như vậy."
 
Quý Anh cụp mắt lại, sau vài giây im lặng thì cô thấp giọng trả lời: "Con biết rồi mẹ ạ.”
 
Vu Uyển Thanh hài lòng dắt cô lên cầu thang: "Được rồi, được rồi, đi tắm rửa một chút, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
 
Trước khi đi, Quý Anh gật gật đầu với Quý Thâm: "Em lên lầu trước đây, anh cả nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
 
Quý Thâm: "Ừm. ”
 
Quý Thâm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Quý Anh, bước chân không còn nửa phần nhẹ nhàng như vừa rồi.
 
Anh ấy đột nhiên gọi mẹ: "Mẹ."
 
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Quý Anh nữa thì Quý Thâm mới mở miệng: "Anh Anh đã hai mươi tuổi, mẹ nên để cho em ấy có chút không gian riêng chứ.”
 
Vu Uyển Thanh ngẩn người, rõ ràng bà ấy có chút khó hiểu hỏi ngược lại: "Không gian riêng?”
 
"Dù sao mẹ cũng chỉ muốn để Anh Anh về nhà sớm một chút mà thôi, chuyện này có vấn đề gì sao”
 
Quý Thâm: "Nhưng mẹ lại gây áp lực rất lớn cho em ấy.”
 
Vu Uyển Thanh khoanh tay lại: "Thâm à, con biết cơ thể của em gái con yếu ớt mà.”
 
"Vậy con có nghĩ tới nếu lỡ như con bé xảy ra sơ suất gì đó thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"
 
Quý Thâm: "Nhưng điều này sẽ không xảy ra..."
 
"Sao lại không xảy ra?" Vu Uyển Thanh thuận miệng đưa ra ví dụ: "Năm đó đến nhà họ Phó, con không có ở đó, mẹ chẳng qua chỉ buông lỏng một lát là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con đã quên mất dáng vẻ Anh Anh sốt cao mãi không tỉnh đó rồi sao?”
 
"Cho nên là…" Vu Uyển Thanh thản nhiên nói: "Về sau con ít đưa em gái con ra ngoài bày trò đi.”
 
Quý Thâm mím môi, nhìn thẳng vào mẹ: "Nhưng sau này em ấy sẽ kết hôn, sẽ có nhà riêng, mẹ không thể quản lý con bé cả đời được.”
 
"Hơn nữa theo con được biết, nhà họ Phó gần đây có ý kết thân."
 
Trong sảnh bất giác rơi vào im lặng, không ai nói gì nữa.
 
Cách đó vài mét, Quý Anh đang đứng ở góc cầu thang, yên lặng rũ hàng mi dày xuống.
 
Giây lát sau, cô rón rén nhấc bước rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận