Cưng chiều anh đào

Cô nhớ Phó Cảnh Thâm có một tài khoản Weibo có tích V, chỉ là nó không giống người thật mà giống như bộ phận quan hệ công chúng quản lý thay thì đúng hơn, thỉnh thoảng chuyển tiếp một tin nhắn nhóm.
 
Ngoài ra, ở một doanh nhân giàu có và tầm cỡ như Phó Cảnh Thâm, anh lại khiêm tốn một cách đáng ngạc nhiên, đã lâu không có một bức ảnh chính diện nào được lan truyền.
 
Nhiều người biết rằng cách đây vài năm, một người trẻ tuổi đã thay thế nắm quyền tập đoàn Phó Thị. Nhưng không ai nhìn thấy diện mạo thật sự của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có vấn đề gì sao?” Phó Cảnh Thâm nhàn nhạt hỏi: “Không phải lúc trước mợ Phó đã nói sẽ tuyên bố chủ quyền sao?
 
Tuy nhiên, có vẻ như chỉ có một cách để tự động phá vỡ những tin đồn.
 
Một người bình thường thấp bé nhất lại tự nhiên đăng Weibo nhận là mợ Phó… Liệu có bị cười nhạo không?
 
Phó Cảnh Thâm mỉm cười, ôm Quý Anh vào lòng, nhìn cô đầy hứng thú: “Anh có thể bận tâm điều gì?”
 
Cô cố gắng nhắc nhở: “Sau này có thể sẽ có nhiều người chú ý đến đời sống riêng tư của anh.”
 
“Vậy à.” Phó Cảnh Thâm khẽ nhướng mày nhưng lòng bàn tay ôm eo cô lại dần dần di chuyển lên trên, luồn vào vạt trước váy ngủ của cô, ngón tay thon dài ám thị một cách khiêu gợi.
 
Một tín hiệu nguy hiểm hiện lên trong đầu Quý Anh, cô vội vàng giữ tay anh lại, hơi cao giọng nói: “Anh ba, em đang nói chuyện nghiêm túc.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện anh làm cũng là chuyện nghiêm túc.” Người đàn ông thản nhiên nói, tay kia ôm bắp chân của cô.
 
Quý Anh nắm lấy vai anh, cố gắng giữ tỉnh táo: “Anh có nghe em nói không?”
 
Hơi thở của Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng phả vào tai cô, đôi môi mỏng của anh dường như đang hé mở, những ngón tay của anh chậm rãi xoay tròn.
 
Anh cười trầm thấp hôn cô một cái: “Em còn đang suy nghĩ chuyện khác sao?”
 
Đầu ngón tay của Quý Anh vùi vào vai anh, lông mi run rẩy kịch liệt.
 
“Em đang nói chuyện đời tư.” Phó Cảnh Thâm thở dốc hỏi cô: “Là đời tư này à?”
 
Cạnh bàn cứng rắn chạm vào lưng dưới, Quý Anh lập tức tỉnh táo lại, chống khuỷu tay lên mặt bàn, thở nhẹ một hơi, cau mày nói: “Cứng quá.”
 
Phó Cảnh Thâm chống khuỷu tay lên hai bên hông cô, chặn đường cô, hỏi với nụ cười nửa miệng.

 
Quý Anh sửng sốt, ánh mắt dời xuống, đột nhiên ý thức được một chuyện: “Ý của em là cái bàn!”
 
“Anh, anh…” Cô đuối lý một lúc, không thể nghĩ ra từ nào để mắng người. 
 
Nhưng Phó Cảnh Thâm lại đặt tay lên mép váy của cô, xoa xoa: “Anh làm sao?”
 
Quý Anh nhìn váy, hai má ửng hồng, dựa vào bàn rồi trốn, không thể tin nói: “Chẳng lẽ anh muốn ở chỗ này…?”
 
Phó Cảnh Thâm nắm lấy bắp chân của cô: “Không thể à?”
 
“Ở đây không, không có…” Quý Anh cố gắng đánh thức anh.
 
“Có.”
 
Phó Cảnh Thâm ngắt lời cô, lấy hộp bao cao su ra khỏi ngăn kéo tủ.
 
Quý Anh không biết làm thế nào mà mọi thứ phát triển thành thế này.
 
Cô véo cánh tay Phó Cảnh Thâm như thể trút giận, nhưng cô quên mất người đàn ông này có bao nhiêu ghi thù, nhanh chóng bù lại ở những nơi khác.
 
Cũng không biết là từ khi nào, rốt cuộc Quý Anh cũng nằm ở trên giường trong phòng ngủ.
 
Cô lại bị bắt đi tắm, mắt đỏ hoe.
 
Phó Cảnh Thâm đặt lòng bàn tay lên lưng cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đỡ hơn chưa?”
 
Mái tóc dài của Quý Anh xõa ra sau lưng, che đi đôi vai và chiếc cổ trắng như tuyết.
 
Cô quay lưng đi, lúc này không muốn nói chuyện với anh.
 
Phó Cảnh Thâm biết cô vẫn còn tức giận, vì vậy anh không nói gì nữa, ôm lấy cô từ phía sau: “Ngủ đi.”
 
Anh lại hôn nhẹ lên đỉnh tóc của cô, thấp giọng nói: “Công khai sẽ không quấy nhiễu anh.”
 
Lông mi của Quý Anh động đậy, nghe thấy giọng nói không thể phủ nhận của người đàn ông vang lên trên đầu cô.
 

“Hãy cho họ biết em là vợ của ai.”
 
Trong vài ngày, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
 
Phó Cảnh Thâm tạm thời không làm gì cả, như thể anh đang yên lặng chờ cơ hội.
 
Quý Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở nhà.
 
Tuy nhiên, lần tiếp xúc này cũng có một bất ngờ.
 
Lưu lượng khách của Vũ Lâm Linh đã tăng lên rất nhiều, thậm chí còn có những khách hàng từ các tỉnh khác ngưỡng mộ danh tiếng nên đến đây, các cửa hàng trực tuyến nổi tiếng khác có xu hướng mờ nhạt.
 
Trong số những vị khách nếm thử trà, có khá nhiều người mua trà trực tiếp từ cửa hàng về nhà, nguồn trà nhập từ đợt trước đã cạn kiệt rất nhanh, vì vậy Trần Du tiếp tục nhập hàng từ ông chủ Lý, một người ở rất xa Huy Châu.
 
“Chị chủ, thật ra còn có một chuyện, em không biết có nên nói với chị hay không.”
 
Sau khi báo tin vui, giọng điệu của Trần Du lại ngập ngừng, mang theo một chút chán nản.
 
“Chị còn nhớ cửa hàng sườn xám nổi tiếng ở trên mạng lần trước không?”
 
Nhờ Văn Nguyệt thường xuyên nhắc tới, Quý Anh gật đầu: “Chị nhớ.”
 
“Mấy ngày nay, người nổi tiếng nhỏ bé ở trên mạng đó ngày nào cũng chạy tới cửa hàng của chúng ta, quay video khắp nơi, trong ngoài nói chuyện, lúc nào cũng hỏi em về chị.”
 
Quý Anh: “Cô ta hỏi chị làm gì?”
 
Trần Du: “Em nghĩ cô ta vẫn muốn so sánh với quản lý.” Cô ấy hạ giọng, khịt mũi khinh bỉ: “Em nghĩ cô ta là một kẻ ăn bám, ngày nào cô ta cũng mặc sườn xám đến đây. Người không biết sẽ nghĩ rằng cô ta là bà chủ.” 
 
“Không nhìn xem mình có dáng vẻ như thế nào.”
 
Quý Anh im lặng, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.
 
Một lúc sau, cô trầm ngâm nói: “Có lẽ chị nên tìm cô ta nói chuyện.” 
 
Trần Du nghe như vậy, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chị chủ, hay là ngày mai chị tới sớm đi, lúc đó trong cửa hàng sẽ không có nhiều người.”

 
Quý Anh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
 
Sáng sớm hôm sau, sợ thu hút sự chú ý nên Quý Anh không mặc sườn xám mà thay một bộ váy màu lam nhạt.
 
“Em cũng không phải người nổi tiếng.” Quý Anh đội mũ, đeo kính râm gần như che hết khuôn mặt trắng nõn của cô: “Làm sao có nhiều người chú ý em như vậy.”
 
Rất hiếm khi Phó Cảnh Thâm nhìn thấy cô mặc quần áo giản dị. Màu xanh nhạt càng tôn lên làn da trắng, đường viền cổ áo nửa vòng để lộ xương quai xanh thanh tú, ngay cả đầu gối lộ ra cũng có màu hồng.
 
Anh hơi nhíu mày.
 
“Có thể đi, để vệ sĩ đi với em.”
 
Quý Anh bất đắc dĩ gật đầu.
 
Tám giờ sáng, Quý Anh đến Vũ Lâm Linh, đi thẳng đến ghế lô.
 
Ngồi trên ghế lô, cô nói chuyện điện thoại với ông chủ Lý.
 
“Cô chủ Quý.” Ông chủ Lý thành khẩn nói: “Cảm ơn cô rất nhiều, tôi cũng không biết nên cảm ơn cô thế nào, nhờ vào cô.”
 
Quý Anh lắc đầu cười: “Không sao, tôi cũng không giúp được gì nhiều cho ông.”
 
“Lần này may mắn thôi.”
 
Nói tới đây, giọng điệu của ông chủ Lý thay đổi, trở nên áy náy: “Haizz, nếu tôi biết cô chủ Quý bị bố trí như vậy ở trên mạng, tôi thà rằng không có chuyện này…”
 
Quý Anh ấm áp nói: “Yên tâm đi, đồn đại cũng chỉ là đồn đại, sẽ có ngày minh bạch thôi.”
 
Kết thúc cuộc gọi, ông chủ Lý hứa rằng lô lá trà tiếp theo sẽ được chuyển đến trong ba ngày tới, Quý Anh mỉm cười gật đầu.
 
Nhưng vừa cúp điện thoại, Trần Du đã đẩy cửa ghế lô ra: “Chị chủ, đến rồi, người nổi tiếng nhỏ bé trên mạng kia đến nữa rồi! Cô ta ngồi ở dưới lầu, lại hỏi thăm chị.”
 
Quý Anh bưng ấm trà rót cho mình một chén.
 
“Vậy em mời cô ta lên đi.”
 
“Được.” Trần Du gật đầu thật mạnh: “Chị chủ, chị nhất định phải cho cô ta thấy nhan sắc của chị.”
 
Quý Anh không nhịn được cười: “Chị sẽ cố gắng.”
 
Chương Hàm ngồi dưới lầu, thỉnh thoảng nhìn lên lầu, cố gắng kìm nén.

 
Cô ta không biết, chỉ là một bà chủ quán trà bình thường sao mà lại khó gặp như thế.
 
Nghĩ đến tin đồn tràn lan trên mạng, Chương Hàm cười khinh bỉ. Một người tình bí mật, thật sự nghĩ bản thân mình là một nhân vật phi thường ư.
 
Nghĩ đến đủ loại bình luận bắt nạt ở trên mạng, ánh mắt Chương Hàm tối sầm lại.
 
Gần đây cô ta sao thủy nghịch hành, mọi thứ dường như đang diễn ra không theo ý muốn.
 
Kể từ đêm đó, đúng như Phó Cảnh Thâm đã nói, anh bắt đầu xem xét lại việc hợp tác với Tổng giám đốc Trịnh. Không biết anh đã nói gì với Tổng giám đốc Trịnh, nhưng ngày hôm sau, Tổng giám đốc Trịnh đã chấm dứt hợp đồng với cô ta mà không có bất kỳ lý do gì.
 
Hiện tại Chương Hàm chỉ là một người mới bắt đầu nổi tiếng ở trên mạng, không có sự hỗ trợ của công ty, sao có thể quản lý một tài khoản.
 
Thấy lượng truy cập dường như chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, Chương Hàm không còn nơi nào để đi, thậm chí còn chấp nhận những quảng cáo mà trước đây cô ta không bao giờ để ý đến.
 
Chương Hàm bắt đầu thay đổi các kiểu sườn xám khác nhau mỗi ngày, nhưng số lượt xem video mỗi ngày vẫn giảm mạnh.
 
Cho đến khi cô ta được mời đảm nhận việc quảng cáo cho cửa hàng sườn xám, đêm hôm đó, độ nổi tiếng ngoài đời thực của cô ta cao chưa từng thấy, Chương Hàm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã phát hiện ra quán trà đối diện có nhiều người đến hơn.
 
Chương Hàm không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến ngày hôm sau cô ta đột nhiên phát hiện hot search về người người đẹp sườn xám đã đi thẳng lên hot search.
 
Khoảnh khắc nhìn thấy bài viết, tim cô ta đập loạn nhịp, nhưng kết quả khiến cô ta vô cùng thất vọng.
 
Cô gái trong video mặc một chiếc sườn xám màu trắng hồng, khi ngẩng đầu lên, mặt mày như nước, bàn tay thon gọn trắng nõn, thanh cao thoát tục.
 
Nhưng một video dưới góc nhìn của một người qua đường đã trực tiếp khiến nó trở thành hot search, mức độ phổ biến chưa từng có. Chương Hàm rất nhanh đã phát hiện ra rằng bối cảnh của video là phố cổ Kinh Tây, trong video chính là người phụ nữ đã cướp đi tất cả sự chú ý của cô ta vào ngày hôm qua.
 
Một hơi thở phẫn nộ bỗng dâng lên trong lòng cô ta.
 
May mắn là sức nóng này nhanh chóng lắng xuống, Chương Hàm cảm thấy vui vẻ.
 
Trái ngược với những gì cô ta nghĩ, mặc dù video và bài viết đều đã bị xóa nhưng sự chú ý dành cho cô ấy vẫn luôn ở mức cao.
 
Điều khiến Chương Hàm khó chịu nhất là một số cư dân mạng bắt đầu lợi dụng cô ấy để chèn ép cô ta.
 
Bây giờ khu vực bình luận video của cô ta đầy những so sánh và giẫm đạp!
 
Chương Hàm không thể ngồi yên được nữa, mấy ngày nay cô ta đến quán trà để hỏi thăm xung quanh, đến nay mới biết được người phụ nữ đó họ Quý, những thứ khác đều là một bí ẩn.
 
Cô ta cười thầm trong lòng, càng tin vào suy đoán ở trên mạng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận