Cưng chiều anh đào

Đánh răng rửa mặt xong, Quý Anh đến phòng thay đồ. Lúc cô đi ra, dì Vương đã đến nhà, đang nấu ăn trong bếp. Thấy cô, dì Vương niềm nở chào hỏi: “Mợ, món này phải chờ một lát nữa mới ăn được, mợ ra sô pha ngồi trước đi.”
 
Quý Anh đáp lời, ngồi ở trên sô pha, vô thức mở điện thoại. Cả buổi sáng không xem, trên wechat đã có rất nhiều tin nhắn mới. 
 
Mà tin nhắn từ ldx lúc này đang nằm ngay trên cùng. Nhìn thấy cái tên này, Quý Anh cảm thấy hơi áy náy, nhưng sau khi nhấp vào xem, cảm giác áy náy lập tức biến mất. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
ldx: [Thế em định bồi thường cho chồng thế nào đây?]
 
Quý Anh: "...?"
 
Chồng nào cơ? Chồng đâu ra? 
 
Cô nghi hoặc một hồi, sau đó phát hiện biểu tượng cảm xúc mà mình tùy tiện gửi vài giờ trước vẫn còn nửa sau. 
 
Ở nửa sau, chú mèo con đáng yêu đột nhiên biến thành một con mèo mặc trang phục hầu gái đi tất lưới, bên cạnh còn có dòng chữ: [Ông xã~]
 
Thứ biểu tượng cảm xúc gì mà lệch lạc thế này! 
 
Bên kia màn hình, Quý Anh xấu hổ đến cuộn chặt đầu ngón chân. Phó Cảnh Thâm sẽ không nghĩ...mình đang quyến rũ anh ấy chứ?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh tự động ngó lơ chữ chồng kia, nhắn lại: [Anh ba muốn bồi thường gì?]
 
Hẳn là anh đang rất bận nên không trả lời ngay được. 
 
Vừa đúng lúc dì Vương gọi Quý Anh đi ăn cơm, cô bèn tắt điện thoại đi tới bàn ăn. 
 
Độ hot của từ khóa #Tiên nữ tỷ tỷ toàn bộ giang cư mận đang tìm kiếm dường như mãi chẳng có dấu hiệu đi xuống, thậm chí càng ngày càng hot hơn. 
 
Buổi chiều tan học, Quý Anh vừa mở điện thoại lên thì thông báo WeChat đã rung liên hồi. 
 
Một mình Văn Nguyệt gửi hơn hai mươi tin nhắn. 
 
Trên trán Quý Anh chầm chậm hiện ra một dấu chấm hỏi, cô bấm vào hộp chat với Văn Nguyệt. 
 
[Anh Anh, tớ nói mà tớ tức cái lồng ngực á! Mấy mẹ bánh bèo đang bú fame cậu kia kìa!]
 
Dưới tin nhắn, Văn Nguyệt đã gửi cho cô hơn chục video, nội dung cả thảy đều là hình ảnh một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám với phong cách quyến rũ hoặc ngây thơ, tất cả đều đứng bên cầu, mỉm cười xinh xắn trước ống kính. 
 
Trên bảng video ngắn hot đã xuất hiện một chủ đề nóng như vậy—— 
 
[Ai mới là tiên nữ trong lòng bạn? ]
 
Chỉ trong một ngày, mấy chục idol mạng lớn nhỏ đua nhau khoe sắc, độ hot cao ngất ngưởng. 
 

Cư dân mạng lướt từ video này sang video khác như hậu cung tuyển phi, hóa trang sườn xám lập tức trở thành trào lưu hot bậc nhất. Với thái độ tán thưởng, Quý Anh nhấn thích toàn bộ hơn chục video người đẹp mà Văn Nguyệt gửi đến. 
 
Văn Nguyệt vẫn không ngừng nhập tin nhắn: [Tức quá! Tức chết đi được!]
 
[Mấy con mẹ đó chỉ biết mỗi trò lắc đuýt, trình gì mà đòi sánh vai với cậu!]
 
[Tớ không cho phép mấy con bánh bèo đó bú fame cậu!]
 
Văn Nguyệt là người luôn bênh người thân, Quý Anh biết cô ấy không có ác ý, gọi điện thoại an ủi: “Nguyệt Nguyệt, không sao đâu, ai mặc sườn xám mà chẳng được, đâu phải của riêng tớ.”
 
Văn Nguyệt ỉu xìu như cà tím héo: "Nhưng rõ ràng là ảnh chụp của Anh Anh nhà chúng ta, dựa vào đâu mà bọn họ..."
 
"Còn nữa, đã bú fame thì thôi đi, đằng này lại còn có đứa mạo danh cậu nữa chứ, ủa alo?!" Văn Nguyệt lẩm bẩm: "Cậu có thấy con nhỏ idol mạng id là Tiểu Khả Nhiên gì gì đấy không? Dòng cái thứ lớn lối!"
 
"Hả?" Quý Anh thật sự không để ý, đầu ngón tay lướt trên màn hình: "Để tớ tìm thử xem."
 
Không lâu sau, cô đã tìm thấy video của Tiểu Khả Nhiên trong mấy chục cái video, đây cũng là video có số lượt thích cao nhất, gần một triệu lượt. 
 
Quý Anh nhấp vào video, thấy dòng cap trong video của Tiểu Khả Nhiên—— 
 
[Nghe nói mọi người đang tìm tôi?]
 
Mấy cô idol mạng khác ít ra còn ghi lại lấy nguồn cảm hứng từ đâu, nhưng cái cô Tiểu Khả Nhiên này lại mặc bộ sườn xám và kiểu tóc gần giống hệt như trong ảnh. Chỉ khác là trong video này cô ta lộ mặt, sườn xám xẻ cao khoe ra cặp chân thon dài. 
 
Khu vực bình luận sôi sục, mọi người lũ lượt reo hò cuối cùng cũng tìm được tiên nữ. Chỉ sau một đêm, tài khoản Tiểu Khả Nhiên tăng mấy trăm nghìn người theo dõi, dẫn đầu cả một xu hướng, từ một idol mạng chỉ nổi tầm tầm bỗng trở thành gương mặt chạm vào bỏng tay hot nhất trên toàn nền tảng. 
 
Văn Nguyệt vẫn lải nhải: “Cũng cực cho nhỏ quá, bộ sườn xám này cả nước chỉ có một, không biết nhỏ đó đào đâu ra cái bản pha kè chắp vá này nữa, xẻ đến tận gốc đùi, sao không xẻ mẹ nó đến cổ luôn đi?”
 
Vừa nói, xe đã chậm rãi đỗ lại dưới chung cư. Quý Anh khẽ gật đầu với tài xế rồi mở cửa bước xuống xe. 
 
Khi tài xế đến, anh ta tỏ ý xin lỗi nói với cô rằng Phó Cảnh Thâm đang có một bữa tiệc xã giao nên đành phải đưa cô về trước. Quý Anh đi một mình lên lầu, thỉnh thoảng lại an ủi Văn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, đừng tức giận nữa, đâu có ai biết người trong ảnh đó là tớ."
 
"Hơn nữa đây cũng là công việc của họ. Nếu đây là chỉ tiêu công ty đề ra, bọn họ nhất định phải hoàn thành thì sao?"
 
Qua điện thoại mà vẫn cảm nhận được sự tức điên cả người của Văn Nguyệt: "Anh Anh, đường đường một cô công chúa nhỏ như cậu sao lại tốt tính thế hả? Cậu không tức giận thật à?"
 
"Nguyệt Nguyệt." Quý Anh mở cửa đi vào nhà, bình tĩnh giải thích với Văn Nguyệt: “Tớ có tức có giận thì cũng làm được gì đâu? Chẳng lẽ cũng quay video đăng lên mạng để pk với cái cô Tiểu Khả Nhiên đó?"
 
Văn Nguyệt nghẹn họng: "Nhưng tớ thấy ức chế dùm cậu."
 
"Theo tớ thì nên để Quý Thâm cấm hết mấy kiểu idol mạng ngáo fame như này đi."
 
Quý Anh đặt túi xách xuống, ngồi ở trên sô pha nhẹ nhàng nói: "Nguyệt Nguyệt, đừng tức giận nữa, tự chọc tức mình thế không đáng đâu."
 
"Anh cả với anh ba đã giúp tớ chặn mấy bài tiết lộ thông tin cá nhân rồi, Tiểu Khả Nhiên tình nguyện thế thân cho tớ cũng không phải chuyện gì xấu."
 

Giọng nói Văn Nguyệt dần dần nhỏ đi, thở dài một hơi: "Anh Anh, cậu quá lương thiện."
 
"Không đến mức đó." Quý Anh phì cười nói: "Chỉ là chuyện này tạm thời chưa ảnh hưởng gì tới tớ, không cần thiết phải hủy hoại tương lai của người khác."
 
"Nếu về sau phát sinh tranh chấp vì chuyện này, tớ vẫn sẽ cố bảo vệ quyền lợi của mình thôi."
 

 
Chuyến đi Huy Châu làm gián đoạn lịch trình mấy ngày nay, bữa tiệc tổ chức tối nay vốn đã bị hủy, nhưng vì về khá sớm nên sau khi cùng công ty kia thương lượng lại thời gian, hai bên vẫn quyết định đến dự tiệc tối như kế hoạch ban đầu. 
 
Buổi tiệc tối nay khá rườm rà, đây là lần đầu tiên hai công ty hợp tác nên có nhiều chỗ cần thời gian để ăn khớp hơn. 
 
Rượu quá ba tuần, cũng đã đến lúc tan tiệc. 
 
Tiến trình tối nay nói chung khá suôn sẻ, cả khách và chủ đều có khoảng thời gian vui vẻ. Sau bữa tiệc, đối tác ân cần mời Phó Cảnh Thâm đến chỗ khác, trong lời nói có vẻ ám chỉ. 
 
Xã giao thương vụ, mấy việc thế này là không thể tránh khỏi. Phó Cảnh Thâm liếc nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Tôi phải về nhà trước mười giờ."
 
Nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay Phó Cảnh Thâm, đối tác cười ha hả nói: “Tổng giám đốc Phó, chẳng lẽ anh lại sợ vợ? Hay là vợ chồng mới cưới nên mợ Phó không nỡ xa anh?"
 
Càng nói giọng điệu càng suồng sã. 
 
Phó Cảnh Thâm lạnh lùng bắn ánh nhìn qua, lạnh giọng nói: "Tổng giám đốc Trịnh, cẩn thận lời nói của anh."
 
Tổng giám đốc Trịnh lập tức tỉnh rượu hơn nửa, sau lưng vã mồ hôi lạnh, lòng thầm tự mắng mình nốc cho lắm vào, nói năng không biết suy nghĩ. 
 
Hiện tại Phó thị đang có kế hoạch mua lại công ty M của bọn họ, dựa cây lớn hưởng bóng mát, nếu thành công sẽ là chuyện vui lớn, đâu thể nào tùy tiện đắc tội người ta được. 
 
Địa điểm cuối cùng là một câu lạc bộ tư nhân, tổng giám đốc Trịnh tận tâm tổ chức chơi mạt chược, gọi mấy cô idol mạng cùng mấy ngôi sao nhỏ ngoại hình xinh đẹp nhất trong công ty đến, dặn đi dặn lại bọn họ phải chăm sóc chu đáo cho Phó Cảnh Thâm. 
 
Cùng lúc đó, Chương Hàm đứng trong phòng trang điểm của câu lạc bộ đang khom người trang điểm trước gương. 
 
Nhìn dáng người thướt tha cùng dung mạo quyến rũ của mình trong gương, cô ta hài lòng cong môi cười. 
 
Phía sau truyền tới hai tiếng giày cao gót khác, Chương Hàm ngước mắt nhìn về sau qua gương. 
 
Cô ta yêu chết cái bộ dạng rõ ràng đã ghen tị đến đỏ mắt nhưng vẫn phải giả vờ thân thiện bắt chuyện với mình của bọn họ. 
 
"Hàm Hàm, bộ sườn xám hợp với cô thật đấy! Cái video đó tôi đã xem biết bao nhiêu lần rồi."
 
"Đúng vậy, tìm đúng đường cái là khác ngay. Xem ra công ty chúng ta lại sắp có nhất tỷ rồi."
 
Chương Hàm cong môi cười đắc ý: "Đâu nào, chỉ là nổi hơn chút thôi."

 
"Tổng giám đốc Trịnh còn gọi cô đến vào dịp quan trọng như thế cơ mà, chút đâu mà chút?"
 
"Hàm Hàm, cô có biết người tới tối nay là ai không?"
 
Chương Hàm nắm nắm vạt sườn xám, nghe vậy bèn ra vẻ như không hứng thú, hỏi: “Ai vậy?"
 
"Là ông lớn đấy, cặp được với người ta thì vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết." Người đang nói chợt hạ giọng, giả vờ bí ẩn nói: “Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, cô từng nghe về Phó thị bao giờ chưa? Nguyên tòa cao ốc ở trung tâm thành phố là đất của anh ta đấy."
 
Vẻ mặt Chương Hàm khẽ khựng lại, như có điều suy nghĩ hỏi: "Lợi hại vậy sao?"
 
"Đúng thế đấy, nếu cặp được với người này chẳng phải một bước lên trời rồi sao?"
 
Chương Hàm chăm chú lắng nghe, một lát sau mới khôi phục thần sắc, ngây thơ hỏi lại: "Ôi trời, tai to mặt lớn như vậy sao chúng ta với tới được chứ?"
 
"Thôi không nói nữa, sắp đến giờ rồi." Cô ta cầm túi lên, ưỡn ẹo rời đi: "Tôi đi trước đây."
 
Chương Hàm vừa rời đi, hai người còn lại đứng đó nhìn nhau rồi phụt cười. 
 
"Thứ gì không biết, nhờ bú fame người ta mới nổi tiếng, được tổng giám đốc Trịnh gọi đến đã thật sự nghĩ mình to tát lắm chắc? Cô xem, thứ cô ta đang mặc mà gọi là sườn xám được á? Trông khác quái gì mấy con đào bán dâm đâu?"
 
Người còn lại khoanh tay, hả hê nói: "Đợi lát nữa thể nào cô ta cũng gặp xui xẻo thôi."
 
"Sao lại nói vậy?"
 
“Cô chưa từng nghe danh tổng giám đốc Phó sao? Anh ta nổi tiếng lạnh lùng, bất kể người phụ nữ nào có động cơ thầm kín trước mặt anh ta đều sẽ chết rất thảm. Mấy năm trước, tôi có một nhỏ em không chịu tin lời đồn, đi gạ gẫm tổng giám đốc Phó trong tiệc rượu, thế là bị ném thẳng ra khỏi phòng tiệc rồi cấm sóng luôn."
 
"Chậc chậc, thật muốn xem lát nữa Chương Hàm sẽ chết thảm thế nào."
 

 
Trong phòng, Phó Cảnh Thâm nhìn ván mạt chược trước mặt với vẻ không chút hứng thú. 
 
Tổng giám đốc Trịnh quan sát lời nói và nét mặt anh, thấy anh mất kiên nhẫn nên nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy cô idol mạng cùng sao nữ. 
 
Không biết vì sao, hai người trong số bọn họ cứ luôn co rúm lại, cũng may có một cô mới nổi trên mạng còn coi như biết điều, cầm điếu thuốc lên, xoay người duyên dáng đi về phía Phó Cảnh Thâm. 
 
Chương Hàm cúi người, phô ra đường cong hoàn mỹ của mình, cất giọng ngọt ngào gọi: "Tổng giám đốc Phó." Cô ta lấy một điếu thuốc ra, tay kia châm lửa: "Dạ mời anh hút một điếu."
 
"Không cần." Phó Cảnh Thâm chẳng buồn nâng mí mắt. 
 
Chương Hàm không nản lòng, thuận thế ngồi luôn bên cạnh Phó Cảnh Thâm, càng ngày càng dán sát vào người anh, âm cuối kéo dài nói: "Vậy khi nào tổng giám đốc Phó muốn hút thì cứ gọi em nhoa, em ở ngay bên cạnh anh."
 
Một mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào  mũi làm Phó Cảnh Thâm cau mày. 
 
"Đi ra.”
 
Phó Cảnh Thâm liếc qua, nhìn thấy cách ăn mặc của người phụ nữ này thì bỗng ngơ ngác. 
 
Đương nhiên Chương Hàm không bỏ qua biểu cảm trong nháy mắt của người đàn ông này, trong lòng thầm mừng rỡ, càng ra sức mềm giọng xuống, nước mắt lưng tròng nói: “Tổng giám đốc Phó, người ta làm gì sai sao? Sao anh lại đuổi người ta ra?"
 
Phó Cảnh Thâm ném bài trên tay xuống, nhạt giọng hỏi: "Bộ đồ này từ đâu mà có?"
 

Tổng giám đốc Trịnh ngồi đối diện cứng đờ cả người, cẩn thận quan sát khuôn mặt khó phân vui giận của Phó Cảnh Thâm, hoàn toàn không hiểu người đàn ông này có ý gì. 
 
Tim Chương Hàm đập càng lúc càng nhanh, dường như sắp nhảy ra ngoài. Ý anh là sao? Có hứng thú với cô ta rồi chăng? 
 
Cô ta cụp mắt, ngượng ngùng ra vẻ muốn nói lại thôi: "Em, em tự mua."
 
Nói xong, Chương Hàm ngước mắt quan sát vẻ mặt của Phó Cảnh Thâm, lại thấy anh đang trầm ngâm nhìn đồng hồ đeo tay, không biết nghĩ đến cái gì, trong đôi mắt tuấn mỹ lạnh lùng chợt nhuốm lên vẻ nhu hòa. 
 
Là vì cô ta sao? Chương Hàm kìm lại khóe môi đang dần nhếch lên. 
 
Một giây sau, Phó Cảnh Thâm đột nhiên đứng dậy, nhặt chiếc áo vest vắt trên lưng ghế lên: “Tổng giám đốc Trịnh, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi.”
 
"Bây giờ về?" Tổng giám đốc Trịnh bối rối, nhìn Chương Hàm, sau đó ngập ngừng nhìn Phó Cảnh Thâm: "Tôi tiễn anh."
 
Nói xong, anh ta đi phía sau Phó Cảnh Thâm, đồng thời ánh mắt không ngừng ra hiệu cho Chương Hàm. Chương Hàm vội vàng đứng dậy đi bước nhỏ theo. 
 
Thấy tổng giám đốc Trịnh đã tiễn người tới cửa khách sạn, biết mình chỉ có thể tự nắm lấy cơ hội, Chương Hàm hít sâu một hơi, chạy ra ngoài đuổi theo anh. 
 
Trong đêm tối, bóng lưng người đàn ông nọ cao thẳng, kể cả không quyền cao chức trọng thì chỉ bằng vẻ ngoài anh tuấn ấy thôi cũng đủ khiến trái tim người ta loạn nhịp ngay từ cái nhìn đầu tiên. 
 
Chương Hàm chạy bước nhỏ tới, lớn tiếng gọi anh: "Tổng giám đốc Phó!"
 
Bước chân Phó Cảnh Thâm hơi dừng lại. Trong khoảng thời gian tạm dừng này, Chương Hàm đã đuổi kịp anh. Vì chạy nhanh, tà váy xẻ quá cao làm lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, Phó Cảnh Thâm thấy vậy khẽ cau mày. 
 
"Có việc gì?" Anh không dừng bước, tiếp tục đi ra ngoài. 
 
Ánh mắt Chương Hàm tràn đầy tình ý, cô ta thò tay vào trong túi xách, nắm chặt tấm thẻ phòng rồi nhanh chóng nhét vào trong túi áo vest của Phó Cảnh Thâm: "Tổng giám đốc Phó...em đồng ý."
 
Phó Cảnh Thâm chợt dừng lại, lạnh giọng nói: "Bỏ ra."
 
Chương Hàm sửng sốt. 
 
"Tôi nói bỏ ra." Phó Cảnh Thâm lặp lại lần nữa, giọng điệu không thay đổi. 
 
Không hiểu sao Chương Hàm lại cảm thấy lưng mình tê dại, theo bản năng buông bàn tay đang đặt trên áo anh xuống. 
 
"Tổng, tổng giám đốc Phó..."
 
"Nói với Trịnh Hưng, có lẽ tôi sẽ xem xét lại lần hợp tác này." Phó Cảnh Thâm cởi áo vest, mặt mày vô cảm. 
 
Chương Hàm hoảng sợ cực độ, hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì: "Tổng giám đốc Phó, anh không thích em sao?"
 
Như thể nghe được câu chuyện cười nào đó, Phó Cảnh Thâm hỏi ngược lại: "Điều gì đã khiến cô ảo tưởng đến mức đấy?"
 
Chương Hàm cúi đầu nhìn chính mình: "Rõ ràng, rõ ràng anh vừa hỏi quần áo của em..."
 
Phó Cảnh Thâm đã đi đến cạnh xe, nghe thấy vậy bèn quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Vợ tôi cũng có một chiếc sườn xám giống hệt, nhưng chiếc cô đang mặc là hàng giả.”
 
"Về sau đừng để tôi thấy cô mặc bộ đồ này đi rêu rao khắp nơi nữa."
 
"Tôi sẽ cảm thấy không vui thay vợ tôi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận