Cưng chiều anh đào

Tính tình Quý Anh rất tốt, trước giờ chưa từng nổi giận với bất kỳ ai, cô lớn lên trong nhung lụa, được gia đình chiều chuộng thương yêu, ngay cả thùng thuốc nổ như Quý Hoài còn không nỡ nổi giận dù chỉ một chút với cô bao giờ.
 
Nhưng hiện giờ, Quý Anh cảm thấy hơi sầu, bởi vì hình như anh ba này... không dễ dỗ dành chút nào.
 
Cô khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi người đàn ông, Phó Cảnh Thâm khẽ nhướng mày, không nói gì, hờ hững chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Anh hơi cau mày, bối rối nhìn anh.
 
Một lúc sau, Phó Cảnh Thâm mới phản ứng lại, anh đặt ngón tay lên cánh môi Quý Anh, quệt nhẹ một cái.
 
Phó Cảnh Thâm nhìn cô, nhéo má cô rồi đột nhiên lại cười: ''Đồ ngốc.''
 
Trái tim Quý Anh hẫng một nhịp. Có rất nhiều người đối xử rất tốt với cô, nhưng hình như chỉ có mỗi lòng tốt của Phó Cảnh Thâm khiến trái tim cô loạn nhịp.
 
Anh nghiêng mặt sang, không nhịn được mà siết chặt lấy chiếc nhẫn cưới vừa mới đeo lên.
 
Lúc Quý Anh trở về nhà, bố và anh trai đã đi làm hết, chỉ còn mỗi mẹ cô đang ngồi đợi ở sô pha.
 
''Bé con, về rồi à?'' Thấy cô, Vu Uyển Thanh vội vàng từ sô pha đứng dậy, hỏi: ''Thế nào, giấy đăng ký kết hôn đâu? Đưa mẹ xem.''
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh lập tức mở túi xách ra, nhưng trong lúc mở túi, đột nhiên cô lại nhớ ra gì đó.
 
''...Bên phía anh ba, anh ấy nói mang về nhà cất rồi.''
 
''Sao mẹ còn chưa xem lần nào đã cất rồi?'' Vu Uyển Thanh đứng sững tại chỗ: ''Thôi vậy bỏ đi, về nhà rồi thì nghỉ ngơi đi, buổi sáng con đã dậy sớm như vậy rồi.''
 
''Con không đi nghỉ nữa đâu.'' Quý Anh đặt túi xách xuống, chậm rãi cởi cúc ống tay áo sơ mi ra, đáp: ''Con sắp xếp hành lý trước đã, lát nữa anh ba sẽ qua đón con.''
 
''Hôm nay đã chuyển đi rồi à?'' Vu Uyển Thanh mờ mịt: ''Sao vội thế?''
 
''Là tạm thời quyết định như vậy ạ.'' Đột nhiên Quý Anh không dám nhìn vào ánh mắt có phần hụt hẫng của mẹ: ''Anh ba nói đã chuẩn bị nhà mới xong xuôi cả rồi.''
 
Vu Uyển Thanh hé môi, mãi sau mới lúng túng nói: ''...Sốt ruột đến vậy sao.''
 
Quý Anh lúc này đã vịn cầu thang đi lên tầng trên, nghe mẹ nói vậy thì cười đáp: ''Nếu đã kết hôn rồi thì phải nhân cơ hội tiếp xúc nhiều hơn để hiểu thêm về anh ba chứ.''
 
Lời Quý Anh nói nghe rất có lý, Vu Uyển Thanh nhất thời á khẩu không biết nói gì.
 
Cố nén lại sự không nỡ trong lòng, Vu Uyển Thanh tiến lên trước: ''Vậy để mẹ thu dọn đồ đạc cùng con.''
 
Để chở hành lý cho Quý Anh, tài xế đã đặc biệt đổi sang loại xe lớn hơn, nhưng khi Phó Cảnh Thâm đứng trước cửa phòng ngủ của Quý Anh và nhìn thấy không dưới năm chiếc vali lớn nhỏ dưới chân cô, anh vẫn hơi hơi sửng sốt trong giây lát.
 
