Trường của Cố Duệ và Hạ Hiểu nằm cùng một quận, nhưng lại cách khá xa nhau… Bình thường cả hai cũng bận việc học, cho nên chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần.
Nhưng có lúc cũng không thể gặp vì một trong hai bận việc đột xuất.
Thế nhưng hôm nay chỉ mới là thứ 5, đúng lúc Cố Duệ vừa hoàn thành xong bài tập của mình sớm, không biết nên làm gì, vì vậy bắt xe đến trường của Hạ Hiểu, muốn cho cô một bất ngờ.
Anh bước vào trường cô, nhìn thấy một bạn học mặc đồng phục của trường đang đi ra thì chạy nhanh lại hỏi:
“Xin hỏi, tòa nhà khoa Mỹ thuật nằm ở đâu?”
“Cậu đi thẳng rồi rẽ phải, đi thêm một chút nữa là đến.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Cố Duệ đi theo hướng dẫn đến tòa nhà khoa Mỹ thuật.
Trước khi đến anh đã nhắn tin hỏi cô đang làm gì, cô trả lời đang ở phòng tự học luyện vẽ.
Vì để cô không nghi ngờ, suốt quãng đường đi anh kể cho cô nghe vài việc thú vị bản thân gặp ở trường.
Cố Duệ mở định vị để tìm vị trí của cô.
Lúc đứng trước phòng tự học, anh nhìn vào bên trong, thấy Hạ Hiểu đang đeo tai nghe, chăm chú luyện vẽ.
Cả phòng hình như chỉ có mình cô thì phải.
Anh định đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một nam sinh ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu ta đưa cọ vẽ cho Hạ Hiểu, sau đó thì cô cười với cậu ta.
Cố Duệ ngay lập tức như muốn bùng nổ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, muốn nghe thử hai người nói chuyện gì.
Nào ngờ mới đi vào đã nghe thấy cậu ta nói:
“Hạ Hiểu, anh có chuyện này muốn nói với em.
Anh nghĩ là anh thích em rồi, thích từ lúc gặp em trong buổi ghi danh nhập học.
Lúc đó anh nhìn thấy em rất hoạt bát, liền bị em thu hút rồi.
Có lẽ em chính là một mặt trời nhỏ tỏa sáng, khiến người khác phải chú ý đến.
Em có thể cho anh một cơ hội ở bên cạnh em không?”
“Không thể.”
Lời nói của Cố Duệ lập tức thu hút sự chú ý của anh chàng kia.
Cậu ta đứng lên, nhíu mày nhìn Cố Duệ, khó chịu hỏi:
“Cậu là ai hả? Xem vào chuyện người khác là bất lịch sự đấy cậu có biết không?”
Cố Duệ không vội trả lời câu hỏi của cậu ta mà đi đến bên cạnh Hạ Hiểu, tháo tai nghe của cô xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy anh xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên hỏi:
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ không ở đây thì sao biết được người khác có ý đồ với cậu.”
Cố Duệ vừa nói vừa nhìn thẳng vào người kia, ánh mắt không chút thiện cảm.
Hạ Hiểu không hiểu câu nói của anh lắm, nhiệt tình đứng dậy giới thiệu hai người với nhau:
“À, đây là đàn anh của tớ, tên là Lương Chính Huy.
Còn đây là Cố Duệ, ừm, bạn trai em.”
“Em có bạn trai rồi?”
Lương Chính Huy vô cùng ngạc nhiên nhìn Cố Duệ.
Trước nay chưa từng nghe nói cô có bạn trai, trong lớp cũng không tiếp xúc nhiều với mấy bạn nam khác, cho nên Lương Chính Huy nghĩ Hạ Hiểu hướng nội, ít tiếp xúc với bạn bè.
Không ngờ lý do chính là vì cô đã có bạn trai rồi.
“Đàn anh, rất hân hạnh được biết anh, cũng rất cảm ơn anh đã quan tâm đến Hiểu Hiểu nhà tôi.”
Cố Duệ cố ý nhấn mạnh cụm “Hiểu Hiểu nhà tôi” nhằm đánh dấu chủ quyền.
Mặt Lương Chính Huy lập tức sượng lại, cười ngượng ngùng nói:
“Chuyện nên làm mà.
