Ở bên kia, thư ký Sở vừa sớm bảnh mắt đã sải bước lên lầu, theo sau là Ngu Thù: “Báo thức sáng nay là do ngẫu hứng của ngày hôm qua, tôi không biết tổng giám đốc Phó sẽ tới đây, còn qua đêm ở đây..."
Nói đến sau, giọng của Ngu Thù càng lúc càng thấp. Công việc của cô ta xảy ra sơ sót, điều này không cách nào lường trước được.
"Bây giờ chắc vẫn còn thời gian, mọi người sẽ không phát hiện ra tổng giám đốc Phó đâu..." Nói chưa xong, Ngu Thù nhìn căn phòng đã bị mở cửa và đội quay phim đang đứng cứng đơ tại chỗ, cô ta nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đầu tiên phản ứng là đạo diễn phát sóng cũng có mặt tại hiện trường, trong lúc khẩn cấp, anh ta thông báo kết thúc phát sóng trên tai nghe, nhưng bị Phó Cảnh Thâm cắt ngang: "Không cần."
"Quay rồi thì là quay rồi, tôi cũng không phải là nhân vật bí mật ghê gớm nào."
Đội quay phim và đạo diễn đều cảm thấy nhẹ nhõm vì ông chủ kinh doanh được đồn đại là lạnh lùng và không tử tế lại nói nhiều như vậy.
Chỉ có Quý Hoài đứng ở phía trước mọi người vẫn mở to hai mắt không thể tin được, thậm chí nhìn thẳng vào Phó Cảnh Thâm trước mặt, mở miệng nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Em gái tôi…” Anh đột ngột khựng lại, cứng rắn nói: “Không nhìn nhầm chứ?”
Ngược lại có nhiều ý không biết sống chết hay gì. (ý bảo Phó Cảnh Thâm không biết sống chết)
Phó Cảnh Thâm nhìn anh ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vẻ rất kiên nhẫn giải thích câu nói: "Cậu nhìn không sai."
Các cư dân mạng gần như bị đánh gục bởi tin giật gân này luôn rồi.
[Không phải là… tổng giám đốc Phó chứ?]
[Người đàn ông bước ra từ phòng của chị Hoa Anh Đào ngoài Phó Cảnh Thâm còn là ai nữa? ]
[Ban đầu ai nói Phó Cảnh Thâm là ông già, đứng ra đây ăn đòn mau!]
[Cứu tôi, sao lại có thể đẹp trai được như vậy]
[Phải làm sao đây, tôi có phải là một kẻ biến thái không? Tôi thực sự thích ánh mắt hững hờ của Phó Cảnh Thâm]
Quý Anh tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm. Thấy Phó Cảnh Thâm đứng ở cửa, cô sửng sốt: “Anh ba?” Cô đi tới cửa, kỳ quái nhìn ra ngoài: “Có người tới đây à?”
Khi cô ngước mắt lên và nhìn thấy đám đông với những ống kính to đùng, đầu óc của Quý Anh"đùng" một tiếng nổ tung.
Cô nhìn Phó Cảnh Thâm, rồi lại nhìn Quý Hoài đang vịn khung cửa, miễn cưỡng ổn định thân hình bấp bênh của mình, nhẹ giọng hỏi: “Đây là đang làm gì vậy?”
Ngu Thù vội vàng chạy tới cứu giúp, cười dịu dàng nhưng vẫn còn ngượng ngùng: “Dịch vụ báo thức của A Hoài là một tương tác nho nhỏ ấm áp do tổ chương trình đặc biệt thiết lập cho khách mời.”
Quý Anh: “…”
Phó Cảnh Thâm đỡ eo cô, quét mắt về phía cửa: "Để vợ tôi làm quen một lúc."
Ngu Thù vội vàng gật đầu, ra hiệu cho nhóm quay phim lui ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Quý Anh như bị rút cạn linh hồn, chậm rãi nâng hàng mi dài lên, nhìn về phía Phó Cảnh Thâm.
Anh ngơ ngác lẩm bẩm: "Anh ba, anh bị quay hình rồi."
Quý Anh mấp máy môi, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng: "Mọi người đều biết, tối hôm qua chúng ta ở cùng nhau."
