Trời càng lúc càng tối, mọi người đã dần rời đi, thế nhưng cảm xúc ngột ngạt vẫn còn đọng lại trong bọn họ, một Lâm Thanh sụp đổ và một Giang Duệ hoảng loạn đều không nhận ra thời gian đang trôi qua.
Vào đêm khuya, có thể nghe thấy tiếng lốp xe va chạm mạnh với mặt đất khi xe thắng gấp trên đường.
Rầm, Lâm Thanh đột nhiên quỳ xuống đất.
Mọi cảm xúc đều tiêu tán, linh hồn của cậu dường như đã bị tách khỏi thân xác vậy.
Những bóng đen trước mặt cậu, thế giới đảo lộn không có trật tự, cả người cậu giống như bị trục xuất ra ngoài.
Giang Duệ nhanh chóng ngồi xổm xuống, vội vàng nói gì đó trước mặt cậu, cậu chỉ thấy bờ môi của anh mở ra khép vào, còn những thức khác cậu không thể nhìn thấy cũng không thể cảm nhận được.
Hệt như một người xa lạ đang ngồi đối diện, cậu vẫn dửng dưng như không.
Trong đầu là một cái lốc xoáy rất lớn, đen kịt quay cuồng rất nhanh, vô số thứ bị hút vào, lại có vô số thứ bị ném tung ra.
Những thứ đó giống như là vô số mảnh vụn của ký ức, nhưng lại không hề nhớ chút tình xưa nghĩa cũ nào.
Chúng hỗn độn và ồn ào, vù vù quấy rầy Lâm Thanh.
Đầu gối của cậu đập trên mặt đất, cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua lớp vải, xâm nhập vào thân thể cậu.
Lâm Thanh không thể dùng sức động đậy ngón tay, cả người trống rỗng như một chiếc túi lớn.
Những thứ bị lốc xoáy ném ra tranh nhau lao vào trong chiếc túi này, cũng không quan tâm nó có thể chứa được bao nhiêu, chỉ một mực chen chúc tranh giành lãnh thổ.
Cái này nói: “Lâm Thanh, mau về nhà ăn món thịt kho tàu mẹ làm cho cậu.” Cái kia nói: “Lâm Thanh, thành tích tiếng Anh của cậu lại giảm sút.” Còn có một giọng nói xa lạ không hề liên quan: “Cậu nghĩ cậu là ai? Tôi không tin tưởng cậu.”
Cậu muốn trả lời, muốn giải thích, thế nhưng giọng nói đó trôi đi rất nhanh, chỉ còn lại những tiếng vọng quỷ dị.
Giống như một người bị mắc kẹt trong cơn bão tuyết.
Toàn bộ ý chí đều bất lực.
Giang Duệ nhìn vẻ mặt tái nhợt của cậu, lòng đau như cắt.
Anh không biết phải làm sao, nắm lấy cằm của Lâm Thanh, bối rối nói: “Thanh Thanh, tớ hát cho cậu nghe nhé.
Không phải cậu muốn nghe sao?”
“Tớ sẽ hát cho cậu nghe mà!”
Anh cảm thấy vô cùng bất lực, giống như một đứa trẻ sắp bị cướp mất thứ quý giá của mình, chỉ có thể dùng hết mọi cách để giữ nó lại.
“Cậu nhìn tớ một cái thôi, được không? Nhìn tớ một cái, tớ sẽ lập tức hát cho cậu nghe.”
Yết hầu của anh đau nhức vô cùng, giống như một con chim sơn ca bị gai hoa hồng đâm vào tim, bất lực cất tiếng hát.
Những ca từ ấy cứa vào cổ họng anh, so với gai độc còn đáng sợ hơn, đau đến chết đi sống lại.
Giọng của anh khàn khàn, khó nghe cực kỳ.
Anh không phải là Giang Duệ khi trước nữa, anh đã thay đổi rất rất nhiều rồi.
Đây là một Giang Duệ tầm thường vật lộn trong vũng bùn của số phận, không thể hát ca khúc anh đặc biệt viết cho Lâm Thanh, căn bản là anh không xứng đáng chút nào.
Cho dù chịu đựng cơn đau, cố gắng mở đôi môi khép chặt của mình để ê a phát ra tiếng, cũng chỉ là phí công vô ích.
Giang Duệ hát đi hát lại ca khúc này, hát cho đến khi chim ngụ trên cây cạnh sông bay đi mất, hát đến khi bản thân sắp không thể thở nổi, Lâm Thanh vẫn không có chút phản ứng gì.
Cuối cùng, anh nén đau khổ ngừng tiếng hát.
Nước sông chảy ào ào, giống như đang cười nhạo anh.
“Thanh Thanh, cậu nhìn tớ một cái đi.” Giọng của anh run rẩy, chờ mong nhìn về phía Lâm Thanh.
Xung quanh là màn đêm vô tận, anh lờ mờ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của chính mình.
Lâm Thanh quỳ ở đó, không nhìn anh, không nghe thấy giọng nói của anh, giống như không có linh hồn.
Thế nhưng anh không thể từ bỏ.
Giang Duệ ở nơi hoang vắng này cố sức nâng tay, ôm Lâm Thanh vào trong lòng, để cho cậu tựa đầu vào ngực mình.
Có độ ấm.
Một người đang yên đang lành như thế sao có thể lạnh lẽo đến vậy? Ôm Lâm Thanh, thân thể của anh cũng ấm áp theo.
Vậy Giang Duệ đang sợ cái gì? Lâm Thanh vẫn ở đây, vẫn không rời bỏ anh.
Đột nhiên anh bình tĩnh lại.
Hít một hơi thật sâu, sau đó anh hôn lên tóc Lâm Thanh, ngữ khí trở nên dịu dàng: “Được rồi, tớ biết cậu muốn nghe tớ hát một bài mới, có đúng không?”
Anh thoáng ngẩng đầu, nhìn những ngôi sao phía xa, Lâm Thanh nói hôm nay trời rất nhiều sao, rất đẹp.
“Cậu nói, Giang Duệ là tốt nhất.” Anh chậm rãi bật cười, ánh mắt lại mờ mờ ngấn lệ, “Tớ biết là tớ không phải.”
“Nhưng Lâm Thanh ơi, tớ hy vọng mình có thể trở thành người độc nhất trong mắt cậu.”
“Cho nên, nếu cậu nghe thấy tiếng gọi của tớ thì nhất định phải tỉnh lại đó.”
Anh nhắm mắt lại, như thể cảm nhận được ánh sáng lấp lánh của những vì sao xa, mà những nốt nhạc mát lạnh như thủy triều cũng đã vọt về hướng anh.
“Hy vọng có một con bướm bay đến, thay tớ đánh thức cậu.”
Lâm Thanh một mình bước đi trong tuyết trắng, chung quanh chỉ có một màu trắng tẻ nhạt.
Cậu không có mục đích cũng không hiểu sao lại mệt nhọc đến vậy, thế nhưng vẫn không ngừng tiến về phía trước.
Đột nhiên có một thứ âm thanh gì đó lọt vào tai cậu.
Lâm Thanh bối rối chớp mắt.
Con bướm? Con bướm cũng bay đến vùng tuyết trắng xóa này sao?
Giang Duệ ôm lấy Lâm Thanh vô hồn, thấp giọng hát bên tai cậu: “Trong mộng của người nằm mơ đó, mơ thấy tình ý của người trong mộng.”
“Nếu tớ là chuồn chuồn ngày hôm qua, bay trên cánh đồng, tìm dấu vết mà cậu để lại.”
“Đêm hè hấp ráng mây chiều, sương sớm đọng trên hàng rào tre.”
“Tớ đã tìm được căn cứ chính xác để đi theo.”
“Lẽ ra tớ phải sớm hiểu được cảm xúc xếp lại phía sau ánh mắt đó.”
“Trên vùng đất đầy sao, cậu là nơi duy nhất tớ ở lại.”
“Hy vọng có một con bướm bay đến, thay tớ đánh thức cậu.”
“Đừng mong chờ những giấc mơ ngày mai, tớ tha thiết muốn mang cậu trở lại ngày dài chân thực.”
“Ở nơi đó, bình thản nói cho cậu nghe một bí mật không phải là bí mật.”
Hát được một nửa, Giang Duệ thấy cậu không có phản ứng gì, cuối cùng chỉ biết thở dài, ôm cậu chặt hơn.
Anh không thể sa sút tinh thần như vậy mà ôm Lâm Thanh không làm gì, anh cảm thấy hành động của mình thật ngu ngốc.
Lúc này, hẳn là anh nên lập tức đưa Lâm Thanh đi gặp bác sĩ mới đúng.
Anh đứng lên, đặt hai tay dưới nách Lâm Thanh bế cậu dậy, vừa mới đứng thẳng, Lâm Thanh lại nghiêng đầu tựa vào ngực anh.
Giang Duệ ngẩn ra.
Lâm Thanh đã tốt hơn rồi sao? Anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Thanh Thanh?”
Sắc trời phía xa xanh thẫm, những ngôi sao nho nhỏ đang mù mờ lấp loáng.
Lâm Thanh nhìn bầu trời, nước mắt rơi xuống, giống như sương sớm rơi trên lá cây.
Trong lòng Giang Duệ hốt hoảng, sờ hai má lành lạnh của cậu, vội vàng hỏi: “Sao cậu lại khóc, khó chịu chỗ nào sao?”
Lâm Thanh vẫn như cũ không nói lời nào.
Nội tâm Giang Duệ dần nhận được một nỗi xúc động thật lớn.
Anh lại thử ghé vào tai cậu, khẽ hát:
“Tớ nhớ rõ cậu, vẻ mặt ngập ngừng dưới ánh đèn đường.”
“Gió xuân say lòng đêm hôm ấy.”
“Tớ lẳng lặng đứng đó, không dám ôm cậu.”
“Nếu tớ biết hoa cúc cũng sẽ lặng lẽ khóc trong đêm, tớ sẽ không thể tưởng tượng được rằng ——”
“Muốn mang hạt giống sang mùa xuân kế tiếp.”
“Ngây ngốc chờ mong một ngọn cỏ xuân rêu rao trong gió.”
“Cậu cùng tớ chơi đùa.”
“Không thể ngờ đến, là do bản thân tớ không chờ được.”
“Hy vọng có một con bướm bay đến, thay tớ đánh thức cậu.”
Hát đến cuối bài, anh nhẹ nhàng ấn lên trán Lâm Thanh một nụ hôn, dường như cách một chút tóc, lại dường như đã hôn lên làn da cậu.
Giang Duệ muốn nở nụ cười, không sao.
Chúng ta đến bệnh viện đi.
Nhưng Lâm Thanh lại đột nhiên nặng nề hít vào một hơi, khẽ khịt mũi.
Cậu vẫn đang tựa vào ngực Giang Duệ, lúc này thoáng cử động, yếu ớt gọi một tiếng: “Giang Duệ.”
Trong lòng Giang Duệ mừng như điên, nén lại toàn bộ lo lắng và bất an, đẩy lui một bụng nghi vấn, cẩn thận đáp: “Tớ ở đây.”
Lâm Thanh vẫn cúi đầu, chỉ nhẹ nhàng giơ tay nắm lấy tay áo Giang Duệ, trả lời một nẻo: “Giang Duệ, cậu không có người thân.”
Nói xong còn nói: “Xin lỗi.”
Trái tim bị giáng một đòn thật mạnh, Giang Duệ suýt nữa rơi nước mắt.
Tại sao Lâm Thanh luôn đau khổ vì chuyện của anh? Lâm Thanh dường như không phải người hay khóc, những chuyện khác cậu đều luôn cười, nhưng lại luôn vì chuyện của anh mà khóc.
Càng khó chịu hơn chính là Giang Duệ không hiểu tại sao cậu cứ phải nói lời xin lỗi.