Hai người, cứ tự nhiên a, tôi đi trước đây.”
Lương Chính Huy đi ra ngoài, lập tức Cố Duệ liếc sang nhìn Hạ Hiểu.
Cô đang nhiệt tình tạm biệt đàn anh, nhìn thấy biểu cảm của anh liền thu lại nụ cười.
Bình thường anh bày ra biểu cảm này thì chắc chắn là “ăn giấm” rồi.
Nhưng mà bản thân cô đâu có làm gì, anh ghen gì chứ?
“Cố Duệ, cậu lại làm sao đấy?”
Cố Duệ kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, trưng ra vẻ mặt như bị người khác lấy mất đồ.
“Lúc đầu nên ôn cho cậu thêm mấy đề, dứt khoát kéo cậu vào Thanh Hoa luôn, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”
“Thôi, thôi, cho tớ xin, Thanh Hoa tớ vào không nổi đâu.
Mà rốt cuộc là cậu bị sao đấy?”
“Hạ Hiểu, sao cậu lại vô tư như vậy chứ? Người ta vừa tỏ tình với cậu, cậu không nghe gì à? Người ta còn nói cậu là mặt trời nhỏ, cậu rốt cuộc đã làm gì vậy?”
Hạ Hiểu tròn mắt lắc đầu với anh.
Cô quả thật không nghe gì hết.
Những lúc vẽ cô muốn tập trung, không bị làm phiền, cho nên luôn đeo tai nghe, bật nhạc lớn, để lấn át tiếng ồn bên ngoài.
Lúc nãy Lương Chính Huy đi rửa cọ sẵn tiện rửa giúp cô, sau đó cô chỉ nhận lại cọ rồi tiếp tục vẽ, có nghe cậu ta nói gì đâu.
“Bỏ đi! Vốn muốn cho cậu bất ngờ, bây giờ hết bất ngờ rồi, tớ về đây.”
“Ể?” Hạ Hiểu đột nhiên bị nói vậy càng khó hiểu nhìn anh.
Khi thấy anh đứng lên bước đi thì lập tức chặn anh lại “Cậu đứng lại đó.”
Cố Duệ dừng bước chân, miệng khẽ nhếch lên.
Anh chính là đang đợi cô đến dỗ mình, bây giờ đã đạt được mục đích rồi.
Hạ Hiểu gấp gáp chạy đến trước mặt anh, dùng hết lời lẽ để dỗ “bình giấm” này:
“Bạn học Cố, tớ thật sự không biết chuyện vừa rồi, cậu cũng không thể trách tớ được.
Tớ sai rồi, sau này nhất định sẽ không có việc này xảy ra.
Cậu đừng giận nữa mà.”
“Xem thành ý của cậu.”
“Tớ mời cậu ăn hoành thánh có được không? Tớ vừa tìm được một chỗ ngon lắm.”
“Sao cậu lúc nào cũng nghĩ đến ăn uống thế, thua cậu luôn.”
“Đi mà, đi mà.”
“Đi.”
Cố Duệ dù có giận thế nào, cô chỉ cần làm nũng một chút thì anh liền giơ tay đầu hàng.
Nhưng lần này cũng không phải lỗi của cô, anh chỉ muốn ra oai với người kia để đánh dấu chủ quyền thôi.
Hạ Hiểu nhanh chóng dọn dẹp đồ cho vào túi rồi khoác tay Cố Duệ vui vẻ ra ngoài.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
Trước đây gặp nhau mỗi ngày còn cảm thấy không đủ, bây giờ lại hiếm khi gặp mặt, cho nên có rất nhiều chuyện muốn nói cho đối phương nghe.
“Này bạn học Cố, tớ nghe nói hôm trước có bạn nữ đứng dưới ký túc xá tỏ tình cậu, còn bày hẳn hoa và nến nữa, cực kỳ lãng mạn đó.”
Không nói cũng biết là Khúc Tịnh Dao kể cho cô nghe rồi.
“Không có a.”
“Rõ ràng là có.
Ai da, tớ còn chưa kịp ghen thì cậu đã ghen với tớ rồi, tớ oan ức quá đi.”
“Đã nói là không có a.
Này, Hiểu Hiểu, mau đứng lại đó.”
“Không, cậu đuổi kịp tớ đi rồi tính.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...