Đến giữa trưa, một danh mục về #Quý_Hoài_mộng_du_lúc_đang_phát_sóng_trực_tiếp leo lên hot search nhanh như tên bắn.
Những đoạn cut của chương trình phát sóng trực tiếp bị các tài khoản tiếp thị lớn cắt nối biên tập lại, đăng weibo, thu hút rất nhiều quần chúng hóng drama.
Trên mạng chỉ toàn thấy thả ha ha ha, gần như sắp nhấn chìm cả màn hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Mẹ ơi, lúc nhấp vào tôi không biết nó sẽ buồn cười thế này]
[Aaa, chị Hoa anh đào quả thật là quá đẹp, có ai thấy mà không bị hút hồn cơ chứ?]
[Cho nên anh à, không phải là anh nhìn chị ấy đến mức ngây người đấy chứ?]
[Anh ơi, đi ra ngoài em cũng ngại không dám nói em là fan của anh đâu]
Hot search hấp dẫn rất nhiều cư dân mạng, lượng người truy cập vào phát sóng trực tiếp trong nháy mắt lại tăng vọt thêm một bậc.
Quý Hoài được người ta đỡ dậy từ trên mặt đất, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như cũ, sững sờ nhìn về phía Quý Anh phía sau rèm cửa, gắng sức chớp chớp mắt.
Tất cả mọi người đều cố gắng giữ im lặng nhưng không biết là ai “phụt” một tiếng, ngay sau đó, tiếng cười vang tràn ngập khắp toà lầu cổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Blogger đánh đàn tranh cổ Cơ Nhiễm thậm chí còn gảy nhầm âm, Quý Anh cũng khẽ nhìn, vẻ mặt căng ra sắp không nhịn nổi. Sao anh hai cô luôn có thể mang đến cho cô những niềm vui bất ngờ thế nhỉ.
Xét thấy tiết tấu của chương trình trực tiếp đột nhiên bị rối loạn, Ngu Thù vội vàng đè khóe môi đang không chịu khống chế xuống: "Xem ra là anh Hoài của chúng ta đang dùng phương thức của chính mình để chào đón hai vị khách quý là Quý Anh và Cơ Nhiễm của chúng ta.”
Ngu Thù dẫn đầu vỗ tay: "Vậy tiếp theo đây, nhiệt liệt chào mừng Quý Anh và Cơ Nhiễm của chúng ta!”
Mấy vị khách quý ngôi sao đứng lên phụ họa, trên miệng hoan hô, nhìn Quý Anh cùng Cơ Nhiễm chậm rãi đi tới từ phía sau rèm.
Thi Nghệ tay thì vỗ, ánh mắt thì nhịn không được lưu luyến trên người Quý Anh, rất miễn cưỡng kéo khóe môi, ánh mắt đảo qua camera đang ghi hình rồi lại vội vàng khống chế vẻ mặt của mình.
Quý Anh dẫn Cơ Nhiễm đến chỗ ngồi. Sáu người ngồi vây quanh một bàn tròn, Quý Anh ngồi bên phải Cơ Nhiễm, Cơ Nhiễm ngồi giữa cô và Quý Hoài.
[Lúc trước tôi còn cảm thấy Thi Nghệ rất xinh đẹp, bây giờ ngồi bên cạnh Quý Anh thế này, quả thực là bị hạ gục trong nháy mắt]
[Ôi trời ơi anh của em, anh đang làm gì vậy? Mắt anh sắp treo trên người người ta rồi!]
[Ơ kìa anh trai, sao anh lại dáng vẻ mất giá như vậy?]
[Đây là lần đầu tiên thấy Cơ Nhiễm lên tham gia chương trình, thật sự rất có khí chất]
Quý Hoài không nhìn thấy cơn mưa bình luận nên tất nhiên là anh ấy không biết mình đang bị fan không ngừng tag tên. Hiện tại trong đầu anh ấy chỉ có một suy nghĩ…
Quý Hoài hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ, mạnh mẽ xoa xoa mặt. Chớp mắt lại lần nữa, đúng vậy, thật đúng là cô.
Lúc này, Ngu Thù vỗ vỗ tay, nhân viên công tác bưng trà mà Quý Anh pha lên, đặt trước mặt sáu người.