Sau tang lễ của bà nội, Lâm Thanh chạy đến tìm anh, cũng chỉ để nói với anh hai từ xin lỗi.
Xe gặp tai nạn là do tài xế say rượu, ngay cả chính Lâm Thanh cũng bị thương, bà nội mất, làm sao có thể trách được cậu?
Lâm Thanh liên tục nói: “Xin lỗi.”
Cậu khóc rất yên tĩnh, nước mắt rơi rất nhiều, nhìn qua vô cùng chân thành.
Giang Duệ nâng cằm của cậu lên, nói: “Lâm Thanh, dường như cho đến bây giờ cậu vẫn không biết, có cậu ở bên cạnh, tớ hạnh phúc đến thế nào.”
Một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, Giang Duệ nhìn cậu, không biết trong lòng là tư vị gì.
Suốt nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn duy trì một trạng thái mệt mỏi, bận rộn trong cuộc sống để có thể che giấu tâm tình của mình, cũng chỉ có thể trộm nghĩ về người đã ăn sâu trong tim mình vào ban đêm.
Lâm Thanh có thể ở bên cạnh anh, Giang Duệ thật sự rất cảm kích.
Thế nhưng, anh lại không thể cho Lâm Thanh biết cậu đối với anh quan trọng đến thế nào.
Lâm Thanh đang khóc dữ dội, vừa nhìn thấy nước mắt của Giang Duệ, cậu lại hoảng hốt, luống cuống giơ tay lên muốn lau cho anh: “Giang Duệ, Giang Duệ cậu, sao cậu lại khóc.”
Giang Duệ nắm lấy cổ tay cậu, anh dán lòng bàn tay của cậu lên mặt mình, hết sức chăm chú nhìn cậu, giọng nói tựa như nước: “Lâm Thanh, có cậu ở bên cạnh là tớ vui đến phát điên rồi, tại sao cậu cứ phải nói xin lỗi tớ.”
Nhưng dường như Lâm Thanh lại run lên, đôi môi hé mở, thanh âm mang theo giọng mũi đặc sệt, vô cùng không tự tin hỏi: “Nhưng cậu không có người thân nào cả, Giang Duệ à, cậu không cô đơn sao?”
Giang Duệ hít một hơi thật sâu, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống, anh chịu không nổi: “Lâm Thanh, sao cậu lại nghĩ tớ cô đơn trong khi cậu đã ở bên cạnh tớ rồi?”
Lâm Thanh đột nhiên run rẩy, hai mắt đẫm lệ nhìn Giang Duệ, dường như không thể tin mà hỏi lại một câu: “Thật sao? Tớ, tớ có thể sao?”
Gió thổi cả hai người lạnh run.
Ánh sáng từ những vì sao rất xa.
Đúng, năm tháng còn dài.
Giang Duệ cười lên, giống như một thời đã qua, một thời đã bỏ lỡ.
Anh ghé sát vào Lâm Thanh, kề vào trán cậu, giọng nói thì thầm nhưng rõ rệt: “Cậu có thể.
Bởi vì cậu đã nghe thấy tiếng bướm gọi, chỉ có người không khiến tớ cô đơn mới có thể nghe được.”
Bướm.
Con bướm bay lượn trong màn tuyết rơi thật dày.
Nước mắt Lâm Thanh dần ngừng rơi, ánh mắt trở nên trong trẻo, cậu giống như mê muội mà nhìn Giang Duệ.
Nhìn đến khi ánh mắt chua xót, cậu thành kính nói: “Tớ có nghe thấy.”
Nói xong cậu dịu dàng cong khóe môi nở nụ cười, Giang Duệ cũng trở lại với nụ cười mềm mại.
Lâm Thanh nhìn thấy anh cười, cậu lại ngẩn ra.
Trong màn đêm sâu thẳm, cậu nức nở nghẹn ngào dữ dội, dường như vô cùng khổ sở, lao vào trong lòng Giang Duệ.
Toàn thân cậu run rẩy không kiềm chế được, dùng hết sức ôm lấy Giang Duệ, bật khóc thật lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...