Trước khi kết hôn, nhà họ Quý đã cung cấp một số thông tin về cuộc sống hàng ngày của Quý Anh, tỉ mỉ cho đến chi tiết về chất liệu và nhãn hiệu đồ ngủ.
 
Thấy Quý Anh vẫn ôm hai chiếc máy khuếch tán tinh xảo quấn vào nhau, Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng nhắc nhở: “Những thứ này ở nhà đều có cả.”
 
Anh liếc nhìn những chiếc sườn xám và đồ trang sức chất đầy căn phòng, cũng như đủ loại túi da quý hiếm.
 
Giọng nói có hơi ngập ngừng: ''Đều mang những thứ này đi à?''
 

Quý Anh đanh mặt lại, nghiêm túc gật đầu, cô đặt dầu thơm xuống, đột nhiên mở cửa phòng để đồ: "Còn mấy thứ này nữa."
 
Đối mặt với dãy hàng xa hoa rực rỡ bày la liệt trước mặt, ngay cả anh cũng có chút sững sờ, lần đầu tiên Phó Cảnh Thâm cảm nhận được tình yêu của nhà họ Quý dành cho con gái mình một cách chân thực thế này.
 
"Những thứ này chắc trong hôm nay không thể mang về hết được.''
 
Quý Anh ôm cánh cửa, vẻ mặt dường như hơi thất thần: “Nhưng em không thể sống thiếu chúng được.” Cô xoay người ôm lấy bộ sườn xám tinh xảo lộng lẫy trong tủ, vẻ mặt rất không nỡ.
 
Phó Cảnh Thâm bước vào cửa, liếc nhìn một lượt khuê phòng của cô: "Ở nhà có phòng thay đồ được chuẩn bị đặc biệt cho em."
 
"Có nhiều quần áo như này không?''
 
Phó Cảnh Thâm cười ra tiếng, khuê phòng này của cô chứa đồ đạc, vật phẩm quý giá được tích lũy hàng năm hàng tháng, tất nhiên trong thời gian ngắn không thể gom lại hết được.
 
''Tạm thời thì không.''
 
Quý Anh chớp mắt.
 
"Nhưng nếu em thích thì về sau sẽ còn nhiều hơn chỗ này nữa.''
 
''Anh ba.'' Thấy biểu cảm chân thành của người đàn ông, Quý Anh khó lòng nhịn được mà bật cười, ngước đôi mắt xinh đẹp lên: ''Nuôi em rất tốn tiền đó.''
 
''Vậy sao?'' Phó Cảnh Thâm thản nhiên nhướng mày, miệng hơi cười: ''Anh rất mong chờ.''
 
Đây là lần đầu tiên Quý Anh đến căn nhà mới ở vườn Bách Đình, đó là một khu bất động sản bằng phẳng nằm ở trung tâm thành phố.
 
Cách trang trí của ngôi nhà mới rất tinh tế và cổ điển, chiều cao của bàn ghế trong phòng làm việc vừa phải, chiếu tatami mềm mại và thoải mái, thậm chí tủ lạnh tích hợp trong phòng tắm cũng chứa đầy mỹ phẩm mà cô cần ủ lạnh.
 
Có lẽ ngoài căn nhà của nhà họ Quý ra, không có ngôi nhà nào trên thế giới phù hợp với mong muốn của Quý Anh hơn thế này nữa.
 
Quý Anh đứng trước phòng khách, bắt đầu nghi ngờ không biết liệu có phải nhà họ Phó đã thuộc lòng những thói quen của cô rồi hay không.
 
''Thích không?'' Phó Cảnh Thâm thấp giọng hỏi cô.
 
Quý Anh bất giác gật đầu: ''Thích.''
 
''Không đi xem phòng ngủ chính à?'' Phó Cảnh Thâm mang nốt cái vali thứ năm của cô vào phòng, sau đó bàn tay đặt lên nắm cửa phòng, nghiêng đầu hỏi cô.
 
''Ờ nhỉ.'' Quý Anh ngây ra, lúng túng đáp: ''Còn phòng ngủ chính nữa.''
 
Cô nhấc chân bước tới, lúc đến gần, bước chân cô lại dần chậm lại.
 