Bão bình luận vào thời điểm này thực sự đang diễn ra sôi nổi, sở thích buôn chuyện của cư dân mạng đã hoàn toàn được khơi dậy.
[Phó Cảnh Thâm đây là không thể đợi nổi một ngày, nên phải đến đây luôn rồi]
[Nghĩ đến thôi đã thấy đỏ mặt, hai người này...không làm gì xấu hổ tối qua đấy chứ?]
[Si ha si ha, do* rồi, nhất định là do rồi! Không do thì Phó Cảnh Thâm không phải là đàn ông! ]
Do: làm :))
[Có mợ nào viết fanfic không, cho mượn một bộ tiểu thuyết đê! ]
[Người đẹp mặc sườn xám x CEO cặn bã lạnh lùng, tôi tuyên bố rằng cp vẫn luôn là đỉnh nhất! ]
Phó Cảnh Thâm lộ mặt chỉ sau vài phút, thậm chí cổ phiếu của tập đoàn Phó thị cũng bắt đầu tăng lên đáng kể.
#Phó Cảnh Thâm lộ mặt trên phát sóng trực tiếp
#CP nổi tiếng
#Ship vợ chồng hào môn ngọt ngào nhất
Cho đến khi tốc độ hot tăng cao.
[Ánh mắt hững hờ của Phó Cảnh Thâm]
Khi thư ký Sở nhìn thấy xu hướng tìm kiếm này, khóe miệng anh ta co giật dữ dội. Anh nhấp vào, và thấy rằng một blogger giải trí đã chặn đường phát sóng trực tiếp, trên màn hình toàn là…
[Hihahiha, tôi thích ánh mắt nhìn cẩu này quá đi.]
Đây là những câu từ biến thái đúng không?
Anh ta không nhịn được liếc nhìn băng ghế sau, người đàn ông đang lật giở tài liệu về dự án khu nghỉ dưỡng Huy Châu trên đùi, ánh mắt cụp xuống, lông mày và ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, dường như không có gì thay đổi, giống như không bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra vào buổi sáng.
Thư ký Sở nghĩ ngợi, và vẫn quyết định âm thầm giải quyết những xu hướng tìm kiếm này, để không làm phiền tổng giám đốc Phó vô cớ.
Sau khi sắp xếp lại xong, Quý Anh phải đi theo tổ chương trình để hoàn thành cảnh quay ngày cuối cùng.
Trước những cái nhìn chằm chằm đầy ẩn ý của tất cả khách mời và hàng loạt lời đàm tiếu, Quý Anh chưa bao giờ có khoảnh khắc như vậy, ước gì mình đã không tham gia chương trình này.
Sau khi mua bữa sáng bằng số tiền bán trà ngày hôm qua, mỗi nhóm cần tìm một nhà máy sản xuất trà hoặc nhà hàng để học cách pha trà và pha trà.
Quý Anh đưa Quý Hoài thẳng đến xưởng trà Hồng Hưng của ông chủ Lý.
Ông chủ Lý nhận được tin nên đã đứng ở cổng xưởng trà từ sớm để chờ đợi. Nhìn thấy Quý Anh xuống xe, ông chủ Lý trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, quay đầu liền thấy Quý Hoài xuống xe: "Vị này, vị này là Quý, Quý Hoài sao?"
Quý Anh mỉm cười gật đầu.
Quý Hoài đưa tay ra và lịch sự đưa tay về phía ông chủ Lý.
"Con gái tôi rất thích cậu." Ông chủ Lý đưa tay vừa mừng vừa lo nói: "Xin chào, xin chào, tôi có thể xin chữ ký của cậu không... Tôi sẽ cho con gái tôi."
Quý Hoài: "Đương nhiên."
"Hôm nay nhờ ông chủ Lý dạy bảo nhiều hơn."
"Làm gì có, làm gì có!"Lý lão bản dẫn hai người tiến vào xưởng trà: “Hai người có thể tới là phúc của xưởng trà Hồng Hưng chúng tôi."
Vừa định bước vào xưởng trà, giọng nói của Thi Nghệ từ phía sau vang lên: "Thầy giáo Quý! Đội của chúng tôi có thể tham gia cùng anh không?"
Quý Hoài lạnh lùng quay đầu, không cam lòng.
"Các người không tự mình tìm sao?"
Thi Nghệ đã theo sau với một nụ cười ngọt ngào: "Không phải là mọi người cùng phối hợp với nhau sao? Trùng hợp là anh Hiên và tôi không biết gì về trà, đi cùng với Anh Anh nhất định sẽ học được nhiều điều."
Quý Anh hờ hững liếc nhìn cô ta một cái, không nói lời nào, xoay người tiếp tục đi theo ông chủ Lý vào xưởng trà.
Lăng Hiên đi ở cuối đoàn người, nhìn bóng lưng của Quý Hoài và Quý Anh đang bước đi bằng nhau, anh ta nheo mắt suy tư.
Thi Nghệ cũng chậm một bước và nháy mắt với Lăng Hiên.
Ngay lập tức, cả hai đồng thời nhìn đi chỗ khác.
Ông chủ Lý đã cố gắng hết sức để giải thích quy trình cho một số vị khách mời, và các vị khách mời cũng tự mình thử, cho đến cuối cùng, một số người đến phòng trà để pha trà và trò chuyện.
Quý Anh dự định quảng cáo cho ông chủ Lý, cô cũng cố gắng hết sức để pha trà, giải thích chi tiết từng loại trà cho khán giả.
Giọng điệu của cô gái không quá nhanh cũng không quá chậm, tràn đầy tính cổ điển và tri thức. Đây là khí chất cổ điển chỉ có thể được bồi dưỡng bằng cách hòa nhập và ảnh hưởng từ khi còn nhỏ.
Thi Nghệ giống như mắc nghẹn ở cổ, cô ta nhìn Quý Hoài và thậm chí cả Lăng Hiên đều là vẻ mặt ngưỡng mộ, cô ta nắm chặt tay, gần như là đang nghiến răng.
Cuối cùng, trong lúc thời gian nghỉ của Quý Anh, cô ta nở nụ cười ngọt ngào nói: "Anh Anh, nghe nói cô có một quán trà, đây là những loại trà được bán trong cửa tiệm sao?"
Sắc mặt Quý Hoài thay đổi, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, Lăng Hiên hơi nhướng mày.
Thông thường trong làng giải trí, ai mà không nghe thấy những lời nói ẩn ý của Thi Nghệ.
Cô ta gần như ám chỉ với cư dân mạng rằng Quý Anh nói rằng rất có thể cô có lẽ đang bán trà (xanh)..
Quý Anh hơi nhướng mày: "Thì sao?"
Vẻ mặt và giọng điệu của cô quá bình tĩnh, sự tự tin và khí chất của cô hoàn toàn không phù hợp với chủ nghĩa thực dụng.
Làm thế nào một người như vậy có thể lừa dối cư dân mạng?
“Vậy thì tôi rất mong chờ đó.”Nụ cười trên mặt Thi Nghệ không giữ nổi nữa, tỏ ra tiên nữ e thẹn cúi đầu xuống, khóe môi mím chặt.
Tôi rất mong được nhìn thấy cô thân bại danh liệt.
Sau khi rời xưởng chè, mỗi nhóm còn phải dùng số tiền bán chè hôm qua để đi chợ mua rau và ăn bữa trưa cuối cùng tại homestay.
Sau bữa trưa, ngoại trừ một số công việc phỏng vấn cuối, toàn bộ tập phim đã được quay xong.
Cả ba nhóm khách mời chỉ kiếm được vài trăm, hầu bao rủng rỉnh, ai cũng thắt lưng buộc bụng, tính toán kỹ càng để mua rau sau đó lên đường trở về homestay nấu nướng.
Tổng thể mà nói, trải nghiệm lần này Quý Anh rất vui vẻ.
Hiếm khi có được trải nghiệm như vậy trong đời, lại còn xuất hiện dưới ống kính cùng Quý Hoài.
“Anh.”Quý Anh lái xe, không nhịn được gọi Quý Hoài.
Quý Hoài: "Ừ."
Quý Anh trầm mặc, nói: "Hôm qua, em gọi điện thoại cho bố."
Quý Hoài đang nghịch điện thoại di động dừng một chút, vội vàng nhìn Quý Anh.
"Bố mắng anh rất tàn nhẫn."
“Anh hai.”Quý Anh đột nhiên thấp giọng: “Về nhà có được không?”
"Mẹ, bố, anh cả và em..."
"Đều rất nhớ anh."
Quý Hoài rũ mi mắt xuống, đôi mắt thường ngày lười biếng bao phủ một tầng cô đơn sâu thẳm.
"Anh Anh."
“Vâng."
Khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của Quý Hoài đột nhiên ửng đỏ, anh ấy khó chịu quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Thật ra anh trai tham gia chương trình tạp kỹ này là để cho bố thể diện."
“Không phải bố ghét nhất là anh làm việc không đàng hoàng sao?” Quý Hoài sờ sờ mũi: “Anh không phải thế, những việc anh làm cũng đều rất có ý nghĩa.”
Quý Anh cụp mắt xuống, trong lòng xót như bị ngâm nước chanh.
Cô khẽ chớp mắt: “Anh hai, anh vẫn luôn là niềm tự hào của cả nhà chúng ta.”
Quý Hoài cúi đầu, trán bị tóc mái che khuất, nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ có khóe môi thanh tú hơi cong lên.
Buổi trưa, các vị khách mời ngồi trên bàn của homestays Bát Tiên, đối mặt với những món ăn không đặc biệt phong phú, kết thúc bữa trưa cuối cùng của tiết mục.
Sau bữa ăn, Ngu Thù nói lời kết thúc như thường lệ, các cư dân mạng đã bất đắc dĩ than khóc trong bão bình luận.
[Hu hu hu, lần sau là bao giờ mới được gặp chị gái chứ]
[Chị Hoa Anh Đào hoạt động weibo nhiều lên nhé?]
[Tôi thực sự không nỡ rời xa hai chị gái]
Phát sóng trực tiếp kết thúc, Ngu Thù nhìn máy quay đã tắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kỳ phát sóng này có quá nhiều trường hợp đột ngột, làm chủ trì nhiều năm như vậy, mấy ngày nay Ngu Thù chưa từng trải qua những ngày chấn động lòng người như vậy.
Sau cuộc phỏng vấn cuối cùng, tất cả các khách mời đều có lịch trình bận rộn nên họ rời đi sau khi chào hỏi nhau.
Quý Anh được Phó Cảnh Thâm bế lên xe, vẫy tay với Quý Hoài đang chuẩn bị lên xe GMC ngoài cửa sổ.
Quý Hoài khẽ gật đầu với họ, đeo khẩu trang vào, quay người lên xe cho đến khi không còn nhìn bóng ảnh của anh ấy nữa.
Nỗi chua xót dân lên trong lòng Quý Anh. Không biết từ lúc nào, dường như cô luôn nhìn thấy bóng lưng Quý Hoài rời đi.
Anh luôn đến và đi một cách vội vã, cô độc một mình.
Đôi mắt của Quý Anh cay cay, cô cố gắng hết sức để kìm lại những giọt nước mắt đang dâng đầy trong mắt.
Phó Cảnh Thâm ôm khuôn mặt nhỏ sắp khóc hay không của cô:"Không nỡ?"
Quý Anh gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
“Khóc cái gì?” Phó Cảnh Thâm dùng đầu ngón tay vuốt khóe mắt cô, đè nén chút ghen tị trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ gặp lại nhau nhanh thôi, không phải sao?”
Quý Anh sụt sịt, nhưng vẫn không nói.
Phó Cảnh Thâm nhéo nhẹ má cô: “Còn như vậy, anh sẽ ghen đấy.”
Quý Anh liếc nhìn người đàn ông: "Anh ấy là anh trai em."
"Anh trai cũng không được."
Quý Anh cảm thấy anh thật ấu trĩ.
Nhưng không ngờ rằng, sự ghen tuông của Phó Cảnh Thâm thật sự không thể ngăn được.
Năm giờ chiều, máy bay vừa hạ cánh ở Bắc Kinh, Quý Anh được Văn Nguyệt thông báo rằng cô đã lọt vào một cuộc tìm kiếm cực lớn, khiến toàn bộ các trang mạng xã hội bùng nổ.
Tất cả các phốt trong năm nay có cộng lại cũng không to bằng phốt của cô…
#Quý Anh ngoại tình với Quý Hoài
Đôi mắt của Quý Anh trở nên tối sầm xuống khi nhìn thấy những từ này được ghép lại với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...