Quý Anh chào hỏi mấy vị khách quý trên bàn, lúc ánh mắt cô lướt qua Quý Hoài thì hơi dừng lại, cong môi: "Chúc anh Quý một ngày tốt lành.”
Mi tâm Quý Hoài nhảy lên thình thịch, một lúc lâu sau, anh ấy mới nặn ra được mấy chữ: "...Tôi không thấy tốt lắm.”
[Cứu mạng, anh bị mắc hội chứng sợ xã hội sao!]
[Xấu hổ đến nỗi ngón chân tôi cuộn tròn lại luôn]
[Mẹ nó sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị cười sặc chết]
Lăng Hiên lặng lẽ nhìn Quý Anh rồi lại nhìn một vòng nơi này, lộ ra nụ cười ôn hòa.
"Rất vui được gặp mặt, cô Quý Anh." Lại nhìn về phía Cơ Nhiễm đang mặc Hán phục: "Cô Cơ Nhiễm.”
Trong màn hình, fan của Lăng Hiên bắt đầu spam khắp màn hình.
[Hu hu hu anh yêu thật lễ phép]
[Thực là nho nhã, lịch sự] [So với người nào đó ở bên cạnh, ha ha]
[Đi đâu cũng phải đá xéo người ta một cái đúng không?]
Sau khi mấy vị khách mời hàn huyên, Ngu Thù vỗ vỗ tay, nhân viên công tác bưng trà Quý Anh pha lên, đặt trước mặt sáu người.
Ngu Thù bắt đầu triển khai công đoạn kế tiếp.
Sáu tách trà ở đây, khách nam và nữ mỗi người chọn một ly để nếm thử, uống cùng một loại trà, chia thành một nhóm, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
Vẻ mặt của mấy vị khách quý không chút thay đổi, Lý Thành Nho là người tiên phòng chọn chén trà bên cạnh trước, mở nắp ra, anh ta biết chút ít về trà, khẽ nhấp một ngụm, cười hỏi: "Trà Long Tỉnh?”
Lăng Hiên là người thứ hai cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nước trà màu cam đỏ, khẽ nhướng mày: "Trà Đại Hồng Bào.”
Còn lại Quý Hoài không chút để ý lấy đi chén trà cuối cùng. Dưới ánh mắt đông đảo nhìn chăm chú, anh ấy ngửi ngửi nước trà rồi nhíu mày, chậm rãi uống một ngụm.
Trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Quý Hoài chậm rãi nuốt nước trà xuống, khóe môi cứng ngắc giật giật: “Cái thứ quái gì vậy? Sao mà đắng thế?”
Trên màn hình nổ tung một cơn mưa tiếng cười, ha ha ha che kín toàn bộ màn hình.
[Xin các antifans vui lòng không khịa thần tượng của tôi vì hành vi này]
[Anh à, thật sự mất sạch hình tượng rồi!]
[Ảnh đế Lý: trà Long Tỉnh, Lăng Hiên: trà Đại Hồng Bào, anh trai tôi: cái thứ quái gì vậy]
[Quả nhiên là Thái tử gia mười tám tuổi bỏ học, đến lúc phải mất mặt xấu hổ rồi]
Trong sân yên tĩnh vài giây, Quý Anh dở khóc dở cười, ngón tay trắng nõn chỉ về phía chén trà: "Đây là trà khổ đinh, đắng là chuyện bình thường.”
Quý Hoài bĩu môi: “Đắng nghét.”
Quý Anh: "..."
[Mẹ nó, tôi thật sự sắp cười sặc luôn rồi]
[Chị Hoa anh đào cũng chẳng biết nói gì, ha ha ha]
[Đắng nghét nha.]
[Ha ha, coi không có tố chất là điểm bán hàng]
[Tên antifan lầu trên kia, cậu có mệt không hả? Chỗ nào tôi cũng thấy cậu là sao]
Ngu Thù rốt cục hiểu được, vì sao Quý Hoài vừa nhiều fan mà cũng lắm antifan. Với tính cách thế này, nếu hợp thì sẽ cực thích, mà cũng rất dễ bị người ta ném đá.
Cô ấy bất đắc dĩ cười: "Vậy kế tiếp, mời khách mời nữ chọn trà.”
Ngu Thù vừa dứt lời thì trong tai nghe của cô ấy đột nhiên truyền đến giọng nói của biên đạo: "Thư ký Sở nói là nhất định phải để cho Quý Anh và Quý Hoài ở cùng một tổ.”
Ngu Thù: “?!”
Bố đường muốn làm gì vậy? Tại sao lại ném vợ của mình vào cùng nhóm với một đỉnh lưu thế?
Vẻ mặt của Ngu Thù biến đổi, trong lòng khẩn cấp suy nghĩ đối sách.
Cô ấy còn chưa nói gì thì Quý Anh đã chọn một chén trà ở trước người mình, Thi Nghệ theo sát phía sau, cuối cùng là Cơ Nhiễm.
Thi Nghệ mở chén trà ra trước, vẻ mặt khựng lại một chút, muốn nói mà lại thôi rồi nhìn Quý Hoài một cái. Lăng Hiên ngồi đối diện dường như đang nói đùa: "Xem ra là tôi đang chen vào cp Tài Nghệ tiềm năng của chương trình rồi.”
Thi Nghệ mím môi, dường như có chút tiếc nuối nói: "Có thể ghi hình chương trình tạp kĩ cùng với tiền bối Quý đã là rất khó có được rồi.” Dứt lời, cô ta lại bổ sung thêm một câu: "Đặc biệt là sau lần hợp tác đó.”
Cơn mưa bình luận chẳng bao lâu sau đã bị đẩy theo tiết tấu này.
[Lời này của Lăng Hiên là có ý gì? Hai người này có thật sự có chuyện quá khứ sao?]
[Hu hu hu, những câu chuyện bí ấn bị thời gian chôn vùi đầy xúc động, có ai năm đó mà chưa từng có tài nghệ/ cp?]
[Đã được cởi trói từ tám trăm năm trước rồi, anh trai tôi ở một mình là đẹp trai nhất, trà xanh đừng đến ké fame!]
[Này bà chị củ mài, các chị cũng đừng lố lắng như vậy được không? Thật sự coi như ai cũng đến ké fame của nhà các chị chắc?]
Hai người Lăng Hiên và Thi Nghệ một xướng một hòa, đột nhiên, một giọng nói trong trẻo chen ngang vào, Quý Anh mở nắp chén trà trước mặt, chớp chớp mắt nói với Quý Hoài: "Được ở cùng nhóm với anh Quý đây là vinh hạnh của tôi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn giấu sự tinh nghịch của cô gái nhỏ, khóe môi Quý Hoài đang nhếch lên lại bị đè xuống, đôi mắt hoa đào tinh xảo hơi cong lên: "Em Quý, hợp tác vui vẻ.”
Anh ấy thờ ơ nhướng mày: "Gọi tôi một tiếng “anh trai”, anh đây sẽ gánh em.”
[A a a, anh Quý, em Quý. Sao cứ thấy ngọt ngọt thế này?]
[+1, muốn mlem]
[Hai nhan sắc trời ban này tụ hợp lại một chỗ, màn hình ơi đừng nổ nhé!]
[Hu hu hu, đột nhiên rất muốn có một người anh trai như Hoài]
Nhìn nhóm cuối cùng, trong lòng Ngu Thù chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cô ấy thấy rõ ràng, nước trà này chính là do Quý Anh pha, lựa chọn ở cùng một tổ với Quý Hoài cũng là do Quý Anh tự nguyện.
Trong lòng cô ấy không khỏi phỏng đoán, Quý Hoài, Quý Anh này rốt cuộc có quan hệ gì? Chẳng lẽ là tổng giám đốc Phó bảo phu nhân dùng chi phí công cộng để theo đuổi thần tượng sao?
"Xem ra tất cả mọi người đều vui vẻ hợp nhóm.” Ngu Thù cười nói: “Chúng ta có Đội Long Tỉnh, đội Đại Hồng Bào cùng với..." Ánh mắt cô ấy rơi xuống trên mặt Quý Hoài và Quý Anh: "Đội Khổ Đinh.”
Quý Anh, Quý Hoài: "..."