Hai nhà trước khi kết hôn đã thảo luận rất nhiều chi tiết, nhưng lại cùng bỏ qua vấn đề ở chung phòng sau khi kết hôn, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của bọn họ.
 
Giờ khắc này, đầu óc Quý Anh quay cuồng, có chút mơ hồ.
 
Chẳng lẽ tối nay... hai người họ sẽ ngủ chung với nhau ư?
 
Quý Anh nhìn Phó Cảnh Thâm mở cửa phòng ngủ chính, đập vào mắt cô là tông màu tối trang nhã, đồ đạc trong phòng tương tự như phòng ngủ của cô, ngay cả chiếc đèn ngủ nhỏ cạnh giường cũng cùng kiểu dáng, bức rèm cửa sổ khẽ tung bay, lúc sáng lúc tối.
 
“Em thích không?” Phó Cảnh Thâm thấp giọng hỏi cô: “Nó được thiết kế dựa theo nội thất trong phòng ngủ của em, cộng thêm một chút thẩm mỹ cá nhân của anh.”
 

Quý Anh vô thức liếc nhìn ga trải giường màu sẫm, trong lòng thầm mắng, ga trải giường màu đen là thẩm mỹ của anh?
 
Dường như Phó Cảnh Thâm nhìn ra được suy nghĩ của cô, đột nhiên anh hỏi: “Em không thích chiếc giường này sao?”
 
Quý Anh vội vàng xua tay: “Không phải.” Chỉ là nếu ga trải giường của cô màu hồng, nghĩ tới hình ảnh Phó Cảnh Thâm ngủ cùng cô ấy trên chiếc giường màu hồng có vẻ không thực tế lắm.
 
Thấy cô không phản đối, Phó Cảnh Thâm dẫn cô vào phòng và giới thiệu cách bố trí bắt đầu từ tủ quần áo.
 
Anh mở tủ quần áo ra, trên đó bày ra những bộ đồ ngủ nam nữ khác nhau, Quý Anh liếc nhìn các kiểu dáng đồ ngủ, đều là kiểu đồ cô thường mặc.
 
Bên dưới là hàng đồng hồ và cà vạt, tất cả đều thuộc về Phó Cảnh Thâm.
 
"Túi và đồ trang sức của em đều ở trong phòng để đồ bên cạnh."
 
Quý Anh: "...Vâng."
 
Người đàn ông đưa cô đi khắp phòng ngủ, từ phòng tắm đến phòng thay đồ, tất cả đều được chăm chút và tỉ mỉ từng chút một.
 
Chỉ là càng nhìn, Quý Anh càng lơ đễnh, cô lo lắng co chặt đầu ngón tay, không biết nên nói như thế nào những lời nghẹn ngào trong cổ họng.
 
Trở lại phòng ngủ chính, Quý Anh quan sát biểu hiện của Phó Cảnh Thâm, ngập ngừng nói: "Anh ba."
 
"Chúng ta cũng đi xem phòng ngủ dành cho khách bên cạnh đi."
 
Phó Cảnh Thâm liếc nhìn cô và dừng lại vài giây.
 
Quý Anh bình tĩnh quay đầu nhìn lại, lại thấy người đàn ông đột nhiên cười khẽ, chậm rãi nói: "Phòng ngủ của khách còn chưa bày trí."
 
Quý Anh: "?"
 
Cô lập tức mất kiểm soát, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự kinh ngạc khó tin.
 
Nhưng Phó Cảnh Thâm đã tiến lên một bước, áp bàn tay vào sau gáy cô, hơi nghiêng người nhìn cô, thản nhiên nói: “Nhà này làm gì còn ai khác ngoài chúng ta.”
 
"Cần phòng ngủ cho khách làm gì chứ?"
 
Quý Anh mấp máy môi, khô khốc nói: “Nhỡ sau này có khách tới…”
 
"Đến lúc đó tính sau."
 
Quý Anh: "..."
 
Cô cố gắng tìm lý do tại sao phải có phòng dành cho khách: "Vậy phòng khi chúng ta cãi nhau, không thể chia phòng sao?"
 
"Có cãi nhau thì anh sẽ ngủ dưới đất."
 
