Ca nhạc bắt đầu nổi lên, những sứ giả còn lại lên tặng quà, không là rương vàng thì cũng là châu báu.
Lạc Tuyết đã quá quen thuộc với những cống phẩm này.
Chỉ là nàng thấy bản thân nhận những món này, rồi cũng là bán bản thân đi .Nàng để ý thấy Tấn Dương Vương vừa đi ra ngoài.
Nhìn sang An Lạc Dung cũng chuẩn bị đứng dậy, nàng ghé vào tai Linh nhi bên cạnh:-"Ngươi cho người giữ ả Lạc Dung ở bữa tiệc, không cho phép ả đi ra ngoài cho bổn công chúa".Lục công chúa chưa bước ra khỏi cửa, đã bị hai tì nữ chặn lại mời vào trong : " Lục công chúa, An Hiền Công Chúa mời người ở lại bữa tiệc thưởng nhạc."An Lạc Dung tỏ vẻ khó xử, ôm lấy trán : " Ta cảm thấy không được khoẻ, muốn về nghỉ ngơi, đa tạ lòng tốt của công chúa tỉ tỉ."Nhưng rõ ràng, hai tì nữ này không hề bỏ qua, vẫn đứng đó chặn lại : " Lục công chúa, người đừng phản kháng lại An Hiền công chúa, sẽ không tốt chút nào nếu để công chúa biết người không ở lại".An Lạc Dung tức muốn run người.
Trước mặt sứ thần quần thần , nàng không thể cố chấp đứng đấy, cũng không thể lôi kéo ra ngoài, đành quay lại chỗ ngồi.Lạc Tuyết thấy vậy thì rất hài lòng.
Muốn đấu với nàng, không coi lại bản thân có bao nhiêu bản lĩnh.-" Phụ Hoàng, nhi thần cảm thấy hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí một lát".
Nàng hướng đến hoàng thượng.-" Đi đi, con nhớ quay lại sớm."-" Nhi thần đa tạ người."An Lạc Dung thấy nàng đi ra ngoài, lòng nóng như lửa đốt, kia không phải là đi tìm Tấn Dương Vương ư.
Nhìn hai nô tì của tam công chúa vẫn đứng canh bên cạnh, nàng ta không thể làm gì được, muốn đi ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại phải quay về chỗ.
Trong đầu nàng ta giờ lo sợ An Lạc Tuyết phá hỏng dự định của nàng ta.Lạc Tuyết mang theo Linh Nhi ra ngoài, không biết chàng đã đi đâu, nàng chỉ có thể hỏi thị vệ, ra là chàng qua Hoa viên hóng gió.Nàng nói nhỏ vào tai nô tì thân cận của mình:-" Linh nhi, người ở đây canh cho ta"-"Nô tì đã hiểu".Lạc Tuyết đến bên cạnh Tấn Dương Vương, đây là lần đầu tiên, nàng được nói chuyện với chàng sau bao năm:-" Ngài ra đây để thư giãn, hay là đợi người khác, hay có mục đích gì vậy."Dư Thái Hoà quay ra nhìn nàng, vẫn là gương mặt lạnh lùng lúc nãy ở trên điện:-"An Hiền công chúa điện hạ, ta chỉ là muốn ra đây ngắm nhìn phong cảnh hoàng cung Vân Phượng Quốc thôi.
Công chúa nghĩ quá nhiều rồi".-"Vậy sao".
Nàng cười nhẹ, dường như nàng thấy câu trả lời này thật nực cười.Hắn thấy nàng ở đấy, cũng không muốn ở lại, xoay người định dời đi thì nàng lại lên tiếng :-"Ta biết nhiều hơn Chàng tưởng đấy.
Nếu Chàng mang ta về Hoả Vũ Quốc, ta tự tin sẽ đấu lại với Thư Khánh Hoàng Thái Hậu.
Ta giúp chàng ngồi lên vị trí chủ trì giang sơn."Dư Thái Hoà nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Đường nét trên khuôn mặt lộ vẻ đề phòng ngay tức khắc.
Hắn không nghĩ rằng, vị công chúa này lại có thể nói được như thế.Lạc Dung nhìn biểu hiện của hắn như vậy, rất hài lòng:-"Nếu chàng cố chấp muốn lấy An Lạc Dung, thì đừng nói đến trọn đời trọn kiếp mà ngay cả khi hoà thân, ta cũng sẽ không để hai người đến được với nhau.
Đây là Vân Phượng Quốc, không phải Hoả Vũ Quốc, cũng không phải chiến trường của chàng, Chàng hãy suy nghĩ cho kĩ."Nàng quay người bước đi thì bị kéo lại, lực kéo không mạnh nhưng cái nắm tay đó làm nàng thấy đau cổ tay.
Dư Thái Hoà lần này lộ ra vẻ chán ghét :-" Rốt cuộc, ý đồ của ngươi là như thế nào "Trái tim Lạc Tuyết như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua.
Nếu giờ nàng nói, Nàng thích hắn, nàng muốn ở bên hắn, nàng muốn giúp hắn, hắn có tin không.
Hay chỉ là biết rằng, nàng không muốn An Lạc Dung được hạnh phúc.
Dù là gì, thì chàng ấy sẽ không tin một nữ nhân tâm địa như nàng:-"Ý đồ gì ư, Cảm giác được làm Hoàng Hậu Hoả Vũ quốc, chắc sẽ không đến nỗi nào đâu "-" Ngươi từ bỏ ý định đấy đi, sẽ không có một chủ mẫu nghi thiên hạ nào như ngươi cả".Đây là đang chê bai nàng sao?-" Không phải ta thì là An Lạc Dung hay sao.
Chàng nhớ lấy ta có thân phận gì,đừng đem ả ta ra so sánh với một Đích nữ như ta.
Ta nói rồi ta biết chàng có tham vọng gì.
Yên tâm ta chỉ cần là người đứng đầu hậu cung, còn về An Lạc Dung, ta giúp chàng rước ả ta về phủ, thế đã đủ ý của chàng chưa".Dư Thái Hoà cảm thấy ngạc nhiên về sắp xếp này của nàng.
Nàng đã nghĩ chu toàn hết rồi hay sao.
Quả thật nếu cưới An Hiền công chúa, thì đối với hắn sẽ là lực đẩy to lớn đấu lại với vị Thái Hậu cáo già kia.Bản thân hắn là Tấn Dương Vương, là Vương gia, là Hoàng thúc của Hoàng Thượng, Thái Hậu vẫn luôn dè chừng với binh quyền trong tay hắn cũng như thế lực của các thân vương đứng sau nên hắn mới có thể sống đến tận bây giờ.-"Ta rất vinh dự khi hoà thân với An Hiền công chúa, mong người hãy giữ đúng những gì người nói.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...