[Tôi thật sự cười đến chết trong chương trình này thì phải làm sao?Thần mẹ nó đội Khổ Đinh ha ha ha]
[Anh à, sao anh lại xui xẻo như vậy, chị Hoa anh đào cũng không biết nói gì, ha ha ha]
Kết thúc buổi mở màn, ê-kíp chương trình sắp xếp lên đường để đến điểm đến tiếp theo, tạm thời ngừng phát sóng trực tiếp.
Sau khi nhìn thấy cơn mưa bình luận liên quan đến Quý Anh cuối cùng cũng dừng lại, trong lòng thư ký Sở hơi thở phào nhẹ nhõm, báo cáo lại tin tức cho Phó Cảnh Thâm ở nơi thủ đô xa xôi.
Phó Cảnh Thâm nhìn vào giao diện đã ngừng phát sóng, trong mắt động lại ý cười.
Một lúc lâu sau, đầu ngón tay anh chạm vào màn hình, nhắn tin cho thư ký Sở: [Đặt vé máy bay ngày mai đến Huy Châu cho tôi.]
[Tôi đích thân đi đón vợ mình.]
Thư ký Sở: [Tôi biết rồi.]
-
Ba đội, mỗi đội một xe, đi về phía trạm dừng tiếp theo.
Quý Hoài lái xe, Quý Anh ngồi ở ghế phụ. Không có camera phát sóng trực tiếp, Quý Hoài mở miệng hỏi: "Sao em lại đến ghi hình chương trình?"
Quý Anh liếc mắt nhìn anh hai nhà mình một cái: "Thích thì đến thôi.”
"Ba mẹ và Phó Cảnh Thâm bên kia đều đồng ý sao?"
Quý Anh chớp chớp mắt: “Nếu không thì sao?”
Quý Hoài thở dài một hơi, tức giận nói: "Cũng không nói cho anh biết trước một tiếng.” Nghĩ đến cái gì, sắc mặt anh ấy lại đen xì: "Chơi anh trai em một vố lớn thế này.”
Nói đến đây, Quý Anh lại muốn cười.
"Anh ơi."
"Cái gì."
Quý Anh: "Em muốn cho mọi người biết anh là anh trai của em.”
"Không được." Quý Hoài quyết đoán phủ nhận.
Quý Anh khó hiểu hỏi: "Tại sao vậy?”
Quý Hoài: "Thanh danh của anh không tốt, đừng để liên lụy đến cả em cũng bị mắng.”
Quý Anh sửng sốt, nhẹ nhàng chớp chớp mắt một cái: “Sẽ không đâu mà..."
"Anh nói không được chính là không được." Giọng điệu của Quý Hoài không cần thương lượng.
Quý Anh cúi đầu xuống, chóp mũi có chút chua xót, cô bất mãn lẩm bẩm: "Em không chịu! Anh vốn là anh trai của em, dù thế nào cũng là anh trai của em.”
Cô bướng bỉnh nói: "Em cứ gọi anh là anh trai đấy.”
Quý Hoài im lặng vài giây, vươn tay phải nhẹ nhàng xoa xoa nhẹ sau gáy Quý Anh.
Anh ấy lơ đãng cười nói: "Không phải anh đã bảo em gọi anh là anh trai sao?”
"Lát nữa anh sẽ gánh em."
Quý Anh cúi đầu xuống, vẫn không được vui vẻ cho lắm.
Trong khi nói chuyện, chiếc xe đến đích đến của mình. Quý Anh vừa xuống xe thì bị nhân viên ê-kíp chương trình nhắc nhở, trước tiên cô phải đi thay quần áo thể thao.
Quý Anh cùng Cơ Nhiễm đến phòng thay đồ dành cho nữ.
Cơ Nhiễm là blogger âm nhạc nổi tiếng trong giới cổ phong, tự sáng tác rất nhiều ca khúc, tính cách hiền lành, rất có cảm giác nghệ thuật. Buổi sáng nay Quý Anh và cô ấy đã gặp mặt nhau trước, ấn tượng đối với nhau đều không tệ.
Thi Nghệ đi phía sau hai người, vẻ mặt có chút không yên lòng.
Bởi vì vừa rồi cô ta nhận được điện thoại của người đại diện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...