Quý Anh sững sờ.
 
Do dự một hồi, cuối cùng cô không nhịn được vươn đầu ngón tay trắng trẻo gầy guộc đặt lên góc áo Phó Cảnh Thâm: “Anh ba, anh ngủ với em không quen sao?”

 
Phó Cảnh Thâm hơi nhướng mày "Chắc là vậy."
 
Quý Anh: "...!"
 
"Nhưng ngủ nhiều rồi sẽ quen thôi."
 
Quý Anh: "..."
 
“Mỗi ngày sẽ có một người dì chuyên phụ trách ở nhà nấu cơm.” Ngón tay vừa trắng vừa thon của Phó Cảnh Thâm lấy từ trong ngăn kéo trong phòng khách ra một tấm danh thiếp, đưa cho Quý Anh: “Anh không biết tay nghề của ai hợp với khẩu vị của em nhất, cho nên đã tạm thời sắp xếp ba người, em có thể liên hệ với chủ nhân của Kinh Vân Các bất cứ lúc nào."
 
Quý Anh im lặng, sao nghe có vẻ như cô rất thích đồ ăn vậy...
 
Nhưng giờ cô đang lo lắng về việc có ngủ cùng phòng với anh vào buổi tối hay không, cho nên cô chỉ cúi đầu, lơ đãng nhận lấy danh thiếp.
 
“Gửi cho anh một bản thời khóa biểu.” Đột nhiên, Phó Cảnh Thâm gõ đầu ngón tay lên bàn, làm gián đoạn suy nghĩ của Quý Anh.
 
Quý Anh: “À, được thôi.” Cô lấy điện thoại di động ra và gửi một bức ảnh chụp lịch học của mình cho Phó Cảnh Thâm.
 
Người đàn ông cụp mắt nhìn xuống, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười: "Quá nhàn rỗi."
 
“Chỉ là học kỳ này ít tiết học thôi.” Quý Anh không nhịn được nói: “Nhưng bình thường em rất bận.”
 
"Em bận gì?"
 
"Gia sư sẽ sắp xếp rất nhiều bài dịch cổ văn, cũng như các bài luận văn môn học cho em." Quý Anh liệt kê: "Còn cô giáo của em nữa, cô ấy thường nhờ em tìm tư liệu cho cổ, cô giáo đang làm khảo cổ học ở nước ngoài, em ít nhiều cũng phải giúp đỡ cô ấy…"
 
Cô luyên thuyên một hồi, vừa liệt kê vừa vung vẫy những ngón tay gầy nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn toát lên sự hoạt bát và lém lỉnh.
 
Phó Cảnh Thâm im lặng lắng nghe mọi lúc, khóe mắt anh hiện rõ ý cười.
 
Đột nhiên anh kêu khẽ: "Hoa anh Đào."
 
"Hả?"
 
“Lúc trước anh độc thân.” Anh vươn tay siết chặt ngón tay của Quý Anh, thì thầm.
 
Lời nói trong miệng Quý Anh đột nhiên ngừng lại.
 
“Hiện tại, hai người chúng ta đã sống cùng nhau rồi.” giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, giống như tiếng đàn cello: “Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh.”
 
Hôm nay là ngày làm việc, buổi sáng Quý Anh không có tiết học nên cô có thời gian đi đăng ký kết hôn, nhưng buổi chiều thì đã kín mít lịch học lớp chuyên ngành.
 
Phó Cảnh Thâm tiễn cô đến cổng trường, vừa xuống xe liền nắm lấy cổ tay cô: “Hết giờ học anh sẽ đến đón em.”
 
“Được.” Quý Anh gật đầu, vẫy tay với người đàn ông ngồi ở ghế sau, rồi quay người đi vào trường học.
 
Mãi cho đến khi đi được một đoạn đường dài, cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
 
Buổi trưa ở trong căn nhà mới, Quý Anh nhìn thấy rõ ràng tình cảm dịu dàng trong mắt Phó Cảnh Thâm, trong mắt mọi người anh là một người đàn ông luôn điềm tĩnh và kiên định, vì vậy những cảm xúc nhất thời bộc lộ của anh cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
 
Trong cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu anh đã bỏ ra nhiều hơn.
 
Quý Anh trằn trọc cả chiều, cô lo lắng về đêm đầu tiên sắp tới đến mức phải mở Wechat, tìm đến tên Văn Nguyệt trên Wechat và gửi một biểu tượng cảm xúc con mèo cho cô ấy.
 
[Biểu cảm: Mình lo quá.]
 
Văn Nguyệt đang nước ngoài, bên đó bây giờ hẳn đã là đêm khuya, nhưng con cú đêm này còn chưa tới một giây đã trả lời: [Làm sao vậy?]
 
[Tối nay tớ sẽ ngủ chung với anh ba!]

 
Văn Nguyệt: [Cái gì thế?! ]
 
[Tốc độ của hai người bọn cậu là tốc độ tên lửa à, vừa đăng ký kết hôn xong đã chuyển tới bước đó rồi à? ]
 
Quý Anh: [Đó không phải chuyện sớm muộn sao…]
 
Văn Nguyệt: [Vậy thì. . . . . . Hic, tối nay hai người định làm cái đó sao? ]
 
Văn Nguyệt: [Nói đến vấn đề đó, cậu có rảnh không? Có cần tớ gửi cho vài video phim s** Âu Mỹ không, rất tuyệt nha.]
 
Quý Anh lập tức đỏ bừng mặt, gõ điện thoại: [Không cần!]
 
Quý Anh cũng đã đọc rất nhiều tác phẩm văn học viết rõ về loại chuyện này, nhưng cuối cùng cô cũng không cố suy nghĩ quá sâu xa về nó.
 
Văn Nguyệt: [Cậu được không đó? Nếu không được thì cứ nói chuyện với anh ba của cậu trước, thong thả thôi.]
 
Quý Anh: [ Nhưng tớ sợ anh ấy sẽ không vui. ]
 
Văn Nguyệt: [Này! Loại chuyện này nhất định phải tự nguyện mới được nhé? Lấy được người vợ như cậu là phúc phần của anh ta, anh ta dám không vui thử xem? ]
 
Thấy Văn Nguyệt trả lời như vậy, Quý Anh nặng nề đặt điện thoại xuống, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Anh ba đối xử tốt với cô như vậy... Còn cô như thế này có phải là đã làm màu quá rồi không?
 
Chỉ là…
 
Thật sự có thể vội vàng như vậy sao?
 
Cảm xúc này cứ ngổn ngang trong lòng tới khi cô tan học, khi Quý Anh ra khỏi cổng trường, cô bắt gặp Phó Cảnh Thâm đang đợi trong xe.
 
Anh đang ngồi trong xe đọc tài liệu, khuôn mặt sắc nét rõ ràng, lại trở về vẻ nghiêm túc và bình tĩnh thường ngày.
 
"Ăn gì?"
 
Quý Anh: "Cái gì cũng được."
 
Phó Cảnh Thâm vẫn thấp giọng kể tên món ăn, hỏi cô: “Được không?”
 
“Tất nhiên là được.” Những món anh thuận miệng đọc ra đều là món anh thích mà.
 
Suốt đường về nhà không nói một lời, cứ mãi thế cho đến khi ăn cơm xong.
 
Buổi tối Quý Anh không có việc gì làm, cô ngồi ở trước phòng khách xem TV nhưng cái gì cũng đều không lọt vào mắt cô.
 
Khi chỉ còn lại hai người họ trong căn nhà trống trải này, dường như mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng.
 
“Tối nay anh có một cuộc họp online.” Phó Cảnh Thâm bước đến gần, cúi đầu nhìn cô: “Em chơi một mình một lúc được không?”
 
Quý Anh lập tức gật đầu đồng ý.
 
“Buổi tối muốn đi ngủ lúc mấy giờ?” Phó Cảnh Thâm hơi nghiêng người.
 
“Mười... mười giờ.” Tim Quý Anh đột nhiên đập nhanh hơn.
 
“Được.” Phó Cảnh Thâm dùng lòng bàn tay xoa nhẹ gáy cô, bình tĩnh nói: “Lát nữa đợi anh trên giường.”
 
Quý Anh: ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận